Minh Thần Giá Đáo

Chương 190: Ác giả ác báo


Chương 190: Ác giả ác báo

Lý mù cười nói, “Sư muội lại cứ đề cao ta, cũng là sư muội nghĩ ra việc sử dụng cơ thể của con nhóc này, thì chúng ta mới tránh được bao nhiêu là rắc rối.”

Lời nói khách sáo qua lại của hai con người này, cũng cho thấy kẻ nào cũng âm mưu thâm hiểm, tuy tôi bị khống chế, nhưng đầu vẫn còn rất tỉnh táo, giờ tôi đã đoán ra, chắc chắn là do cơ thể của bà tôi đã già nua, cho nên nghĩ cách nhập lên người tôi, nữ quỷ Lâm Phương kia cũng là một phần trong kế hoạch này, cốt để leo được lên lưng tôi, rồi dùng tà thuật để cướp lấy thể xác tôi.

Lý mù lục soát người tôi, sau cùng thì lôi ra một thứ, tôi phát hiện đó là cục xương mà bà tôi nhét vào miệng tôi lúc trước, giờ ông ta lôi ra rồi cắm vào lưng tôi.

Hóa ra ngay từ lúc đầu bà tôi đã muốn chiếm lấy cơ thể tôi, nhưng không ngờ là tôi đã thoát ra mất, không ngờ cục xương này là của bà tôi, không hiểu bà tôi đã lấy nó ra bằng cách nào? Sao có thể cắt một phần cơ thể của mình ra được nhỉ?

Chẳng trách hai người này biết tôi ở đâu, hóa ra là vì cái thứ này luôn ở trong túi tôi.

Giờ thì chết chắc, tôi với Triệu Huyền Lang đều không thể thoát, thôi đành, không cứu được anh ấy ra, thì cùng hồn bay phách tán, chết một cách sạch sẽ vậy.

Tôi cảm thấy cơ thể mình bị đống xương khô khốc đó đâm xuyên dần vào da thịt, tôi đau đớn thét lên, “Bà ơi, bà tàn nhẫn quá, đem cháu ra làm khiên đỡ âm khí, giờ lại nuốt luôn cả cơ thể cháu?”

Bà tôi cười khẩy, tôi còn tưởng tượng ra được khuôn mặt của bà tôi lúc này, chắc chắn là rất ghê rợn.

Bà nói, “Đừng trách bà, nếu trách thì trách mày mệnh bạc con ơi, nếu không vì mày có ích, thì ta đã giết mày cùng bố mẹ mày từ lâu rồi.”

Tôi nắm chặt bàn tay, tôi hận, rất hận, bà ơi, sao bà lại ác độc thế! Nếu một ngày tôi chưa chết, tôi sẽ để bà chết dưới bàn tay tôi, tình nghĩa coi như tôi đã trả! Giờ chẳng còn gì để tôi phải thương xót bà!

Cảm giác bộ xương dần dần nuốt lấy cơ thể tôi càng lúc càng rõ rệt, cũng như lúc Các Nhị bị cái xác thối rữa kia ăn mất cơ thể, dần dần bị tan ra rồi nhập thành một.

Nhưng điều tôi không thể ngờ, đúng lúc này, Lý Mù lại đi vòng ra sau lưng tôi, ông ta giơ cao thanh kiếm đồng xu, rồi chém mạnh xuống cái đầu lâu còn đang lấp ló bên ngoài, một tiếng thét vang trời, cái đầu lâu rơi xuống đất, tiếng thét man rợ, hồi lâu mà tôi vẫn không hoàn hồn, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Đầu lâu của bà tôi rơi lăn lóc dưới đất, dính đất cát lấm lem, mắt của bà ta trợn lên nhìn chằm chằm về phía chúng tôi, câu cuối cùng còn nghe được, “Tại sao?”

Lý mù lau thanh kiếm đồng xu của mình, mặt ông ta vô tình đến phát sợ nói, “Người muốn thành công thì phải nhẫn tâm, sư muội đủ những thứ đó, đến cháu gái mình cũng đem ra làm vật thí, vậy sau này ta không dám chắc sư muội sẽ tha cho ta, khi giành lấy con cương thi vương, nên đừng trách ta, tự trách mình, âm hồn của sư muội sẽ theo cái đầu lâu của muội, không thể siêu sinh.

Bà tôi thét lên một tiếng đầy man rợ, rõ ràng không còn cơ thể, nhưng cái đầu thì bay vèo vèo, nhắm thẳng vào Lý Mù, lão ta chẳng thèm nhìn lấy một cái, né sang một bên nhanh như cắt, chiếc đầu lâu bay vèo đập vào một góc quan tài vỡ làm đôi, một thứ dịch màu trắng nhão nhoét chảy ra nhớp nháp.

Lý Mù nhìn cái đầu lâu, rồi cười ha hả, chỉ vào cái đầu rồi nói,” Muội nghĩ là có thể một mình ăn cả hay sao, năm đó không giết muội vì nghĩ cần có người canh giữ cái quan tài đó, còn dám lập mưu để nuốt gọn một mình, thật ngông cuồng! “

Tôi nhìn tất cả cảnh tượng đó mà chẳng hề thương xót, bởi đây là ác giả ác báo, kẻ ác cuối cùng cũng gặp báo ứng, ông trời không thể dung túng cho kẻ ác mãi được, cứ đợi đi, Lý Mù rồi cũng sẽ có kết cục như vậy.

Lý Mù đắc ý vì nghĩ rằng mình đã trở thành kẻ thắng cuối cùng, lão ta nhìn tôi rồi chậm rãi giải thích,” Cô không hiểu vì sao đúng không, cơ thể bà cô thực ra đã chết, nhưng bà ta lại dùng thuật treo hồn để giữ lại cái mạng, đáng lẽ bà ta đã chết từ một năm trước rồi, là bà ta đã dùng cái mạng của cô để duy trì, nên mới có thể kéo dài được, là cô đã đỡ cho bà ta một phần.

Cho nên bà ta mới có thể sống đến bây giờ, lúc còn ở thôn bà ta đã định dùng thân xác của cô, nhưng cô lại trốn mất, bà ta chạy đến tận nơi cô ở chỉ để chiếm lấy thân xác của cô, tôi đã bảo bà ta cắt hết phần thịt thối rữa đó, rồi lừa cô để leo lên người cô, nhưng bà ta nào ngờ, tôi lại đâm sau lưng bà ta, và trở thành người chiến thắng cuối cùng.

Tôi lặng lẽ nghe Lý Mù thuật lại, sau đó lạnh lùng nói, “Sau đó thì sao? Ông nghĩ ông sẽ có được cái gì? Đến cả người cùng hợp tác với ông mà ông cũng ra tay sát hại?

Lý mù nói,” Hứ, cái miệng lanh vừa thôi, cô chẳng đắc ý được lâu đâu, ta dùng con quỷ nam này tăng sức mạnh cho thanh kiếm đồng xu của ta, thì con cương thi cũng không là gì, có quỷ vương đến cũng chẳng phải là đối thủ của ta. “

Hóa ra ông ta dùng Triệu Huyền Lang làm vật tế, để tăng sức mạnh cho thanh kiếm của ông ta, sau đó thì đi đối phó với cương thi, tới lúc đó thì ông ta sẽ nắm lấy tất cả trong lòng bàn tay.

Lý mù chẳng thèm đếm xỉa đến tôi nữa, nhưng tôi cũng không thể làm gì được, cơ thể đã bị tứ chi của bộ xương khô khống chế, đến nhúc nhích còn không thể được.

Tôi cắn răng nói,” Ông ác độc vậy, sớm muộn cũng gặp báo ứng. “

Lý mù chẳng thèm nghe, tiếp tục lấy thanh kiếm đốt trêи cây nến trêи người Triệu Huyền Lang cho đến khi cây nến tắt ngúm.

Tôi không biết làm gì, chỉ biết gọi tên Triệu Huyền Lang,” Triệu Huyền Lang, anh tỉnh dậy đi, nếu anh còn như vậy nữa, thì không kịp mất. “

Lý mù thấy tôi bù lu bù loa, thì không nhịn được cười lớn,” Hắn không tỉnh lại được đâu, những ngọn đèn này là dùng để khóa ba hồn bảy phách của hắn, bốn phần hồn của hắn đã bị hút vào thanh kiếm này, nên không thể tỉnh lại được đâu.

Nghe Lý mù nói thế, thì nước mắt tôi cứ thế chảy ra ào ào, Triệu Huyền Lang làm tất cả vì tôi, đến mức mất hết cả ba hồn bảy vía, mà tôi chỉ biết đứng đây mà nhìn, tôi hận bản thân, rằng mình không có bản lĩnh gì để cứu anh ta, tại sao chứ?

Lại một ngọn đèn nữa bị tắt, Triệu Huyền Lang hồn phách lại bị thiếu mất một phần, tôi cố gắng vùng vẫy trong cái tấm thân nặng như chì của mình, mà không tài nào thoát ra được.

Trái tim tôi dần nguội lạnh, tôi đã thật sự chết rồi, Triệu Huyền Lang không còn, vậy tôi còn sống làm gì.

Nhìn thấy còn lại cây nến cuối cùng, Lý Mù cũng thận trọng hơn một chút, có vẻ sợ xảy ra chuyện gì.

Nhưng thật sự là càng sợ gì thì càng xảy ra nhiều chuyện không được như ý.

Đúng lúc ngọn nến cuối cùng sắp tắt, thì một giọng nói vang lên từ bên ngoài vọng vào.

Mấy người đang chơi gì đấy?

Tôi không ngờ người xuất hiện là Lý Ly, tôi như chết đuối vớ được cọc, nước mắt cứ thế chảy ra ào ào ấm nóng cả mặt, chưa bao giờ lại mong chờ cậu bé này đến thế.

Tôi mau chóng nói, “Cứu Triệu Huyền Lang, anh ấy chỉ còn một cây đèn cuối cùng, nếu không thì không thể cứu kịp đâu.”

Lý Ly chạy vào, trêи mặt nhẹ như lông hồng, nói “Ai dà, tôi bảo bà thím đứng ở ngoài, giờ lại chạy vào đây làm gì, yên tâm, ông đây đã ở đây, thì cô hồn các đảng đều phải cúi rạp mình.”

Lý Mù dưng lại, nhìn Lý Ly, cười khẩy, “Đâu lại nhảy ra một con tiểu quỷ, lại còn huênh hoang thế nhỉ?”

——————–

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.