Minh Thần Giá Đáo

Chương 183: Thi thể bị gió thổi


Chương 183 Thi thể bị gió thổi

Tâm trạng của tôi đang trêи bờ vực muốn bùng nổ, tôi phẫn nộ gào lên trong phòng bảo vệ trống không của nhà máy quặng, “Lý Mù, tôi biết là ông đang nhìn tôi! Tôi cảnh cáo ông đừng có mà giở trò với tôi, tôi đến rồi đây, muốn chém muốn giết thì tùy các người, nhưng nếu các người dám động tới một sợi tóc của Triệu Huyền Lang, thì tôi cũng sẽ không bao giờ để các người yên, càng không để các người dễ dàng chiếm được đứa trẻ này.”

Nói đoạn thì tôi lôi con dao găm ra khỏi túi, chĩa thẳng vào bụng mình, chúng sẽ hiểu rằng, con dao này là khắc tinh với ma quỷ, vậy sức ảnh hưởng của nó với đứa trẻ cũng không hề nhỏ.

Đương nhiên tôi không muốn làm hại đến đứa nhỏ của tôi, dù sao thì nó cũng vô tội, chỉ là giờ thì tôi không còn cách nào khác cả, chỉ biết dùng cách này để ép chúng xuất đầu lộ diện. Chúng có lộ diện rồi, khi cương thi vương đến thì chắc chắn kế hoạch của tôi mới không bị hỏng.

Vẫn không một hồi đáp, tôi bực mình dậm chân bành bạch, rồi quyết định đi sâu vào trong nhà máy, chúng đã nhốt Triệu Huyền Lang vào một nơi tối tăm, vậy rốt cuộc nơi đó là nơi nào chứ?

Cả Trần Huyền nữa? Chẳng lẽ bị chúng giết hại rồi sao? Tôi không còn dám tưởng tượng, chắc không phải thế, mong là anh ta không sao, tôi cố nén sự căng thẳng trong lòng mình xuống, bước từng bước tiến vào trong.

Tôi tiến đến cánh cửa sắt của nhà máy, phát hiện không khóa, nên tôi đẩy cửa bước vào, một lớp bụi dày ụp xuống đầu tôi, làm tôi ho sặc sụa, không gian bên trong đen xì tối thui, tuy rất giống không gian tối om om trong máy tính kia, nhưng tôi cũng không biết có nên hi vọng sẽ tìm thấy Triệu Huyền Lang trong này, vì cánh cửa vừa bước vào két đầy bụi như thế, thì chắc chắn không có ai đi qua đó từ rất lâu rồi.

Tôi lia đèn pin khắp nơi, thấy nơi này là một không gian rộng lớn, trống rỗng, có vẻ đây là một nhà kho để hoang, vì bên trong chẳng có gì cả. Tôi có hơi thất vọng, vì không biết Lý Mù đã giấu Triệu Huyền Lang ở đâu? Tôi cố gắng bước lò dò từng bước để không bỏ sót một chỗ trống nào, nơi này quá rộng, nhưng tôi lại cảm thấy có ai đó theo dõi mình.

Lý mù đúng là một kẻ vô cùng tinh quái, bởi hắn không dám ra mặt ngay, mà có vẻ như đang quan sát xem tôi có đi cùng ai hay không.

Trong nhà kho rộng này, ngoài những vật phế phẩm chất từng đống một thì không có một bóng người.

Bóng tối bao trùm và không gian yên tĩnh đến rợn người lúc này, đúng là thử thách lá gan của người nhát cáy như tôi, đừng nói đến đầu tôi căng như dây đàn lúc này, ánh sáng đèn pin cũng không đủ để xua tan sự sợ hãi đang lấp đầy ngực tôi, tôi cảm thấy nỗi sợ này làm tim tôi như muốn bị bóp nghẹt.

Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng bước chân của người, ngoài tiếng của bước chân nhẹ nhàng của tôi, thì tiếng bước chân này đều đều và khẽ khàng, nhưng vẫn đủ để tôi nghe rõ mồn một, tôi hãi hùng dừng bước chân, và xác định đúng là có tiếng bước chân của người, tim tôi như muốn ngừng đập ngay tức khắc, mồ hôi túa ra như tắm.

Sự hoảng loạn trong tâm trí tôi bắt đầu lớn dần, bước chân đó chắc chắn là đang đi theo bước chân của tôi, và khi tôi dừng lại nó vẫn tiếp tục nện trêи sàn, đột nhiên tiếng nện gót ngừng bặt, da gà da vịt của tôi dựng hết cả lên, cảm giác nó đang quan sát từng cử động của tôi, cứ như tôi dừng lại thì nó cũng cứ dừng lại như vậy chỉ để quan sát tôi.

Đột nhiên tôi cảm thấy có thứ nước gì đó đang chảy lên đầu mình, nơi này chẳng lẽ bị dột? Tôi đưa tay lên quẹt ngang thứ nước đó, cảm thấy nó dính dính, và có mùi hôi hám xộc thẳng vào mũi, một mùi buồn nôn lợm giọng.

Tiếp đó nghe thấy trêи đầu mình có tiếng thở hắt ra, như có ai đó đang thở, tôi hoảng loạn nhìn quanh quất lên phía trêи, và dùng đèn pin lia lên phía trêи đầu mình.

Nhưng cảnh tượng tôi nhìn thấy lúc này vô cùng kinh khủng, tôi sợ hãi hét toáng lên, rồi ngã ngồi ra đất, vì những cái thứ kinh tởm đó đang treo trêи đầu mình, đèn pin trêи tay tôi rơi lăn lóc dưới sàn, tôi sợ hãi không tin vào những gì mình nhìn thấy. Cố gắng định thần một hồi, tôi cố bò đến bên chiếc đèn pin của mình, và một lần nữa dùng hết can đảm để chiếu lên trêи trần nhà. Trêи đầu tôi lúc này có đến bảy tám cái xác đang treo lơ lửng.

Lớp da trêи mặt của những thi thể này đã đen sì, khô đét, má của họ hóp vào bên trong, hốc mắt lồi ra đen sì, nhìn rất đáng sợ, không hiểu họ đã bị chết và treo ở đây từ lúc nào mà không bị cảnh sát phát hiện, trêи người họ mặc bộ đồng phục công nhân, có vẻ như là công nhân của nhà máy này, nhưng không hiểu họ bị treo trêи đó từ khi nào!

Gió lạnh thổi vào những cái xác làm chúng không ngừng động đậy, chân tay người đều cứng còng queo, cảnh tượng này có thể làm cho người gan dạ nhất cũng không thể chịu đựng nổi.

Tôi sợ hãi tột độ, chỉ sợ mất cái xác này sẽ nhảy bổ vào người tôi, xé xác tôi, chưa bao giờ tôi quên được, lão Lý Mù kia biết điều khiển xác chết, có khi những cái xác này đều là do ông ta bày ra.

Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy không ổn chút nào, từ lúc nào mà mấy cái xác này lại bày ở đây, có khi là đợi tôi đến thì sẽ dùng để xử lý tôi vậy, tôi còn chưa kịp động đậy, thì mấy cái xác đã bắt đầu động đậy trước tôi, lúc này nào phải là những cái xác bất động bị gió thổi bay, mà chính xác là chúng đang tự động đậy.

Đầu của mấy cái xác này nhất loạt nhìn về phía tôi, động tác cứng ngắc như mấy con rối gỗ, rồi chúng nhảy xuống khỏi trần nhà, và nhảy bổ về phía tôi.

Tôi hãi quá lùi nhanh về phía sau, rồi chạy như điên cuồng về phía cửa sắt, nhưng chưa kịp chạy được mấy bước, thì cánh cửa sắt lúc trước mở hét, giờ đây rầm một cái đóng kín mít lại.

Chiếc đèn pin của tôi lại như trêu ngươi tôi, nó đột nhiên tắt ngúm, tôi bị rơi vào một không gian tối thui tối nùi, sự sợ hãi trong tôi dâng lên đến mức đỉnh điểm.

Đường thoát đã không còn, tôi dùng hết can đảm còn sót lại, hét toáng lên, “Các người đừng hòng có được thứ các người muốn, nếu tôi không gặp được Triệu Huyền Lang, thì đứa bé này các người cũng đừng mong có được nó!”

Tôi không biết mình lấy dũng khí ở đâu, tôi chỉ biết mình còn mỗi cách đó nữa thôi!

——————–

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.