An Dịch hít sâu một hơi, mặc dù như vậy, thế nhưng hắn vẫn không tin Nghệ Phong có thể giải được loại độc này.
Đúng như An Dịch dự liệu, lúc Nghệ Phong bức độc ra, không chạm vào Hồn Ấn Đỉnh, đấu khí cũng không ngăn trở được khí tức màu đen ăn mòn, Nghệ Phong lui trở về. Mấy người Cuồng Hổ nhìn thấy vậy, đều nhịn không được toát ra một tia thất vọng.
Nghệ Phong không để ý đến ánh mắt bọn họ, hướng Cuồng Hổ nói:
– Các ngươi trông coi Hồn Ấn Đỉnh, Dung Mị, đi theo ta.
Dung Mị đi theo phía sau Nghệ Phong, Nghệ Phong vừa ra khỏi cửa, đã gọi Triệu Hải đến, viết một tờ giấy đưa cho Dung Mị nói:
– Các ngươi y theo đan phương này thu thập linh dược, sau đó trực tiếp đưa đến dược thất của Kim Lâu là được. Nguồn: http://truyenfull.vn
Dung Mị sửng sốt, lập tức kinh hỉ hỏi:
– Nghệ Phong sư huynh, huynh có thể hóa giải chất độc trên Hồn Ấn Đỉnh?
Nghệ Phong nhàn nhạt nói:
– Phải thử mới biết. Ngươi cho người đi tìm dược liệu về, càng nhanh càng tốt!
Dung Mị và Triệu Hải nhanh chóng gật đầu, lấy thế lực hiện tại của Kim Lâu và Mị Tông, muốn tìm một ít dược liệu cũng không khó, dược liệu mà Nghệ Phong ghi trong đan phương, tuy rằng có rất nhiều loại trân quý, thế nhưng cũng không phải vấn đề gì lớn.
An Dịch hiển nhiên không vội, hắn lẳng lặng ngồi ở một bên, tự do tự tại uống trà. Hắn không tin ai có thể hóa giải được chất độc này, lúc đó độc sư hạ độc cho Hồn Ấn Đỉnh, cũng là một nhân vật phong vân của đế đô.
Thời gian trôi qua từng chút, Cuồng Hổ và Lục Sát nhìn thấy dáng dấp mừng rỡ và hưởng thụ của An Dịch, đáy lòng hai người cũng có chút tức giận. Chỉ bất quá không biểu lộ ra.
Rốt cục ở trong chờ đợi của đám người Cuồng Hổ, Nghệ Phong mang theo Dung Mị đi vào lần thứ hai, Cuồng Hổ và Lục Sát thở dài một hơi, Cuồng Hổ nhìn Nghệ Phong dò hỏi:
– Thiếu gia?
Nghệ Phong gật đầu, nhìn thoáng qua An Dịch tiêu diêu tự tại, cười cười nói:
– Thử xem rồi biết!
An Dịch nghiền ngẫm liếc mắt nhìn Nghệ Phong, ha ha đứng dậy:
– Mời.
Nghệ Phong cũng không để ý tới An Dịch, tiếp tục dùng đấu khí bao trùm ở trên người, đi tới gần Hồn Ấn Đỉnh. Lần này hắn không chạm vào Hồn Ấn Đỉnh, mà là từ trong giới chỉ lấy ra bảy tám bình ngọc to nhỏ.
Nghệ Phong hít sâu một hơi, cảm giác như bị trúng độc. Hắn mở một cái bình nhỏ, đổ ra một ít dịch thể lên trên Hồn Ấn Đỉnh. Dịch thể vừa tiếp xúc với Hồn Ấn Đỉnh, lập tức đã bị nhiễm đen kịt.
Nghệ Phong thấy thế cũng không quản, tiếp tục lấy bình nhỏ khác, sau đó lại đổ lên trên Hồn Ấn Đỉnh, Nghệ Phong cẩn cẩn dực dực, rất sợ đổ quá nhiều hoặc quá ít.
Lục Sát nhìn các dịch thể vừa mới đổ vào đã bị nhiễm đen, hắn không khỏi thở dài một hơi. Đối với việc Nghệ Phong có thể hóa giải chất độc này không ôm lòng tin.
An Dịch nhìn động tác của Nghệ Phong, hắn hơi cau mày, hắn không phải độc sư, không rõ cái này đại biểu chuyện gì. Bất quá thấy Nghệ Phong không ngừng đổ linh dịch vào, cũng biết Nghệ Phong là muốn giải độc trên Hồn Ấn Đỉnh.
Tuy rằng An Dịch đối với chất độc này rất tự tin, thế nhưng đáy lòng vẫn lo lắng Nghệ Phong thực sự giải được.
Nghệ Phong nhìn dịch thể đen kịt bao trùm trên Hồn Ấn Đỉnh, hắn hít sâu một hơi, mở ra chiếc lọ cuối cùng, nhỏ một giọt linh dịch lên trên Hồn Ấn Đỉnh.
– Xuy…
Trên Hồn Ấn Đỉnh phát sinh một đạo thanh âm, làm cho Lục Sát kinh ngạc chính là, nguyên bản trên đỉnh đen kịt vừa bị linh dịch này đổ vào, cư nhiên biến thành trong suốt, toàn bộ hư không toả ra mùi thơm nồng nặc, mà cùng lúc đó, khí tức màu đen vây quanh hư không, cũng bị phát tán tiêu tan.
Trên Hồn Ấn Đỉnh, màu đen trên thân đỉnh bắt đầu biến mất từng chút một, khôi phục diện mạo vốn có.
Nghệ Phong thấy Hồn Ấn Đỉnh biến hóa như vậy, lúc này hắn mới thở dài một hơi. Đáy lòng cũng có chút an ủi. Thầm nghĩ theo Ngũ trưởng lão học tập độc điển cùng với Tam trưởng lão học luyện đan cũng không uổng. Hai bên kết hợp, miễn cưỡng hỏa giải được chất độc này!
Đám người Cuồng Hổ thấy Hồn Ấn Đỉnh khôi phục diện mạo vốn có, sắc mặt cả đám lộ vẻ vui mừng. Lục Sát càng không dám tin nhìn Nghệ Phong, nghĩ không ra Nghệ Phong thật sự có thể hóa giải chất độc này, Lục Sát rất rõ ràng, dù là Y Sư thất giai muốn giải chất độc này, sợ là cũng rất khó.
Nguyên nhân Nghệ Phong có thể giải chỉ có một, là hiểu biết của hắn về độc dược đạt tới một trình độ kinh khủng.
– Hắn rốt cuộc ẩn tàng bao nhiêu bản lĩnh?
Lục Sát thì thào một tiếng, chỉ là trong lòng lại nhiệt huyết dâng trào, như vậy vừa lúc có thể học tập Nghệ Phong, lần trước Nghệ Phong cho hắn một bộ độc điển, để hắn được lợi không ít. Lục Sát rất rõ ràng, khẳng định Nghệ Phong còn cất dấu rất nhiều.
An Dịch chăm chú nhìn Hồn Ấn Đỉnh tản ra hương vị nồng nặc như trước, trong mắt hắn cũng tràn đầy không cam lòng. Ngay cả vị độc sư kia cũng không cách nào hóa giải chất độc này, cư nhiên đã bị người hóa giải dễ dàng như vậy?
An Dịch nghĩ đầu hắn thiếu dùng, hắn chăm chú nhìn Nghệ Phong, lúc này mới minh bạch không thể xem thường Nghệ Phong. Đáy lòng rốt cục cũng hiểu, vì sao trong cuộc tranh đoạt vương giả ngầm của đế đô. Hai vị cháu trai của hắn lại bại triệt để như vậy.
– Ngươi quả nhiên là hảo thủ đoạn, cư nhiên có thể hóa giải chất độc trên Hồn Ấn Đỉnh.
An Dịch nhìn Nghệ Phong, ánh mắt đảo qua Hồn Ấn Đỉnh.
Nghệ Phong cười cười nói:
– Ta đã nói rồi, một khi ta muốn Hồn Ấn Đỉnh, vậy không ai có thể ngăn cản.
– Đúng rồi? Không biết ta truyền ra tin tức này, nói Hồn Ấn Đỉnh ở trong tay ngươi, không biết có phải là có rất nhiều Nhiếp Hồn Sư tới tìm ngươi gây phiền phức không nhỉ?
An Dịch nhìn Nghệ Phong, nghiền ngẫm cười nói.
Nghệ Phong nhún nhún vai nói:
– Ha ha, ở phương diện dư luận này, ngươi kém ta rất xa. Không tin ngươi có thể thử xem!
Tuy rằng An Dịch tản tin tức ra ngoài, đối với Nghệ Phong rất phiền phức, thế nhưng Nghệ Phong trải qua các loại chuyện xấu loạn thất bát tao ở kiếp trước mà nói, lực khống chế đối với dư luận rất mạnh. Nghệ Phong có thể chế tạo ra tám mươi hay một trăm chứng cứ hay tin tức giả tạo, để cho mọi người trong đế đô đều dính dáng trong đó. Nghệ Phong cũng không tin, đám Nhiếp Hồn Sư này còn có thể dám đi tìm các cường giả trong đế đô gây phiền phức?
An Dịch nhìn Nghệ Phong, thấy Nghệ Phong không lo lắng chút nào. Nhớ tới mình bị Nghệ Phong thêu dệt đồn thổi, bị Nghệ Phong làm cho đứng ngồi không yên. Hắn minh bạch đùa giỡn không nổi với người này, Nghệ Phong ở phương diện này hơn hắn rất xa. Huống chi Nghệ Phong còn có Tử Bang, một khi tin tức này lan ra, sợ là tất cả mọi người sẽ cho rằng, Hồn Ấn Đỉnh còn đang trên người hắn.
– Lẽ nào ngươi sẽ cường đoạt Hồn Ấn Đỉnh của ta như vậy sao?
An Dịch nhìn Nghệ Phong nói.
Nghệ Phong cười cười nói:
– Hồn Ấn Đỉnh đối với ngươi cũng vô dụng, sao không đưa cho ta. Chúng ta còn có thể nói điều kiện!
Nghệ Phong cũng không quá để ý cảm nhận của An Dịch, Hồn Ấn Đỉnh đã nằm trong tay hắn, lẽ nào An Dịch có thể cường đoạt trở lại?
An Dịch nghe Nghệ Phong nói, đầu lông mày hơi cau lại, Hồn Ấn Đỉnh xác thực đối với hắn vô dụng, nhưng dù sao cũng là Linh khí. Chỉ cần danh từ Linh khí này cũng có vô số chỗ tốt. Huống chi An Dịch không dùng Hồn Ấn Đỉnh được. Cũng có thể đem Hồn Ấn Đỉnh này đưa cho một Nhiếp Hồn Sư cường đại, khi đó sẽ có tốt chỗ thật lớn. An Dịch rất rõ ràng dụ hoặc của Hồn Ấn Đỉnh đối với Nhiếp Hồn Sư.
Chỉ bất quá An Dịch nhìn vẻ mặt mỉm cười kia của Nghệ Phong, hắn biết muốn đoạt lại Hồn Ấn Đỉnh sợ là rất gian nan. Trí tưởng tượng của An Dịch có cao hơn đi nữa, thế nhưng cũng nghĩ không ra thủ hạ của Nghệ Phong làm sao đi vào mật thất mang ra Hồn Ấn Đỉnh, Nghệ Phong càng có thể hóa giải chất độc của Hồn Ấn Đỉnh. Nguyên bản An Dịch một chút lo lắng cũng không có, lại trở tay không kịp!
An Dịch hít sâu một hơi nói:
– Tuy rằng ta không thể làm cho các Nhiếp Hồn Sư tin tưởng Hồn Ấn Đỉnh ở trên người ngươi, thế nhưng một hai Nhiếp Hồn Sư cường đại sẽ tin tưởng ta nói.
– Ngươi là uy hiếp ta?
Ánh mắt Nghệ Phong ngưng trọng, nhìn An Dịch cười nói.