Nghệ Lưu dường như cũng biết không thể thuyết phục Nghệ Phong quay về gặp Nghệ Khải Mạc, hắn đơn giản cũng không quản nữa, chuyện giữa hai bọn họ để mặc bọn họ tự mình giải quyết đi. Điều hắn muốn làm chỉ là truyền lại ý của hai bên cho nhau nghe mà thôi. Nghệ Lưu nghĩ thông thoáng, cũng không tốt tiếp tục ngồi vào vị trí của chanh ban, đi về chính lớp của hắn.
Chính như Hạ Chỉ Mộng nghĩ như vậy, kế tiếp Nghệ Phong còn đánh hai trận. Chỉ là hai trận kế tiếp lại để Nghệ Phong cười khổ không thôi. Hắn thậm chí ngay cả cơ hôi ra tay cũng không có.
Trận thứ hai vừa lên đài, đối thủ đã quay về phía hắn cung kính hô một tiếng ” Phong thiếu”, sau đó chủ động nhảy xuống đài cao, ngay cả Nghệ Phong còn không kịp phản ứng qua. Một màn này, để tất cả mọi người nhìn sửng sờ. Không rõ người này vì sao lại cung kính như vậy đối với Nghệ Phong, cho dù kính nể thực lực của Nghệ Phong, cũng không cần phải làm như vậy mới đúng.
Chỉ có Nghệ Phong sau khi hết sửng sờ, mới nhận ra đây là một trong những học viên mà Nguyên Trực mời chào đến Kim Lâu. Cũng khó trách hắn tôn kính mình như vậy! Kết quả là, trận thứ hai Nghệ Phong cứ như vậy đã thắng.
Mà trận thi đấu thứ ba của Nghệ Phong, càng làm cho Nghệ Phong cười khổ không được. Đi lên chính là một người tiểu nữ nhân, dáng vẻ thanh tú mỹ lệ. Nàng vừa lên đài Nghệ Phong đã nghĩ hắn không có ý tứ ra tay, nữ hài tươi ngon mọng nước như vậy, nếu không may làm bị thương, đây thực sự là một loại tội lỗi.
Ngay lúc Nghệ Phong nghĩ hắn nên làm cách nào để thắng đẹp tiểu cô nương này, gò má tiểu cô nương này cư nhiên ửng hồng, từ trong lòng móc ra một quyển vở, đưa cho Nghệ Phong muốn hắn ký tên.
Lúc đó Nghệ Phong khóc rồi, hắn thật không ngờ có người xinh đẹp như vậy yêu quý mình. Thầm nghĩ hắn có nên đưa cái khố hắn đang mặc cho tiểu nữ nhân này. Bất quá đây là đài luận võ, tự nhiên xông lên đòi mình ký tên rốt cuộc là chuyện gì đây?
Dưới tình huống Nghệ Phong dở khóc dở cười, ký trên hơn mười một trang. Tiểu nữ nhân kia cư nhiên còn cảm thấy chưa đủ, quay người lại muốn Nghệ Phong ký thêm lên áo khoác của nàng. Nghệ Phong ký thêm mấy chữ như gà bới, lúc này tiểu nữ nhân cư nhiên xông lên. Lấy thế sét đánh lúc Nghệ Phong chưa kịp định thần, sắc mặt nóng như lửa hôn lên mặt Nghệ Phong một cái. Lưu lại một dấu son môi, sau đó xấu hổ chạy xuống đài.
Trận chiến thứ ba của Nghệ Phong, dưới mỹ sắc của hắn, chiến thắng dễ dàng như vậy.
Nghệ Phong cảm giác trên mặt mình, không nhịn được mắng to nói:
– Ta thảo… Cư nhiên bị người ta cưỡng hôn!
Nghệ Phong thật không ngờ học viên phong vân nổi tiếng như vậy, cư nhiên thực sự có nữ hài tử đưa thân lại đây, đáy lòng Nghệ Phong suy đoán, rốt cuộc đám người Băng Hồn bị bao nhiêu nữ nhân cưỡng hôn rồi.
Đương nhiên, trải qua một màn như vậy, bầu không khí trong sân cũng đạt đến đỉnh điểm, cả đám hò hét. Thanh danh của Nghệ Phong lần thứ hai tăng lên bằng tốc độ ngồi tên lửa.
Trong ba trận thi đấu như trò đùa, rốt cuộc Nghệ Phong cũng hoàn thành trận luận võ ngày hôm nay của Nghệ Phong. Thế nhưng Nghệ Phong cảm thấy vạn phần phiền muộn, ngay cả một lần ra tay cũng chưa, như vậy là luận võ sao?
Nghệ Phong cũng không nghĩ lãng phí thời gian, nếu như mười ngày sau mỗi ngày đều đối mặt tình huống như vậy, kia chẳng phải hắn phiền muộn muốn chết sao? Cho nên Nghệ Phong quyết định một lần giải quyết phiền phức trong vụ luận võ này của hắn.
Ánh mắt Nghệ Phong chuyển sang hướng tài phán viên, ngăn trở hắn tuyên bố danh sách trận thi đấu kế tiếp, quay đầu nhìn sang phía mấy người học viên cao tâng đang ngôi trên đài chủ tịch, phó viện trưởng Tu Mộ cũng ngồi một ghế trong đó. Thấy ánh mắt Nghệ Phong chuyển hướng về phía hắn, hăn cư nhiên tránh né một chút, có thể thấy được lần trước thực sự Nghệ Phong đã lưu lại bóng ma lớn trong lòng hắn.
Vài người trên đài cao hiên nhiên đối với nhân vật phong vân mới xuất hiện này cũng có chút lý giải, thấy Nghệ Phong cắt đứt công tác của tài phán viên mặc dù có chút không hài lòng, thế nhưng lại cũng không nói gì thêm, cùng đợi Nghệ Phong mở miệng.
– Các vị đạo sư, ta còn bao nhiêu trận thi đấu nữa, không biết các vị có thể tập hợp lại một chỗ cho ta đánh một lần?
Nghệ Phong nhìn mấy người đạo sư nói, đáy lòng hắn không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở đây, đơn giản cùng đánh một lượt là xong, coi như xa luân chiến có hại, hắn cũng nguyện ý.
Hạ Chỉ Mộng thấy Nghệ Phong nói như vậy, trong nháy mắt nàng đã nở nụ cười khổ. Hắn chỉ biết Nghệ Phong không có kiên trì, lại không nghĩ ra hắn sẽ đưa yêu cầu như vậy đối với mấy người phụ trách.
Tu Mộ dẹp loạn một tia mất tự nhiên kia trong lòng, hắn quay sang nói với Nghệ Phong:
– Hiện tại đều là đấu loại, phải sau khi kết thúc một vòng thi đấu mới có thể biết ngươi sẽ đấu tiếp cùng người nào, cho nên yêu cầu ngươi đưa ra hiển nhiên là không thể!
Nghệ Phong không chút nào ngại, hắn lại tung thêm một cách giải quyết:
– Vậy nếu như ta lập nên lôi đài, tất cả học viên đều có thể đi lên khiêu chiến ta, chỉ cần có một người có thể chiến thắng ta, coi như ta bị loại được không? Đương nhiên, nếu như ta có thể kiên trì một ngày một đêm trên lôi đài. Các ngươi cũng cho ta đặc quyền như mười học viên bạch kim kia được không?
Hạ Chỉ Mộng nghe được Nghệ Phong nói, không khỏi ngẩn người, đây là một lựa chọn không tồi. Bằng không mỗi lần Nghệ Phong vừa lên đài, thì có người mạc danh kỳ diệu chịu thua, Nghệ Phong không điên, bọn nàng cũng sắp điên rồi.
Chỉ bất quá yêu cầu như vậy, học viện có thể đồng ý sao?
Quả nhiên, Tu Mộ lắc đầu nói:
– Không thể!
Nghệ Phong cười cười, không chút nào cho là đúng nói:
– Biện pháp tốt như vậy sao các ngươi lại không cần? Ta nghĩ khẳng định có rất nhiều cường giả, không muốn thi đấu dài dòng như vậy, thế thì vì sao không để cho những người này đơn độc ngoại lệ một lần, tạo cơ hội để cho bọn hắn lập lôi đài. Như vậy cũng tốt đối với tất cả mọi người, lôi đài luận võ kích thích càng mãnh liệt!
Tu Mộ há mồm muốn tiếp tục cự tuyệt, lại bị Nghệ Phong nói một câu ngắt lời:
– Ngươi có thể xin một chút chỉ thị từ viện trưởng!
Tu Mộ hơi nhíu lông mày, suy nghĩ một chút cuối cùng gọi một người bên cạnh dựa theo Nghệ Phong phân phó đi hỏi viện trưởng. Biện pháp này Nghệ Phong nói xác thực không tồi, học sinh dám lên lôi đài nhất định là học sinh tự tin. Học viên có thể kiên trì ở trên lôi đài, so với học viên liên tục thông qua thi đấu còn muốn mạnh hơn nhiều.
Thấy có người chạy đi hỏi viện trưởng, vài người cùng suy nghĩ cũng cảm thấy nhiệt huyêt sôi trào lên. Thi đấu võ đài khí phách cỡ nào? Một người ở trên đài, đối mặt nhìn vạn người, đây là khí thế kinh khủng cỡ nào?
Hơn nữa thi đấu lôi đài có thể gặp được rất nhiều dạng người, xa luân chiến, thực lực chiến. Đánh một trận chiến đánh tiếp trận sau, người có thể kiên trì đến cuối cùng nhất định là anh hùng có thực lực cường đại. Không giống loại rút thăm luận võ như thế này, may mắn cũng chiếm nhân tố rất lớn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – http://truyenfull.vn
Chỉ bất quá, Nghệ Phong làm người thứ nhất đưa ra phương thức thi đấu lôi đài, hắn nhất định cũng là người thứ nhất lên đài. Nếu như thực sự tất cả học viên dùng xa luân chiến đối phó hắn. Hắn có thể chống lại sao? Lẽ nào hắn thực sự có một cách tự tin như vậy?
Cũng không mất quá nhiều thời gian, người kia chạy đi hỏi viện trưởng đã trở lại, tuyên bố lời nói của Trạm Lam viện trưởng:
– Viện trưởng hạ lệnh, luận võ năm nay căn cứ theo quy định cũ tiến hành. Chỉ là, tăng thêm thi đấu lôi đài. Chỉ cần có thể thắng liên tiếp ba mươi trận, hoặc là không còn học viên nào dám lên lôi đài thi đấu. Trực tiếp tấn cấp học viên Bạch Kim. Cũng có thể không tham gia mười ngày đấu loại!
Một câu nói, nhất thời để mọi người hưng phấn lên. Tuy rằng thắng liên tiếp ba mươi trận rất khó khăn. Chỉ là càng khó khăn không phải càng có thể kích phát nhiệt huyết trong lòng mọi người sao?
Nghệ Phong nghe được tin tức này, hắn không khỏi sửng sốt. Tuy rằng nghĩ đến Trạm Lam viện trưởng cũng đồng ý, thế nhưng không nghĩ tới hắn dễ dàng như vậy, một chút đã định ra quy tắc rồi.
Ba mươi trận xa luân chiến, là một loại khiêu chiến rất lớn. Người có thể thắng liên tiếp ba mươi trận xa luân chiến, nghĩ đến tiến vào top 20 chắc chắn không có một điểm vấn đề nào.
– Nghệ Phong! Viện trưởng chỉ đích danh ngươi, ngươi phải thắng một trăm trận hoặc là không có ai lên lôi đài mới tính thông qua!
Ngươi đưa tin tức kia quay sang nói với Nghệ Phong.
– Xoạt, rầm…
Dưới chân Nghệ Phong đứng không vững, mạnh mẽ té ngã xuống đất.
– Ta kháo, một trăm trận? Sao ngươi không nói ta chết luôn đi!