Mị Ảnh

Chương 561: Chém giết Vương Cấp (2)


 
Nghệ Phong lắc mình tránh thoát, kiếm pháp Tà Vô cũng không ngừng thi triển ra, ở trên hư không lướt qua một đạo vết tích quỷ dị không ngừng va chạm cùng Hôi Từ. Lúc này Nghệ Phong thi triển Tà Vô Kiếm sắc bén hơn vạn phần so với trước đây, lúc này mới thực sự là vũ kỹ Nhật Giai.
Binh…
Nghệ Phong và Hôi Từ lần thứ hai đối kiếm cùng nhau, hướng về phía sau rút lui mấy bước, dưới chân để lại một đám vết chân, cách tay cũng có chút tê dại. Nghệ Phong còn chưa kịp ổn định thân hình, trọng kiếm của Hôi Từ đã chém qua đây. Thân ảnh Nghệ Phong mạnh mẽ chợt lóe, lưu lại một đạo tàn ảnh. Tàn ảnh bị lực lượng của Hôi Từ chém nát vụn.
– Toái Phá!
Nghệ Phong nhân cơ hội này, Tiêm Hổ Kiếm xẹt qua một vệt quỹ tích, hung hâm đâm về phía sau lưng Hôi Từ, nơi Tiêm Hổ Kiếm đi qua, tiếng xé gió không dứt bên tai. Có thể thấy được lực lượng bên ngoài Tiêu Hổ Kiếm như thế nào. Nghệ Phong không có chút lòng thương hại, dùng góc độ vô cùng tàn nhẫn âm hiểm, đâm thẳng vào nơi yếu hại của Hôi Từ.
Hôi Từ đánh tan tàn ảnh của Nghệ Phong, cảm giác được lợi kiếm đâm vào phía sau lưng. Miệng hắn khẽ cười nhạt, thân ảnh lấy một loại góc độ người thường không thể làm được trong nháy mắt chuyển hoán qua đây, trọng kiếm nghênh đón lợi kiếm của Nghệ Phong.
– Đang…
Nghệ Phong và Hôi Từ lại va chạm cùng một chỗ, lực lượng của Vương Cấp chung quy không phải Toái Phá có thể bù đắp nổi, Nghệ Phong đảo lui mấy bước về phía sau, lúc này mới khó khăn lắm ổn định lại thân hình.
– Tiểu tử! Ngươi không phải là đối thủ của ta! Biết điều thì ngươi tự sát đi, miễn cho đau khổ!
Hôi Từ cười nhạt nhìn Nghệ Phong, trong lời nói càn rỡ không gì sánh được.
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, khí thế trên người lần thứ hai tăng vọt, Tiêm Hổ Kiếm tùy ý di chuyển, có thể phát ra từng đạo kiếm pháp hình vòng cung vô cùng sắc bén, khiến cho Hôi Từ nhìn mà trong lòng có chút run sợ. Nếu không phải lực lượng của hắn mạnh hơn Nghệ Phong nhiều lắm, chỉ đơn giản là công kích sắc bén như thế này, đủ để cho hắn không thể chống lại. Hôi Từ không thể tưởng tượng nổi, Nghệ Phong rốt cuộc làm sao có kinh nghiệm chiến đấu cấp bậc Tông Sư, công kích sắc bén như vậy, đồng cấp hắn hiển nhiên đã vô địch.
Hôi Từ cảm thụ được khí thế áp bách của Nghệ Phong, cố gắng bài trừ sợ hãi trong đầu, đấu khí trên người tăng vọt. Hôi Từ rất rõ ràng, nếu như hôm nay không thể chém giết được Nghệ Phong, hắn nhất định lưu lại bóng ma trong tâm trí, đến lúc đó nếu muốn tiến thêm một bước quả thật khó như lên trời.
Nghệ Phong xem thường nhìn Hôi Từ, vẻ châm chọc trong mắt càng đậm hơn. Hắn không thèm nói lời vô ích, lại tiếp tục đâm thêm một kiếm. Có ý thức chiến đấu chống đỡ, Nghệ Phong ít dùng suy nghĩ, công kích tùy tiện đã có thể đạt được trạng thái sắc bén nhất.
Hôi Từ cười lạnh một tiếng, động tác huy vũ trên tay càng trở nên nhanh nhẹn.
– Không biết tự lượng sức mình!
Hôi Từ cười lạnh một tiếng, đấu khí trên người hắn mạnh mẽ tăng vọt, đấu khí trên trọng kiếp áp bách khiến hư không có chút gấp khúc. Cùng lúc đó, trọng kiếm của hắn cũng bắt đầu huy vũ, hóa thành từng đạo hàn quang, ngưng tụ thành cổ cổ năng lượng tập hợp cùng một chỗ. Thẳng tắp bắn về phía Nghệ Phong.
Nghệ Phong nhìn trọng kiếm bay nhanh đến, cảm thụ đến lực đạo kinh khủng trong đó, thân ảnh hắn mạnh mẽ biến ảo. Mặc dù đang bị ý thức chiến đấu áp bách, đối phương chỉ có thể phát huy ra bảy thành lực lượng. Thế nhưng Vương Cấp dù sao vẫn là Vương Cấp, chỉ cần lấy cường độ lực lượng, xa xa không phải hắn có khả năng đối kháng.
– Tà Vô Kiếm!
Trọng kiếm của Hôi Từ chém thẳng vào vị trí Nghệ Phong đứng lúc trước, nhất thời toàn bộ hư không nứt ra từng khe nhỏ, tiếng gió thổi gào thét không dứt bên tai. Kình khí oanh vào mặt đất, cát đá bay tán loạn, tàn sát bừa bãi trên bầu trời.
Nghệ Phong tránh thoát một kiếm này, Tiêm Hổ Kiếm xuất hiện phía bên trái Hôi Từ, hung hăng đâm hắn một kiếm. Mũi kiếm Tiêu Hổ Kiếm ngưng tụ thành một điểm, bên trên có màu xanh quấn quanh, Tà Đế lực cư nhiên có thể dung hợp hoàn mĩ cùng năng lượng màu xanh một chỗ.
Tà Đá lực là lực lượng của Tà Đế, thuộc tính mạnh mẽ hơn rất nhiều so với lực lượng bình thường. Dưới sự điều khiển của Nghệ Phong, nơi Tiêm Hổ Kiếm đi qua, không gia cư nhiên cũng xuất hiện từng khe nứt.
– Phệ Tà Toái Phá!
Nghệ Phong hét lớn một tiếng.
Lấy năng lượng của ngụy Phệ Châu và Tà Đế lực, dung hợp trong vũ kỹ Địa Giai, làm thành cường độ Toái Phá mạnh hơn rất nhiều so với lực lượng bình thường.
Hôi Từ và Tiêm Hổ Kiếm của Nghệ Phong va chạm cùng một chỗ, tại tình huống vô số kim khí không ngừng bắn ra, Nghệ Phong bay ngược về phía sau, cố gắng giảm bớt lực lượng. Đồng dạng Hôi Từ cũng mở mắt không thể tin được nhìn Nghệ Phong, dưới chân mượn lực liên tục lùi về phía sau để giảm đi lực va chạm. Tuy rằng Hôi Từ không lùi xa hơn Nghệ Phong, thế nhưng điều này cũng đủ cho hắn cảm thấy kinh hãi.
Nghệ Phong dưới tình huống hắn thi triển ra vũ kỹ, cư nhiên có thể buộc hắn rút lui về sau. Có thể tưởng tượng lực lượng lần này Nghệ Phong bạo phát ra mạnh mẽ cỡ nào. Hôi Từ không thể tưởng tượng nổi một người Tướng Cấp làm sao có khả năng phát huy ra lực lượng như vậy, để cho hắn kinh khủng là lực lượng này còn mang theo chút thôn phệ và bá đạo. Hắn có thể cảm giác đến trong nháy mắt va chạm vừa rồi, lực lượng trên trọng kiếm của hắn bị thôn phệ, mà khí thế bá đạo cũng mạnh mẽ phóng qua đây, nếu không phải hắn đã có chút thói quen chống đỡ với khí thế của Nghệ Phong, sợ là muốn thiệt thòi rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Hôi Từ rốt cuộc thu liễm một điểm miệt thị trong lòng hắn, đối với Tướng Cấp Nghệ Phong quỷ dị tới cực điểm này, hắn cảm giác không thể diễn tả bằng lời. Ý thức chiến đấu kinh khủng tới cực điểm, tốc độ không người có thể sánh ngang. Lực lượng bao trùm trên Tướng Cấp, đây còn là một Tướng Cấp sao?
Hôi Từ lắc đầu, hắn xua tan đi tia chấn động và sợ hãi trong lòng kia, để đấu khí trong cơ thể có thể phát huy đến mức tận cùng, ngưng tụ trên trọng kiếm. Vũ kỹ cực mạnh mà hắn hiểu được cũng đần dần ngưng tụ thành cái bóng.
Vũ kỹ Nhật Giai thi triển trên tay Vương Cấp sẽ kinh khủng đến mức nào? Cho dù Vương Cấp này đã bị suy giảm thực lực rồi. Thế nhưng vẫn để hư không bị gấp khúc. Nghệ Phong nhìn một kiếm này mang theo uy thế xé trời, nhanh chóng đâm về phía hắn, hắn cũng không dám đón đỡ một kích như vậy của Vương Cấp.
Dưới chân không ngừng khởi động, thân ảnh không ngừng biến hóa, lưu lại một cái bóng ở trên hư không.
Dường như trong lúc Hôi Từ thi triển chiêu này, tốc độ của hắn cũng trở nên tăng vọt, trọng kiếm vẫn đi theo phía sau Nghệ Phong, phảng phất kế tiếp trong nháy mắt sẽ chém nát Nghệ Phong.
Nghệ Phong cảm thụ được năng lượng kinh khủng từ phía sau truyền tới, trong lòng hắn mắng to:
– Kháo… Đuổi? Bản thiếu nhìn ngươi có bản lĩnh gì đuổi theo ta?
Bước chân Nghệ Phong không ngừng trở nên nhanh hơn, thân ảnh giống như một trận gió xuất hiện ở các nơi, mà trọng kiếm của Hôi Từ, cũng đuổi theo phía sau Nghệ Phong, những nơi đi qua đều tạo thành cơn lốc điên cuồng gào thét, kình khí tán loạn, bão cát mù mịt khắp bầu trời, nhiễm hết cả một mảnh hư không, tiếng sàn sạt tàn sát bừa bãi không dứt bên tai.
– Tiểu tử! Ta xem ngươi còn chỗ nào để trốn!
Hôi Từ hét lớn một tiếng, quang mang trên mũi trọng kiến lần thứ hai mạnh mẽ tăng lên, chém thẳng về phía Nghệ Phong.
– Bản thiếu muốn chạy! Cho dù ngươi cũng không thể đuổi kịp!
Trọng kiếm chớp mắt bay tới, cũng không chém trúng Nghệ Phong, Nghệ Phong lưu lại một đạo tàn ảnh, lần thứ hai biến mất trong phạm vi công kích của trọng kiếm Hôi Từ.
– Oanh…
Trọng kiếm chém thẳng vào trong hư không, toàn bộ hư không hình thành khe nứt, không gian nứt vỡ thành từng mảnh nhỏ rơi xuống, sau đó biến mất. Kình khí khổng lồ oanh vào trên mặt đất tạo thành một hố to. Bùn đất bay lên khắp bầu trời, thật giống như hiện trường của một đợt nổ bom nào đó.
Cát đá bao trùm toàn bộ bầu trời, Nghệ Phong lo lắng hắn bị dính cát đá, thân ảnh biến ảo càng thêm lợi hại, trong nháy mắt đã bay ra phía xa xa.
Hôi Từ lao ra khỏi phạm vi cát đá bao trùm, không để ý đến cát đá dính đầy trên mặt, lần thứ hai chém một kiếm về phía Nghệ Phong, rất có điệu bộ không chết không ngớt.
Nghệ Phong lắc mình tránh thoát, Hôi Từ chém tiếp.
Hôi Từ phảng phất dường như không biết mệt, lực đạo mỗi lần oanh kính đều không thua kém so với lần đầu tiên.
Khi Nghệ Phong lần thứ năm tránh né một chiêu kinh khủng này của hắn, cũng có chút không nhịn được nữa, hừ một tiếng nói:
– Hiện tại phải chẳng đến lượt bản thiếu công kích rồi?

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.