Chương 557
Quản gia đứng ở một bên nhìn thấy Đinh Kiến Quốc nuông chiều Trần Thanh Thảo như thế thì gương mặt già nua không khỏi đen đi một nửa.
Ông ta do dự một chút, muốn nhắc nhở Đinh Kiến Quốc rằng Lý Mộc Hoa vẫn còn đang đợi anh trả lời. Lời nói của Lý Mộc Hoa truyền đến từ bên trong điện thoại một lần nữa.
Lý Mộc Hoa đợi Đinh Kiến Quốc mất một hồi lâu cũng chẳng thấy Đinh Kiến Quốc mở miệng lên tiếng, cô ta không nhịn được căng thẳng hỏi: “Kiến Quốc, anh sao vậy? Tại sao lại không nói gì?”
Đinh Kiến Quốc nghe thấy giọng nói của Lý Mộc Hoa, ngọn lửa nóng vốn dĩ được dâng lên lúc này mới dần dần áp chế xuống. Sau khi anh ngả ngớ quét mắt nhìn Trần Thanh Thảo một cái thì ôm chặt lấy vòng eo của cô, hàng lông mày mang theo vẻ thích thú rồi nói với Lý Mộc Hoa ở đầu dây bên kia: “Mộc Hoa, anh vẫn còn chút chuyện phải xử lí. Cứ như vậy đi nhé.”
Nói xong, Đinh Kiến Quốc cúp điện thoại cái rụp.
Ở phía bên kia, Lý Mộc Hoa nhìn điện thoại đã bị cúp máy, trên gương mặt xinh đẹp ấy hiện lên một luồng khí lạnh nhàn nhạt. Lúc nãy cô ta có nghe thấy đầu bên kia điện thoại thấp thoáng truyền đến tiếng thở dốc của phụ nữ. Đối với những loại âm thanh này, từ trước đến giờ phụ nữ vẫn luôn mẫn cảm hơn nhiều so với đàn ông. Lúc nãy Đinh Kiến Quốc căn bản là không phải đang ở công ty, mà là… đang ở cùng phụ nữ?
Nếu nói về phụ nữ thì bên cạnh Đinh Kiến Quốc chỉ có một mình Trần Thanh Thảo. Kể từ khi gặp được người phụ nữ đó, bên cạnh Đinh Kiến Quốc chẳng còn xuất hiện người phụ nữ nào khác nữa.
Trần Thanh Thảo… Cái con nhỏ để tiện đó, cô dám phá vỡ mối quan hệ giữa tôi và Đinh Kiến Quốc, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô đâu.
Sau khi Đinh Kiến Quốc cúp điện thoại của Lý Mộc Hoa, anh nâng cằm của Trần Thanh Thảo lên, ánh mắt u ám nhìn cô: “Muốn về phòng hay là muốn ra ngoài chơi? Hửm?”
Lời nói của người đàn ông vô cùng rõ ràng, ngọn lửa nóng bỏng bên trong đáy mắt khiến cho toàn thân Trần Thanh Thảo nóng bừng cả lên.
Cô bất lực chống tay lên ngực của Đinh Kiến Quốc, trợn mắt nhìn Đinh Kiến Quốc một cái rồi hừ nói: “Ra ngoài.”
Cô sẽ không ngốc đến nỗi đi vô phòng cùng với Đinh Kiến Quốc như thế đâu, đi vô phòng rồi thì còn ghê gớm hơn ấy chứ. Sức lực của cái tên khốn Đinh Kiến Quốc này khỏe đến mức không còn là con người nữa, nếu như đi vô phòng cùng với Đinh Kiến Quốc thì Trần Thanh Thảo chỉ sợ rằng cô sẽ không thể bước ra khỏi phòng nữa.
Nghĩ đến đây, Trần Thanh Thảo không khỏi run rẩy toàn thân.
Quản gia thấy Đinh Kiến Quốc muốn đưa Trần Thanh Thảo ra ngoài thì lập tức cung kính nói: “Cậu chủ, đã lâu rồi cậu không ở cùng với cô Mộc Hoa, chi bằng hôm nay…
“Quản gia.” Đinh Kiến Quốc giương mắt lên, lạnh nhạt cắt đứt lời nói của quản gia.
Quản gia hoảng hốt bởi sự lạnh giá trên gương mặt của Đinh Kiến Quốc, cơ thể ông ta không nhịn được run lên bần bật.
Ông ta đã ở nhà họ Đinh lâu đến như thế, trước giờ vẫn luôn hầu hạ cho Đinh Kiến Quốc. Đối với tính khí của Đinh Kiến Quốc, dĩ nhiên là ông ta hiểu rất rõ.
Đinh Kiến Quốc lộ ra biểu cảm như thế này, có nghĩa là đã tức giận rồi.
“Tôi muốn làm việc gì, không cần ông phải chỉ tay múa chân. Ông chỉ cần làm tốt công việc của bản thân mình là được rồi, ông hiểu chứ?”
Đinh Kiến Quốc lạnh nhạt hé cánh môi lên, quét mắt nhìn quản gia một cái. Giữa hàng chân mày mang theo một luồng khí lạnh nhàn nhạt.
Quản gia bị luồng khí lạnh bức người trên cơ thể của Đinh Kiến Quốc làm cho khiếp sợ, ông ta cúi đầu xuống không dám nói gì thêm nữa.
“Đi thôi.” Đinh Kiến Quốc lạnh lùng nhìn quản gia đang nơm nớp lo sợ không dám nói gì nữa thì nắm lấy tay của Trần Thanh Thảo đi ra ngoài cửa.
Trần Thanh Thảo mím môi nhìn quản gia một cái, quản gia ngẩng đầu lên nhìn về phía Trần Thanh Thảo. Đôi mắt ấy tràn ngập sự sắc bén giống như là muốn nuốt trọn lấy Trần Thanh Thảo vậy.
Trong lòng của quản gia, Trần Thanh Thảo chính là một mầm tai họa, sự tồn tại của cô sẽ đầu độc Đinh Kiến Quốc.
Gương mặt của Trần Thanh Thảo căng chặt lại, sắc mặt không chút biểu cảm quét mắt nhìn quản gia rồi không chú ý đến ông ta nữa, cô nắm lấy tay của Đinh Kiến Quốc rời khỏi đây.
Đinh Kiến Quốc đưa Trần Thanh Thảo rời khỏi biệt thự không được bao lâu thì xe của Lý Mộc Hoa liền chạy đến.
Nhìn thấy Lý Mộc Hoa đến đây, quản gia mang gương mặt tươi cười hãnh diện, cung kính nói: “Cô Mộc Hoa, sao cô tới mà cũng không nói trước với tôi một tiếng vậy?”
“Kiến Quốc không có ở đây sao?” Lý Mộc Hoa quét mắt nhìn khắp căn biệt thự một lượt. Thấy Đinh Kiến Quốc quả thật không có ở đây thì trên gương mặt nhỏ nhắn mang theo nét xám xịt nhàn nhạt.
Quản gia chần chừ một hồi, ông ta nhìn Lý Mộc Hoa rồi gật đầu nói: “Cậu chủ… vừa mới rời khỏi chưa được bao lâu.”
“Dạo gần đây công việc của Kiến Quốc bận lắm sao?” Nghe thấy quản gia nói Đinh Kiến Quốc vừa mới rời khỏi Lý Mộc Hoa ngồi xuống ở một góc, nhìn Quản gia toàn tâm hướng về Lý Mộc Hoa, muốn Lý Mộc Hoa và Đinh Kiến Quốc mau chóng kết hôn. Những điều này Lý Mộc Hoa đều biết hết cả, vì thế muốn nghe ngóng về tình hình của Đinh Kiến Quốc thì cứ hỏi quản gia là tốt nhất. “Vâng… vâng ạ.” Quản gia ấp a ấp ủng gật gật đầu. Lời nói ngắt quãng, bên trong ánh mắt còn thấp thoáng mang một chút chột dạ.
Lý Mộc Hoa không phải là kẻ ngốc, vừa nhìn đã biết ngay quản gia đang nói dối.
Cô ta xị mặt xuống, ra sức siết chặt nắm tay rồi lạnh lùng nói với quản gia: “Kiến Quốc không phải đi đến công ty có đúng không?”
Quản gia vừa nghe xong thì tim chợt run lên, đầu ông ta càng ra sức cuối thấp xuống dưới, cứ như thế và chẳng dám nói ra bất kì một câu nào cả.
Thấy quản gia không dám nói chuyện, một lần nữa sắc mặt của Vương Mạt trở nên khó coi đến cực điểm.
Cô ta dùng sức bấu chặt vào lòng bàn tay, lạnh lùng nói: “Quản gia, có phải là Kiến Quốc ở cùng với Trần Thanh Thảo hay không?”
“Vâng ạ.” Đến cuối cùng thì quản gia cũng không dám lừa dối Lý Mộc Hoa nữa nên nói cho Lý Mộc Hoa biết chuyện Đinh Kiến Quốc đưa Trần Thanh Thảo ra ngoài dạo phố.
Sau khi Lý Mộc Hoa nghe xong, sắc mặt khó coi đến cùng cực. Bàn tay cứ mãi siết chặt, có thể nào cũng chẳng hề buông lỏng.
Không biết đã trải qua bao lâu, Lý Mộc Hoa mới lạnh nhạt cất lời: “Tôi biết rồi, tôi đi về trước đây.”
“Cô Mộc Hoa, cô cứ yên tâm đi.”
Người có thể xứng đối với cậu chủ chỉ có một mình cô mà thôi, Trần Thanh Thảo chỉ là một người phụ nữ không rõ lai lịch, dĩ nhiên là không thể xứng với cậu chủ được.”
Quản gia lo lắng Lý Mộc Hoa sẽ hiểu lầm Đinh Kiến Quốc, ông ta vội vã khuyên nhủ.
“Từ nhỏ tôi và Đinh Kiến Quốc đã là thanh mai trúc mã, hơn nữa Kiến Quốc chỉ có thể cưới tôi mà thôi. Trần Thanh Thảo chẳng qua chỉ là một món đồ chơi tiêu khiển của Kiến Quốc, dĩ nhiên tôi hiểu rất rõ cô ta không xứng với Đinh Kiến Quốc.”
Lý Mộc Hoa cong môi, ánh mắt thâm trầm và sắc bén nhìn quản gia.
Quản gia lập tức nói: “Vâng.”
Sau khi Lý Mộc Hoa rời đi, gương mặt quản gia căng cứng. Ông ta cầm điện thoại rồi đi về phòng của mình.
Ông ta tuyệt đối sẽ không để cho một người phụ nữ không rõ lai lịch như thế phá hỏng mối quan hệ của Đinh Kiến Quốc và Lý Mộc Hoa đâu.
Lần đầu tiên Đinh Kiến Quốc có những trải nghiệm như thế này. Đi dạo phố rồi ăn uống cùng với một người phụ nữ. Trước đây Đinh Kiến Quốc dắt theo phụ nữ, không phải là đi đến khu vui chơi giải trí cao cấp uống rượu nhảy nhót để tiêu khiểu thì là chơi đùa ở trên giường. Đây là lần đầu tiên Đinh Kiến Quốc dạo phố ăn uống cùng với phụ nữ một cách đơn thuần và bình yên như thế này.
Nhìn dáng vẻ Trần Thanh Thảo trả giá với chủ quán, Đinh Kiến Quốc cảm thấy rất mới lạ.
“Chỉ có một trăm năm mươi ngàn mà thôi, không có đắt đầu.” Trần Thanh Thảo muốn ăn món lẩu cá niêu đất. Cô cảm thấy hai người ăn thì có hơi đắt nên hỏi chủ quán có thể rẻ bớt một chút hay không.
Đinh Kiến Quốc thấy Trần Thanh Thảo tính toán chi ly từng đồng tiền như thế thì không nhịn được nói với cô.
Trần Thanh Thảo nhìn Đinh Kiến Quốc một cái, tỏ ý kêu Đinh Kiến Quốc đừng có mở miệng. Đinh Kiến Quốc sờ mũi, chỉ có để mặc sức cho Trần Thanh Thảo muốn làm gì thì làm.
Đến cuối cùng, chủ quán thấy Trần Thanh Thảo và Đinh Kiến Quốc đẹp trai xinh gái nên bớt cho mười ngàn đồng, Trần Thanh Thảo thoáng chốc mặt mày rạng rỡ.
Nhìn thấy nụ cười đơn thuần trên gương mặt của Trần Thanh Thảo, Đinh Kiến Quốc có chút buồn cười dùng tay chọc chọc vào má của Trần Thanh Thảo. Anh lười nhác nói với cô: “Chỉ có mười ngàn đồng mà cô đã vui đến vậy rồi? Đúng là chẳng có tiền đồ.”
Nghe thấy lời nói của Đinh Kiến Quốc, Trần Thanh Thảo oán trách nói: “Anh thì biết cái gì chứ? Mười ngàn đồng cũng rất là nhiều đấy, chúng ta mau vô phòng ăn đi.”
Điều mà cô thích nhất chính là trả giá lúc đi dạo phố cùng với Vũ Vĩnh Kỳ.
Thật ra mà nói, thực sự không phải là thật lòng muốn tiết kiệm thêm mười ngàn đồng gì cả, chỉ là cảm giác đó rất thích. Cô vẫn còn nhớ mỗi lần khi cô trả giá cùng với chủ quán thì Vũ Vĩnh Kỳ sẽ đứng ở một bên cười mà chẳng nói gì cả. Sau khi Trần Thanh Thảo trả giá thành công thì Vũ Vĩnh Kỳ sẽ vuốt tóc của Trần Thanh Thảo và cười nói: “Vợ nhà anh thật lợi hại, sau này tiền của anh đều giao cho em quản lí hết.”
“Sao thế? Tại sao lại nhìn anh rồi ngẩn người vậy?” Lúc hai người họ ngồi vào trong phòng ăn, nhân viên phục vụ bưng một dĩa hạt dưa đặt lên trên bàn.
Đinh Kiến Quốc thấy đôi mắt của Trần Thanh Thảo nhìn chằm chằm vào mình, đáy mắt thấp thoáng hiện lên sự lạc lõng và bị thương thì trái tim anh bất chợt run lên. Một loại cảm giác kì lạ khó hiểu bắt đầu lan ra khắp cả con tim của Đinh Kiến Quốc.
Cảm giác này giống như là trái tim bị ai đó cố tình bóp chặt lấy vậy, vô cùng vô cùng khó chịu…
Trần Thanh Thảo chật vật chuyển dời tầm mắt, giấu đi ánh mắt sắp tuôn trào nước mắt đến nơi, ngón tay run rẩy sờ vào mặt của mình rồi khàn khàn nói: “Không… không có gì.”
Nghe thấy Trần Thanh Thảo nói như thế, hàng lông mày của Đinh Kiến Quốc không khỏi bất giác khẽ cau lại.
Anh nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Thảo, đôi con ngươi hiện lên sự u ám nhàn nhạt: “Thật sự không có gì sao?”
Trần Thanh Thảo im lặng gật gật đầu, chẳng nói gì thêm nữa.
Đinh Kiến Quốc cau mày. Anh không thích cái cảm giác này, giống như là khoảng cách giữa anh và Trần Thanh Thảo rất xa xôi vậy.
Anh ghét cái cảm giác này vô cùng.
Anh nắm lấy tay của Trần Thanh Thảo, vào lúc anh định nói thì nhân viên phục vụ đã bưng nồi nước lẩu lên rồi.
Nồi nước lẩu nóng hổi, mùi hương vô cùng thơm. Đinh Kiến Quốc chưa từng nếm thử mấy thứ này. Lúc nhìn thấy nhân viên phục vụ bưng nồi nước lẩu lên, Đinh Kiến Quốc thản nhiên nhìn Trần Thanh Thảo một cái rồi hỏi cô cái này ăn như thế nào.
“Lát nữa thì anh sẽ biết thôi, ngon lắm đấy.”
Sau khi Trần Thanh Thảo bình ổn lại cảm xúc, cô nói với Đinh Kiến Quốc.
Đinh Kiến Quốc nghe xong, anh chỉ khẽ nhướng mày rồi sau đó ăn cùng với Trần Thanh Thảo.
Sau khi ăn xong, Đinh Kiến Quốc hỏi Trần Thanh Thảo còn muốn đi đến nơi nào nữa.
Trần Thanh Thảo nhìn gương mặt của Đinh Kiến Quốc, cô rơi vào trầm tư.
Ngũ quan anh tuấn của người đàn ông, dưới ánh đèn đường ở xung quanh toát lên vẻ đẹp đến lạ thường.
Nhìn ngũ quan vô cùng hiền hòa đẹp đẽ của Đinh Kiến Quốc, cả con tim Trần Thanh Thảo đều bất giác run lên.
Cô dùng sức bấu chặt vào lòng bàn tay của mình, hít sâu một hơi rồi khàn giọng nói: “Em muốn anh cõng em, có được hay không?”
Cõng?
Đinh Kiến Quốc ngơ ngác nhìn Trần Thanh Thảo, dường như anh không ngờ được rằng Trần Thanh Thảo sẽ đưa ra yêu cầu này.
Thấy Đinh Kiến Quốc nhìn mình, Trần Thanh Thảo xoa xoa mũi của mình rồi hung dữ nói: “Sao, không được à? Chẳng phải anh là người đàn ông của em à? Cõng em mất mặt lắm hả?”
“Ó dãy sao?” Dinh Kiên Quôc nhin dông nguoi di tói di lui 6 xung quanh, cá guong mát dêu xi xuông.
Có dôi lúc phu nú lên con cô tinh gãy chuyên thi thãt su không phái lã diêu mã dân ông có thê chông dô duge.
Ví du nhu hiêntai, Dinh Kiên Quôc dã không có cách não chông cu lai dugc vói yêu câu cúa Trân Thanh Thão dê ra.
“Um, em muôn anh công em.” Dôi mát Trân Thanh Thão úng dó, vé máãt núng niu nói vói Dinh Kiên Quôc.