Mê Tình Loạn Ý Full

Chương 175


Chương 175

Tôi không kìm được nhìn về phía cửa sổ ở trên lầu hai, thấy một bóng lưng đang yên tĩnh đứng ở nơi đó.

Bởi vì khoảng cách quá xa nên tôi chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy có một bóng người đang đứng bên cạnh cửa sổ đó, nhìn dáng vẻ dường như người đó đang nhìn tôi.

Ánh mắt ấy nóng hực như ngọn núi lửa đang tuôn trào, khiến trái tim tôi bất giác đập kịch liệt hẳn lên. “Người đàn ông đó… là…?” “Đó là chủ nhân của biệt thự chúng tôi, cậu Jetedeteste.” Người tài xế ở phía trước cất lời giải thích với tôi.

Tôi nghe thấy anh ta nói một loạt ký tự rất dài, mặt mày không khỏi ngơ ngác nói: “Cái này đọc như thế nào?”

Là người nước Anh? Nước Mỹ? Hay là người nước nào vậy?

Sao có mỗi cái tên thôi mà lại dài đến như thế? “Tiếng Pháp, cậu chủ của chúng tôi là người Pháp.” Người Pháp?

Sao lại như thế? Bánh Gạo đâu phải là con lai? Hơn nữa cũng đâu phải là em bé nước ngoài chính gốc. “Chuyện đó… anh chắc chắn là anh không nhầm lẫn chứ?” Tôi có chút bất lực giật giật khóe môi, hỏi anh chàng tài tế. “Đúng vậy, cậu Jetedeteste của chúng tôi là người Pháp, nhưng cậu ấy không phải là người Pháp chính gốc, mà là di cư đến Pháp. “Ồ ồ, thì ra là như vậy. Nhưng mà tên của anh ta rất dài, tôi không biết đọc.” Tôi lẩm bẩm một tiếng rồi bĩu môi nói.

Tôi chẳng biết một chữ tiếng Pháp nào cả, đọc cũng chẳng hiểu gì, cũng chả biết cái tên này đọc như thế nào. “Tên tiếng Trung của cậu chủ… là Thanh.” “Thanh à? Một chữ Thanh thôi à?”

Tôi khoa chân múa tay hỏi tài xế.

Bộ dạng của tài xế giống như là mù chữ vậy. Anh ta chỉ ngượng nghịu lắc đầu rồi nói: “Chúng tôi cũng không rõ lắm. Cậu chủ rất thần bí, chúng tôi rất ít khi nhìn thấy cậu ấy.”

Xì, ra vẻ thần bí làm cái gì cơ chứ? Tưởng mình là đặc công quốc tế à?

Tuy là nói như vậy, nhưng tôi vẫn khá là hiểu kì với cái anh chàng Jetedeteste này. Không phải gọi là gì ấy nhỉ… là Thanh. Rốt cuộc anh ta là người như thế nào nhỉ?

Trùng hợp đến như vậy ư? Đúng lúc cứu tôi ở trong rừng cây? Một tổng giám đốc thần bí của tập đoàn Phú Quốc? Không có việc gì thì chạy đến những nơi rừng rậm như thế này làm gì? “Cô Nhi, đến rồi.” Vào lúc tôi đang suy nghĩ linh tinh, tài xế đã lái xe đến hội trường cuộc thi thiết kế. Tôi tỉnh táo lại, mở cửa ra, khó khăn dịch chuyển đôi chân rồi cất lời cảm ơn tài xế: “Hôm nay cảm ơn anh nhé.” “Không cần phải khách sáo, đây là mệnh lệnh của ông chủ nhà chúng tôi.”

Tài xế cười ngây ngôi với tôi một tiếng, rồi đóng cửa xe rời đi. Tôi nhíu mày nhìn bóng lưng rời đi của anh chàng tài xế, rồi hất hất đầu, thân hình lay động từng bước đi về phía phòng nghỉ ngơi trong trường thi của mình.

Bây giờ vẫn còn dư thời gian, tôi phải lập tức chỉnh đốn một chút để nghênh đón cuộc thi sắp sửa diễn ra. “Huỳnh Bảo Nhi, tôi còn tưởng rằng hôm nay em sẽ không đến nữa chứ?”

Đúng vào lúc tôi chuẩn bị bước vào phòng nghỉ của mình thì nghe thấy một âm thanh lành lạnh.

Tôi quay đầu thì nhìn thấy Lê Minh Quang đang bày ra tư thái đùa bỡn, đứng ở một nơi không xa nhìn tôi chằm chằm. “Anh cảm thấy tôi sẽ sợ anh à?” Tôi ngẩng cằm lên, giễu cợt nhìn Lê Minh Quang, nói. Lê Minh Quang nhún vai, cười nhẹ nói: “Nghe nói phân xưởng của em xảy ra chuyện rồi, đến cả hàng hóa giao cho khách cũng bị cháy rụi hết. Tôi còn tưởng rằng, em không còn tâm trạng để tham gia thi thổ nữa chứ.” “Lê Minh Quang, anh quan tâm đến chuyện của tôi đến như thế sẽ khiến tôi tưởng rằng anh yêu tôi tha thiết đấy.”

Tôi mỉa mai nhìn gương mặt anh tuấn đến ghê tởm của Lê Minh Quang.

Kể từ sau khi Lê Minh Quang lợi dụng tôi để hại chết Trần Thanh Vũ, tôi đã hận Lê Minh Quang đến tận xương tủy. Nhìn thấy gương mặt của anh ta thì tôi lại cảm thấy ghê tởm. “Đúng vậy, tôi thật lòng yêu em đến tha thiết, thì đã sao nào? Nếu như bây giờ em quay trở về bên cạnh tôi, thì tôi sẽ tha thứ cho tất cả những chuyện mà em đã làm trước đây” Lê Minh Quang chẳng hề tức giận, mà ngược lại còn xuôi theo lời nói của tôi, nhìn tôi với vẻ mặt ý đậm tình sâu. “Lê Minh Quang, anh không cảm thấy ghê tởm khi nói ra những lời này sao, nhưng tôi thì ghê tởm đến chết đi được. Tôi đoán là có lẽ tối nay tôi chẳng cần phải ăn cơm nữa đâu. Tôi chán ghét nhìn Lê Minh Quang một cái, nhếch môi nói.

Gương mặt anh tuấn của Lê Minh Quang trở nên lạnh lẽo và khó coi chỉ trong nháy mắt.

Anh ta đến gần tôi, bóp lấy cằm tôi, ánh mắt hiện lên từng cơn lạnh lẽo, nói: “Huỳnh Bảo Nhi, trái tim của em quả thật được làm từ đá mà” “Lê Minh Quang, buông tay ra.” Tôi không vui nhìn Lê Minh Quang, vùng vẫy cơ thể, quát mắng anh ta.

Tôi thật sự vô cùng vô cùng chán ghét người khác làm ra hành động này với tôi, cảm giác rất không thoải mái. “Tôi đã từng nói tôi thật sự thích em, tại sao em lại không tin chứ?” Lê Minh Quang áp sát mặt vào người tôi, hơi thở trong lành ở trên người kích thích não bộ của tôi. Tôi cười khẩy nhìn Lê Minh Quang đang áp sát vào người mình, lạnh lùng nói: “Lê Minh Quang, anh thật lòng thích tôi ư? Hay là thật lòng thích lợi dụng tôi?”

Quả nhiên, nghe thấy lời nói của tôi xong, gương mặt của Lê

Minh Quang không khỏi ảm đạm đi mấy phần.

Con người của Lê Minh Quang vốn dĩ đã chẳng hề thật lòng, tin tưởng rằng Lê Minh Quang sẽ yêu tôi ư? Quả thật là câu chuyện nực cười nhất của thế kỉ. “Nhưng mà cũng đã cực khổ cho anh rồi. Ở bên cạnh tôi lâu đến như thế, diễn kịch chắc cũng mệt lắm phải không?” Tôi đầy thân thể của Lê Minh Quang ra, lạnh lùng nói. “Huỳnh Bảo Nhi, ngôi vị quán quân lần này… tập đoàn Thời Quang của tôi chắc chắn sẽ giành được. Tốt nhất là em hãy tự mình bỏ cuộc ngay bây giờ đi.” Lê Minh Quang chỉnh đốn lại quần áo trên người anh ta, nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ áo quần chỉnh tề.

Tôi liếc Lê Minh Quang một cái, cười cười, nhếch môi chế giễu nói: “Vậy à? Chi bằng chúng ta cứ ngóng chờ xem sao.” “Dựa vào tình trạng sức khỏe hiện giờ của em ư? Em có thể đi trên sàn catwalk được không?” Lê Minh Quang nhìn tôi từ trên xuống dưới, mặc sức thưởng thức bộ dạng nhếch nhác hiện giờ của tôi.

Tôi bị Lê Minh Quang nhìn như vậy, cảm thấy vết thương ở trên người lại bị rách ra lần nữa. Tôi nắm chặt tay, lửa giận ngút trời, nói: “Lê Minh Quang, chẳng lẽ sự việc lần này có liên quan gì đó đến anh hay sao?”

Lê Minh Quang tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để đả kích tôi? Hơn nữa Nguyễn Mỹ cũng thế? Không chừng hai người này đã cấu kết lại với nhau để đối phó tôi trong lúc tôi không hay biết rồi ấy nhỉ? Hoặc có lẽ là từ rất lâu trước đây rồi? “Cho dù tôi không dùng đến mấy cái thủ đoạn đó, thì cũng có thể nhẹ nhàng giành lấy ngôi vị quán quân lần này” Lê Minh Quang cau mày, không vui nhìn tôi. Bộ dạng dường như vô cùng khó chịu với việc lúc này tôi vu cáo anh ta tham dự vào kế hoạch của Huỳnh Sang và Nguyễn Mỹ. “Xem ra, anh đã quên mất là mình vẫn còn một đối thủ nữa rồi.” Tôi nhìn Lê Minh Quang đã có sẵn dự tính trong lòng, ra vẻ xa xăm nói.

Lê Minh Quang cứ nhìn chằm chằm vào tôi mãi không buông, nhưng lại ngó lơ mất một nhóm khác. Hạng một của vòng loại là nhà thiết kế của tập đoàn Phú Quốc, và cả vòng chung kết vẫn nằm ở hạng một chính là nhà thiết kế của tập đoàn Phú Quốc. Dường như Lê Minh Quang đã quên mất cái người này rồi. “Chỉ là một tập đoàn Phú Quốc nhỏ nhoi mà thôi, tôi chẳng hề bận tâm đến.” Lê Minh Quang vứt lại câu nói này rồi rời khỏi. Tôi nhìn bóng lưng Lê Minh Quang rời đi, không nhịn được nhíu mày

Lê Minh Quang không bận tâm đến tập đoàn Phú Quốc, rốt cuộc là có chuyện gì thế này? Chỉ nhìn vào cuộc thi thiết kế lần này thôi, tôi đã cảm thấy tập đoàn Phú Quốc cũng vô cùng có thực lực. Xem ra, Lê Minh Quang cũng có lúc khinh địch rồi.

Tôi mím môi, nắm chặt bàn tay, từng bước đi vào khu nghỉ ngơi thi đấu của mình.

Lúc tôi bước vào, người mẫu đang trang điểm. Nhìn thấy tôi, cô ấy giơ tay chào hỏi rồi tiếp tục làm việc của riêng mình.

Tôi thấy Diệu Hoa đang đứng chỉ đạo, ánh mắt tôi có phần lấp lánh lên đôi chút rồi đi thẳng sang phía của Diệu Hoa. “Diệu Hoa.” “Bảo Nhi… chẳng… chẳng phải cậu…” Tôi đi đến phía sau lưng của Diệu Hoa rồi gọi cô ấy một tiếng. Diệu Hoa quay đầu lại, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ khiếp đảm với tôi như nhìn thấy ma vậy. Tôi hơi nghi hoặc trước biểu cảm kì lạ này của Diệu Hoa. “Sao nhìn thấy mình mà cứ như nhìn thấy ma vậy.” “Không… không phải. Mình không có… Chỉ là hôm qua cậu… không biết đi đâu mất. Mình gọi điện cho cậu mà cậu cũng không nghe máy, mình đang lo sốt vó, nhìn thấy cậu quay về mới ngạc nhiên đến như vậy…” Diệu Hoa nói những lời này có chút ấp úng. Tôi rất rõ, những lúc Diệu Hoa căng thắng mới trở nên nói chuyện không lưu loát như vậy. “Cậu tưởng rằng mình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay sao?” Tôi ra vẻ xa xăm nhìn Diệu Hoa và hỏi.

Diệu Hoa đang cầm hộp trang điểm trong tay, không cầm vững nên rơi xuống dưới đất. Phấn nền hay gì đấy đều bị rơi hết cả ra ngoài, vương vãi khắp mặt đất. “Sao lại căng thẳng đến như vậy? Hôm nay cậu hơi kì lạ đấy.”

Tôi cong người, nhặt phấn và son môi các thứ lên rồi cười nói với Diệu Hoa.

Tay của Diệu Hoa run rẩy chạm nhẹ vào ngón tay tôi, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ một cách kì lạ, nói: “Mình… không có căng thắng.” “Mình thấy cậu đổ cả mồ hôi luôn rồi, hôm nay bận lắm à?” Tôi rút khăn giấy ở bên cạnh ra, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên mặt của Diệu Hoa và nói.

Bắp thịt của Diệu Hoa đang co giật, ánh mắt đang chớp nháy, cơ thể đang run rẩy, hơi thở vô cùng hỗn loạn.

Những triệu chứng này của Diệu Hoa đang nói với tôi rằng… cô ấy đang sợ hãi?

Diệu Hoa…

Tôi bày ra vẻ xa xăm nhìn Diệu Hoa, thu hồi tay lại rồi ngồi lên ghế trang điểm ở bên cạnh. “Kêu thợ trang điểm đến trang điểm cho mình đi, lát nữa là đến lượt chúng ta rồi.” “Bảo Nhi, cậu muốn lên sân khấu à?” Dường như Diệu Hoa miễn cưỡng để bình tĩnh lại, cô ấy ra sức cấu chặt vào tay mình, cấu đến mức ngón tay như bị cắm sâu vào trong da thịt.

Tôi quét mắt qua ngón tay của Diệu Hoa một cái, nhàn nhạt nói: “Mình buộc phải lên sân khẩu.”

Vòng chung kết là vòng thi cuối cùng, cũng là vòng thi thử thách nhà thiết kế. Tôi thân là nhà thiết kế lần đầu tham gia thi đấu, không lên sân khấu sao mà được. “Mình… lên thay cho cậu nhé. Cậu bị thương rồi.” Diệu Hoa chần chờ một hồi rồi nói như vậy với tôi. “Sao cậu biết được là mình bị thương?” Tôi nhướng mắt lên, nhìn Diệu Hoa một cái rồi nói.

Kể từ lúc nãy, ánh mắt của Diệu Hoa đã không dám nhìn vào người tôi, cũng không dám nhìn thắng vào mắt tôi. Chắc là cô ấy không phát hiện tôi bị thương mới đúng chứ nhỉ? “Mình nhìn thấy… trên cánh tay cậu có quấn bằng.” “Ồ, tối hôm qua bị thương nhẹ chút thôi, không sao cả.” Tôi mỉm cười nhìn Diệu Hoa và nói.

Dường như nụ cười của tôi khiến Diệu Hoa cực kì sợ hãi và khiếp đảm, cơ thể của cô ấy càng lúc càng run rẩy nghiêm trọng hơn.

Tôi nhìn bộ dạng này của Diệu Hoa, thâm trầm nói: “Diệu Hoa, hôm nay cậu bị làm sao thế? Tại sao mình lại cảm thấy cả người cậu cứ mãi run rẩy vậy.” “Máy lạnh… mở số lớn quá, lạnh lắm.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.