Chương 171
Diệu Hoa do dự một lúc rồi mới nhỏ giọng nói với tôi. “Được… cậu cứ nói đi.” Tôi nắm chặt tay, cố gắng đè nén tâm trạng thấp thỏm lo lắng của mình. “Chuyện xảy ra vào ba giờ sáng nay, xưởng… đã xảy ra hỏa hoạn. Tuy rằng sau đó đã được công nhân dập tắt nhưng mà… lại bị tổn thất rất nghiêm trọng, quần áo mà chúng ta chế tác mấy ngày qua, toàn bộ… đều cháy rụi cả rồi.”
Âm.
Những lời mà Diệu Hoa nói khiến tôi nghe như sét đánh ngang tai, cả người không thể cử động được. “Bảo Nhi, cậu không sao chứ?” Nhìn vẻ mặt xám xịt như tro tàn của tôi, Diệu Hoa lo lắng tiến đến đỡ tôi rồi ân cần hỏi han. Tôi suy sụp nhìn Diệu Hoa một lúc lâu, khẽ hắng giọng rồi phát ra âm thanh khản đặc. “Cháy hết… bao nhiêu rồi?”
Chúng tôi chỉ còn hơn hai tháng để giao đợt hàng thứ nhất, tổng số là mười nghìn cái, đây là đợt đầu tiên. Chẳng lẽ… toàn bộ thành phẩm mà chúng tôi chế tác mấy ngày nay… đều bị cháy rụi hết chứ? “Toàn bộ… đều bị thiêu hủy.” Diệu Hoa liếc nhìn tôi một cái, đôi mắt toát lên vẻ áy náy, chỉ tiếc là tôi không nhìn thấy được. Tôi bị lời nói của Diệu Hoa kích thích, hai chân vốn đã bủn rủn thì lập tức giống như một quả bóng bị xì hơi vậy. Tôi ngồi sụp xuống đất, toàn thân run rẩy. “Tổng giám đốc Nhi.” Quản lý xưởng nhìn tôi, lo lắng đỡ tôi đứng lên.
Tôi lắc đầu đẩy ông ấy ra rồi đi vào bên trong phân xưởng, những công nhân đang dọn dẹp ở bên trong. Tôi nhìn thấy máy móc bị thiêu hủy và cả đống quần áo của chúng tôi đều bị đốt trụi. Sau khi nhìn thấy tôi thì công nhân tiến đến chào hỏi, sắc mặt mọi người vô cùng khổ sở. “Tổng giám đốc Nhi, rất xin lỗi, chúng tôi… không để ý đến phân xưởng” Trong nhóm công nhân thì thím Nga là người ở trong phân xưởng của tôi, bà ấy hơi áy náy nói. Thím Nga là một người thợ vừa khéo léo vừa cẩn thận, tôi rất thích bà ấy nên đã cho phép bà ấy ở lại đây, bà ấy là người lớn nhất trong phân xưởng. “Nguyên nhân xảy ra hỏa hoạn là gì?” Tôi hít một hơi thật sâu, đối với đả kích như thế này thì tôi cần phải khiến mình thật tỉnh táo. “Đến bây giờ vẫn chưa rõ nguyên nhân cháy, nghe công nhân bên bộ phận kỹ thuật nói là máy móc đột nhiên phát cháy, có thể là do điện áp quá lớn gây ra.” Thím Nga chần chừ một lát rồi mới nói với tôi. “Điện áp quá lớn? Phân xưởng chúng ta đều sử dụng điện áp ở mức bình thường, sau mỗi lần làm xong thì đều ngắt hết điện, sao có thể tạo thành hỏa hoạn được? Hơn nữa chúng ta đều sử dụng đường dây mới, mỗi tuần đều mời công nhân bên bộ phận điện đến kiểm tra một lần mà” Tôi lạnh lùng nhìn thím Nga, phân tích nói.
Nghe những lời tôi nói xong thì thím Nga có vẻ hơi do dự, chỉ lắc đầu nói: “Tôi cũng không rõ lắm, bọn họ nói rất có thể là do máy móc cháy nên tạo thành hỏa hoạn.”
Tôi nhìn máy móc bị thiêu hủy trước mặt, ngồi xổm xuống kiểm tra một chút nhưng không kiểm tra ra được là có phải do con người làm hay không. Ngay lúc tôi định đứng dậy rời đi thì bên trong máy móc có một thứ gì đó sáng lên, tôi hơi nghi hoặc nhặt đồ vật kia lên thì lại phát hiện đó là một mẫu thuốc lá chưa cháy hết.
Có thể là do giấu sâu bên trong máy móc nên chưa bị cháy rụi hoàn toàn, tôi có thể nhận ra đó là một mẫu tàn thuốc lá.
Sao lại có tàn thuốc ở đây? Tuy trong phân xưởng chúng tôi công nhân nam rất nhiều nhưng tôi đã ba lần bảy lượt nhắc nhở rằng không được hút thuốc bên trong phân xưởng.
Dù sao thì nơi này cũng có rất nhiều sản phẩm và máy móc, nếu chẳng may xảy ra hỏa hoạn thì rất phiền phức.
Cho nên tôi đã thiết lập một khu riêng để hút thuốc, lúc nghỉ ngơi nếu ai có nhu cầu thì có thể ra đó mà hút thuốc. “Bảo Nhi, cậu sao vậy? Có phải đã phát hiện gì không?” Không biết Diệu Hoa đứng sau lưng tôi từ khi nào, cô ấy tiến lên bên cạnh tôi rồi nói.
Tôi hoàn hồn giấu mẫu thuốc lá đi rồi đứng lên, ra vẻ thờ ơ nói: “Không có gì, chúng ta ra ngoài trước đi.”
Tôi không biết tại sao mình lại giấu Diệu Hoa chuyện tìm được mẫu thuốc lá, theo lý mà nói thì Diệu Hoa là người bạn tốt nhất của tôi, cô ấy theo tôi từ những ngày đầu của tập đoàn Trần Thăng, luôn đứng bên cạnh ủng hộ và cổ vũ cho tôi, hai người chúng tôi vất vả kiên trì cùng nhau cho đến bây giờ.
Thế nhưng… hôm nay tôi giấu chuyện này với Diệu Hoa, nói thật trong lòng tôi cảm thấy hơi khó chịu, giống như có gì đó đang đâm chồi lên nhưng tôi chỉ có thể đè nén cảm giác này xuống.
Tôi bảo công nhân mau chóng thu dọn phân xưởng, dù xảy ra chuyện như thế này nhưng phân xưởng vẫn cần phải tiếp tục hoạt động, về phần máy móc bị thiêu hủy thì tôi chỉ có thể mua cái khác thôi.
Mua một cái máy phải tốn hơn ba trăm triệu, giờ lại hỏng cả ba máy, tôi cũng chỉ đành phải chấp nhận, điều trước mắt tôi có thể làm là mau chóng hoàn thành đơn đặt hàng của Farrell.
Thế nhưng chỉ có hai tháng, vừa phải chọn nguyên liệu thiết kế rồi lại chế tác, thời gian này chỉ sợ là.. “Bảo Nhi, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Sau khi về nhà, tôi mệt mỏi ngồi trên sô pha, Diệu Hoa đặt một ly nước trước mặt tôi rồi hơi lo lắng hỏi.
Tôi liếc nhìn Diệu Hoa một cái, mệt mỏi nói: “Chỉ có thể đến đâu tính đến đó mà thôi.” “Nếu không thì chúng ta… bán bản thiết kế cho công ty khác để bọn họ chế tác cho chúng ta được không? Chúng ta chỉ cần thu một chút phí thiết kế, sau khi quần áo làm xong thì có thể giao hàng cho ông Farrell rồi.” Diệu Hoa nhìn tôi, vẻ mặt do dự nói.
Những lời Diệu Hoa nói cũng là một biện pháp, nhưng chuyện nếu chẳng may xảy ra hỏa hoạn thì rất phiền phức.
Cho nên tôi đã thiết lập một khu riêng để hút thuốc, lúc nghỉ ngơi nếu ai có nhu cầu thì có thể ra đó mà hút thuốc. “Bảo Nhi, cậu sao vậy? Có phải đã phát hiện gì không?” Không biết Diệu Hoa đứng sau lưng tôi từ khi nào, cô ấy tiến lên bên cạnh tôi rồi nói.
Tôi hoàn hồn giấu mẫu thuốc lá đi rồi đứng lên, ra vẻ thờ ơ nói: “Không có gì, chúng ta ra ngoài trước đi.”
Tôi không biết tại sao mình lại giấu Diệu Hoa chuyện tìm được mẫu thuốc lá, theo lý mà nói thì Diệu Hoa là người bạn tốt nhất của tôi, cô ấy theo tôi từ những ngày đầu của tập đoàn Trần Thăng, luôn đứng bên cạnh ủng hộ và cổ vũ cho tôi, hai người chúng tôi vất vả kiên trì cùng nhau cho đến bây giờ.
Thế nhưng… hôm nay tôi giấu chuyện này với Diệu Hoa, nói thật trong lòng tôi cảm thấy hơi khó chịu, giống như có gì đó đang đâm chồi lên nhưng tôi chỉ có thể đè nén cảm giác này xuống.
Tôi bảo công nhân mau chóng thu dọn phân xưởng, dù xảy ra chuyện như thế này nhưng phân xưởng vẫn cần phải tiếp tục hoạt động, về phần máy móc bị thiêu hủy thì tôi chỉ có thể mua cái khác thôi.
Mua một cái máy phải tốn hơn ba trăm triệu, giờ lại hỏng cả ba máy, tôi cũng chỉ đành phải chấp nhận, điều trước mắt tôi có thể làm là mau chóng hoàn thành đơn đặt hàng của Farrell.
Thế nhưng chỉ có hai tháng, vừa phải chọn nguyên liệu thiết kế rồi lại chế tác, thời gian này chỉ sợ là.. “Bảo Nhi, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Sau khi về nhà, tôi mệt mỏi ngồi trên sô pha, Diệu Hoa đặt một ly nước trước mặt tôi rồi hơi lo lắng hỏi.
Tôi liếc nhìn Diệu Hoa một cái, mệt mỏi nói: “Chỉ có thể đến đâu tính đến đó mà thôi.” “Nếu không thì chúng ta… bán bản thiết kế cho công ty khác để bọn họ chế tác cho chúng ta được không? Chúng ta chỉ cần thu một chút phí thiết kế, sau khi quần áo làm xong thì có thể giao hàng cho ông Farrell rồi.” Diệu Hoa nhìn tôi, vẻ mặt do dự nói.
Những lời Diệu Hoa nói cũng là một biện pháp, nhưng chuyện
Diệu Hoa liếc nhìn tôi một cái, lập tức lấy điện thoại ra.
Không biết người gọi đến là ai nhưng nhìn sắc mặt Diệu Hoa vô cùng khó coi, cô ấy đứng lên.
Tôi nheo mắt, nhếch môi hờ hững nói: “Ai gọi vậy?”
Diệu Hoa hơi kích động liếc nhìn tôi một cái, lúng túng nói: “Là ba mình gọi, mình đi nghe điện thoại một lát.” Diệu Hoa nói xong thì vội vã rời khỏi phòng khách, quay về phòng của mình.
Tôi nhìn bóng dáng của Diệu Hoa, không khỏi nhíu mày lại. Nghĩ đến tối qua, tôi lại nhớ đến những dấu vết trên người mình.
Diệu Hoa đang giấu tôi chuyện gì?
Còn nữa, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
Tên đàn ông chết tiệt đó, đừng để tôi tóm được, nếu không tôi nhất định phải thiến anh.
Lần trước bị cưỡng bức, còn bây giờ lại mơ hồ say rượu đi ngủ với người khác? Chẳng lẽ do áp lực công việc nên tôi trở nên đói khát đến thế sao?
Tôi xoa bóp vùng eo vẫn còn đau nhức của mình, hít sâu một hơi rồi sau đó cầm mẫu thuốc lá trong tay rời đi. Thân thể tôi thật sự khó chịu nên không lái xe mà gọi taxi đưa đến bệnh viện. “Cô tìm tôi à? Có chuyện gì không?” Lê Hoàng Long nhìn thấy tôi, thô lỗ nói.
Từ sau khi Trần Thanh Vũ chết thì Lê Hoàng Long đối xử với tôi không lịch sự như trước nữa.
Tôi cũng hiểu được nên không tức giận.
Mặc dù anh ta ăn nói thô lỗ với tôi hết lần này đến lần khác nhưng nếu tôi có nhờ vả chuyện gì thì Lê Hoàng Long sẽ không từ chối. “Tôi cần anh tra giúp tôi vân tay có trên mẫu thuốc lá này để xem trong đó có ADN còn sót lại không?” Tôi đưa mẫu thuốc lá cho Lê Hoàng Long.
Đầu thuốc lá này có dấu răng, chắc trước đó đã có người cắn qua, rất có thể là của hung thủ gây hỏa hoạn, đây là manh mối duy nhất nên tôi không thể bỏ qua được. “Cô muốn tôi kiểm tra thứ này làm gì?” Lê Hoàng Long chán ghét liếc nhìn tôi một cái, dường như không hiểu tôi đang định làm gì. “Rạng sáng hôm nay phân xưởng của tôi xảy ra hỏa hoạn, chuyện này chắc anh có nghe qua nhỉ?” Dù sao hỏa hoạn cũng xảy ra được một lúc lâu rồi, tôi tin chắc rằng Lê Hoàng Long cũng biết một chút. “Có nghe qua, rồi sao? Đó là do cô không trông coi tốt phân xưởng của mình.”