Mê Tình Loạn Ý Full

Chương 164


Chương 164

“Không có ai mà?” Tôi gãi đầu, nhìn cô y tá hỏi lại.

Dường như cô y tá kia cũng rất ngạc nhiên, cô ấy nói: “Đúng là kì lạ, rõ ràng tôi vừa mới anh ta ở đó mà, sao giờ không thấy bóng dáng đâu nữa nhỉ, anh ta đã đứng đó nhìn cô rất lâu đấy, tôi cũng đứng nhìn anh ta rất lâu, cứ nghĩ đấy là bạn cô nữa, còn đang định nhờ cô giới thiệu tôi với anh ta.” Cô y tá tỏ vẻ thất vọng, nhỏ giọng nói với tôi.

Nghe cô ấy nói vậy, tôi khẽ cau mày.

Có người đang đứng nhìn tôi rất lâu sao?

Là ai vậy?

Không lẽ là…

Tôi cố gắng kìm nén trái tim đang đập thình thịch của mình, đè nén cảm giác sốt sắng đang trào dâng trong lòng hay thậm chí là sự hào hứng, nói: “Người đàn ông ấy, trông thế nào vậy?”

Tôi đã kêu Diệu Hoa đi điều tra thân phận thật sự của người đàn ông kia, nhưng cuối cùng lại không tìm ra được bất cứ manh mối nào, giờ tôi vẫn chưa dám chắc chắn người đàn ông đó là Trần Thanh Vũ.

“Rất đẹp trai đó.” Nghe cô y tá nói vậy, khóe mắt tôi co lại.

Tôi thật sự nghi ngờ, không biết cô y tá trước mặt tôi đây có phải là dân mê trai chính hiệu không nữa.

Tôi day day trán, bất lực nói: “Tôi đang hỏi diện mạo.”

“Diện mạo á? Tôi thấy anh ấy chính là người đàn ông đẹp trai nhất, có sức hút nhất, tuy nhiên từ người anh ấy lại toát lên vẻ u buồn như ẩn như hiện vậy. Cô biết không, dáng vẻ anh ấy lúc nhìn cô, tôi chỉ có thể miêu tả bằng bốn từ vừa yêu vừa hận.”

Vừa yêu vừa hận?

Trần Thanh Vũ…. Không lẽ, người đàn ông đó… Thật sự là anh sao?

Tôi cố gắng kìm nén trái tim đang nhảy loạn trong lồng ngực mình lại, cắn mạnh bờ môi.

Tôi chào tạm biệt cô y tá kia, sau đó quay lại phòng bệnh, lúc tôi vừa định lôi máy tính ra thiết kế một bộ đồ thật đẹp thì Trịnh Phương Thảo xách canh gà đi vào.

“Sao không nằm im nghỉ ngơi cho tốt đi.” Trịnh Phương Thảo thấy tôi đang cắm mặt vào máy tính, giận dữ nói.

“Cháu đang bắt đầu thiết kế bộ trang phục mới, dù sao thì cuộc thi cũng sắp đến rồi.”

Tôi thẹn thùng gãi đầu, nhìn về phía Trịnh Phương Thảo nói.

“Nếu trong lòng cháu đang có ý nghĩ phải chạm tay đến ngôi vị quán quân hay gì đi nữa, thì sức khỏe vẫn là quan trọng nhất, cháu phải nghỉ ngơi cho thật tốt đấy, biết không?” Trịnh Phương Thảo vỗ vỗ tay tôi, nhìn tôi nói.

Tôi liếc mắt nhìn Trịnh Phương Thảo một cái, gật mạnh đầu rồi nói:

“Cháu biết rồi, di yên tâm đi, sức khỏe của cháu thế nào cháu biết rất rõ mà.”

“Bảo Nhi, dì hiểu cháu muốn chạm tay tới thành công, nhưng nhìn cháu liều mạng như thế này, dì thật sự rất đau lòng.” Trịnh Phương Thảo vuốt tay tôi, nhẹ giọng nói.

Nghe được câu nói này của bà ấy, lòng tôi như được sưởi ấm vậy, “Dì yên tâm, cháu không sao đâu mà.”

“Vậy thì mau tới đây uống chút canh gà bồi bổ cơ thể đi.” Trịnh Phương Thảo nghe tôi nói vậy thì chỉ cười cười, sau đó đổ canh gà ra chén giúp tôi.

“Thế nào? Hương vị thế nào?” Tôi nhấp một ngụm, cảm thấy bát canh gà này khá dễ uống, trong lòng lại bắt đầu có cảm giác hơi kì lạ.

Trịnh Phương Thảo nhìn tôi với vẻ mặt khẩn trương, bà nhẹ giọng hỏi.

Nhìn dáng vẻ khẩn trương của bà ấy, tôi không ngại buông lời tán thưởng: “Chén canh gà này thực sự rất ngon ạ.”

“Thật sao?” Nghe tôi nói vậy, Trịnh Phương Thảo lập tức hỏi lại.

“Đương nhiên là thật rồi, không lẽ cháu lại lừa dì sao?” Tôi chớp mắt, nhìn Trịnh Phương Thảo cười hì hì.

Sau khi nghe câu xác nhận của tôi, bà thở phào một hơi, nhẹ giọng giải thích: “Lâu rồi dì không có xuống bếp, nên không nấu ăn thuần thục như trước nữa, sợ cháu sẽ không thích.”

Vậy là Trịnh Phương Thảo… Bà ấy tự mình xuống bếp nấu cho tôi sao?

“Di… Sao dì lại đối xử tốt với cháu như vậy chứ?”

Cả Trịnh Phương Thảo lẫn Nguyễn Trung Quân đều đối xử với tôi rất tốt, tạo cho tôi thứ cảm giác khó tả.

“Dì cũng không biết tại sao dì lại thích cháu như vậy nữa, dì vẫn luôn coi cháu là con gái mình vậy, cho nên dì không ngăn được cảm giác muốn lại gần cháu, trở thành người thân thiết với cháu.” Trịnh Phương Thảo vừa nói vừa nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng.

Con gái sao?

Lòng tôi đột nhiên lại dâng lên một cảm giác chua xót, làm sao tôi lại tốt số như vậy được chứ, có một người mẹ như Trịnh Phương Thảo, được sống trong nhà họ Nguyễn quyền thế?

“Bảo Nhi, dì…” Trịnh Phương Thảo chần chừ nói mãi không hết câu, dường như bà đang do dự điều gì đó.

“Dì sao vậy?” Rất ít khi tôi nhìn thấy dáng vẻ do dự này của Trịnh Phương Thảo, không kìm được mà hỏi.

“Không… Không có gì.. Dì chỉ nghĩ là, dì ngốc quá rồi, sao lại có thể tùy tiện cho rằng… Cháu là con gái mình chứ.”

Trịnh Phương Thảo nhìn tôi, lầm bầm làu bàu rồi lại cười khổ.

Tôi không nghe rõ bà ấy đang nói gì, chỉ thấy bà ấy đứng dậy, nhìn tôi với sắc mặt tái nhợt, nói: “Dù về trước đây, cháu nghỉ ngơi cho tốt nha, nếu gặp bất cứ khó khăn gì, hãy cứ đến tìm dì.”

“Dạ được.”

Tôi cảm kích nhìn Trịnh Phương Thảo rời đi, sau đó mới tiếp tục thưởng thức bát canh.

Ăn canh gà do bà ấy hầm, tôi có cảm giác như được ăn canh mẹ nấu vậy.

Nếu Trịnh Phương Thảo thật sự là mẹ tôi thì thật là tốt.

Tôi nhìn bát canh gà trong tay, cười tự giễu.

Rốt cuộc thì tôi đang có kiểu suy nghĩ nổi loạn gì đây? Mình không có quyền quyết định người nào sinh ra mình, mặc dù mẹ tôi đối xử tệ bạc với tôi, nhưng cuối cùng thì bà ấy vẫn là mẹ tôi, sao tôi lại có thể nảy sinh ra cái suy nghĩ bất hiếu như vậy chứ?

Sau khi mang thai, tôi mới biết làm mẹ khó thế nào, mang thai gần mười tháng, thật sự không dễ chút nào.

Nửa đêm, tôi bỗng cảm giác có người đang sờ mặt mình, khiến tôi cực kỳ bực bội.

Tôi không kìm được mở to mắt, muốn xua bàn tay đang chạm vào mặt mình ra, nhưng không ngờ, vừa mở mắt ra đã thấy một bóng đen đang ngồi lù lù bên mép giường tôi.

“Anh là ai?…” Tôi nhìn bóng đen đang ngồi bên mép giường, vừa bị dọa đến mức chảy mồ hôi lạnh, nên tôi lập tức nhìn về phía hắn hét lên theo phản ха.

Bóng đen ấy chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái, trong bóng tối ánh mắt ấy trở nên âm u sắc bén.

Cảm giác ánh mắt này như muốn đâm thủng mình, cơ thể tôi bắt đầu run rẩy.

Tôi đang định bật đèn, để có thể nhìn rõ mặt người đàn ông này, thì bóng đen ấy đột nhiên đưa tay lên, sau đó đập mạnh vào cổ tôi, khiến tôi rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.

Chết tiệt… Người đàn ông này, rốt cuộc hắn là ai? Hắn đang muốn làm gì?

“Huỳnh Bảo Nhi… Tôi rất nhớ em…”

Khi tôi đang dần chìm sâu vào cơn mê, tôi nghe được tiếng nói của bóng đen đang ôm mình, giọng nói khàn khàn dễ nghe,

Anh ta vừa gọi tên tôi? Giọng nói quen thuộc đó khiến trái tim tôi như bị bóp chặt lại.

Trần Thanh Vũ… Là Trần Thanh Vũ? Là anh có đúng không?

Bóng tối dần bao trùm lấy tâm trí tôi, tôi không nghe được bất cứ âm thanh nào nữa, chỉ có cảm giác thứ gì đó lạnh lạnh trơn trơn, đang hôn lên miệng tôi.

Ngày hôm sau.

Ánh nắng chói chang bỗng xẹt qua đôi mắt tôi, tôi không kìm được phát ra một tiếng rên nhẹ, từ từ mở mắt.

“Cô Nhi, hôm nay cô có thể xuất viện được rồi.” Khi tôi còn chưa kịp thích ứng với ánh sáng, thì đã nghe thấy tiếng y tá văng vẳng bên tai.

Tôi miễn cưỡng lấy lại tinh thần, từ từ ngồi dậy, lúng ta lúng túng nói: “Tối hôm qua… Có phải có người nào đó đã đi vào phòng bệnh của tôi không?”

Tôi nhìn bộ quần áo hoàn hảo như chưa có chuyện gì xảy ra, cơ thể cũng không có cảm giác gì khác thường, nhưng mà, rõ ràng là tôi nhìn thấy có người ngồi ở mép giường mà? Không chỉ vậy, tôi còn có cảm giác, anh ta đã hôn tôi.

“Cô Nhi, cô đang nói gì vậy? Đêm qua không có ai tới phòng cô hết.” Y tá nghi hoặc nhìn tôi nói.

Nghe được đâu nói đó của cô y tá, tôi có hơi thất vọng: “Có lẽ, do tôi nằm mo.”

“Bảo Nhi, mau đi thôi, mình đã làm xong thủ tục xuất viện cho cậu rồi.”

Diệu Hoa đột nhiên nói chen vào, khiến bộ não đang mơ hồ của tôi dần trở nên tỉnh táo hơn.

Tôi liếc mắt nhìn Diệu Hoa một cái, khẽ động cánh môi, cụp mắt xuống nói: “Ừm.”

Từ lúc rời khỏi bệnh viện với Diệu Hoa, tôi vẫn luôn rơi vào trạng thái hoảng hốt.

Diệu Hoa thấy tôi vậy, cô ấy nghĩ tôi vẫn còn để chuyện kia trong lòng, nhịn không được an ủi tôi: “Bảo Nhi, cậu cứ coi như là mình bị chó cắn một phát đi, cũng không có gì ghê gớm, chúng ta nhất định sẽ bắt được tên láo xược kia, đợi đến lúc bắt được hắn rồi, mình sẽ trả thù cho cậu.”

Nghe thấy câu này của Diệu Hoa, tôi kìm không được cười cười.

Sau đó, tôi liếc mắt nhìn Diệu Hoa một cái, nhưng không nói câu nào.

Tôi lại nhớ đến chuyện hôm đó, tuy nhiên, thứ mà tôi nhớ nhất chính là, cái cảm giác khi ấy, cảm giác ấy nói với tôi, người đàn ông đó chắc chắn là Trần Thanh Vũ, anh vẫn còn sống.

Có lẽ vì anh ấy vẫn còn giận tôi, cho nên không muốn để tôi thấy mặt.

Trần Thanh Vũ…

“Tình hình xưởng dạo này thế nào rồi?” Về nhà, sau khi nghỉ ngơi lấy lại sức, tôi bắt đầu cảm thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên, quyết định bỏ qua chuyện này đã, hiện giờ tôi phải dành toàn bộ sức lực vào cuộc thi sắp tới và công việc kinh doanh.

Ông Farrell đã tín nhiệm tôi như vậy, nên dĩ nhiên tôi không thể làm ông ấy thất vọng được.

“Cậu yên tâm đi, mình có con mắt nhìn nhân viên rất tốt nha, mọi người đều rất nhiệt tình, chắc chắn sẽ không làm cậu thất vọng đâu.”

Diệu Hoa nhìn tôi cười hì hì.

Tôi liếc mắt nhìn Diệu Hoa một cái, buông bút vẽ đang cầm trên tay xuống, nghiêm túc nói: “Diệu Hoa, không phải là sẽ không làm ông Farrell hay là mình thất vọng, với tập đoàn chúng ta hiện giờ, cái đơn đặt hàng này là vô cùng quan trọng. Hơn nữa, số lượng đơn đặt hàng bây giờ rất nhiều, mình hy vọng cậu hãy quan sát bọn họ thật kĩ, ngàn vạn lần đừng để xảy ra chuyện gì bất trắc.”

“Được rồi được rồi, cậu yên tâm đi, mình sẽ chỉ bảo bọn họ thật tốt, giờ phút này, mình tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện gì bất trắc, mình có thể bảo đảm với cậu.” Diệu Hoa vươn tay, nhìn tôi nói với vẻ mặt cực kì nghiêm túc.

Tôi liếc mắt nhìn Diệu Hoa một cái, thấy dáng vẻ thề thốt bảo đảm này của cô ấy, mới tiếp tục cúi đầu, chuyên tâm vẽ tranh.

Hiện giờ tôi chỉ muốn đẩy nhanh tốc độ, cũng không lâu nữa tôi phải tham gia cuộc thi rồi, nếu tôi không thể thiết kế ra được bộ đồ nào nên hồn, thì làm sao có thể chọi lại với công ty Lê Minh Quang đây.

Nghĩ đến Lê Minh Quang, đôi mắt tôi lại trầm xuống.

Tôi tuyệt đối không cho phép Lê Minh Quang giành lấy ngôi vị quán quân, tôi không cho phép Lê Minh Quang có cơ hội hợp tác với công ty Độc Lập.

Lê Minh Quang càng muốn có được cơ hội này bao nhiêu, thì tôi càng muốn anh ta không giành được cơ hội này bấy nhiêu.

Diệu Hoa đi xuống xưởng giám sát nhân viên, còn tôi thì ở nhà thiết kế trang phục, tôi vừa vẽ được một bộ phận trang phục, trông rất đẹp, đang tính đứng dậy nấu mì sợi thì nghe được tiếng chuông cửa.

Tôi tưởng Diệu Hoa quên lấy chìa khóa.

Từ khi tôi bắt đầu tiếp quản tập đoàn Trần Thăng thì tôi và Diệu Hoa ở chung một chỗ với nhau, cho nên hai người chúng tôi, mỗi người giữ một bộ chìa khóa nhà.

Tôi mở cửa, chưa nhìn mặt Diệu Hoa đã nói liến thoảng: “Diệu Hoa, cậu lại để quên chìa khóa…”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.