Tiểu Kình nghe lời gọi điện cho ba. Đầu dây bên kia đã nhận cuộc gọi nhưng chưa thấy nói chuyện.
Tôi thấy vậy mới thì thầm vào tai của thằng bé: “Nói đi con!”
Có như thế, thằng bé mới can đảm nói: “Ba ơi, ba có ở đó không?”
Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến tiếng nói trầm thấp của người đàn ông: “Ừm. Ba ở đây. Cục cưng của ba làm sao vậy? Vừa khóc sao?”
“Chuyện lúc nãy..ba đừng giận Tiểu Kình nha. Con biết lỗi của mình rồi!”
“Con ngoan! Sau này chuyện của ba mẹ, cứ để cho ba mẹ tự giải quyết với nhau. Còn việc của con chính là phải ăn thật nhiều và nghe lời người lớn. Có biết không?”
“Con biết rồi ạ.”
“Tiểu Kình nghe ba hỏi, mẹ của con bây giờ..thế nào rồi?”
Tôi không nghe nhầm chứ? Hứa Cẩn Phác, cậu ấy vừa nhắc đến tôi sao?
Tôi cảm nhận được nhịp tim của mình đang dần tăng lên, cảm giác này thực sự rất khó tả, nó giống như cảm giác khi lần đầu tiên gặp cậu ấy, có chút hỗn loạn.
Nói như vậy, cậu ấy có phải đang quan tâm tôi không? Nhưng biết đâu đó chỉ là một câu hỏi để dỗ ngọt Tiểu Kình mà thôi.
Tâm tư của cậu ấy thật sự rất khó để nắm bắt. Nên cách tốt nhất cho tôi chính là ngừng để ý, bởi càng để ý thì chỉ càng thêm mệt mỏi..
“Mẹ con sao…” Tiểu Kình nhìn tôi như đang tìm sự trợ giúp, tôi biết thằng bé đang gặp rắc rối với câu hỏi của cậu ấy, nên liền nói nhỏ vào tai nó: “Nói là mẹ đang ngủ.”
“Mẹ con đang ngủ ạ!” Con trai lặp lại lời nói của tôi một cách vô cùng tự nhiên.
“Vậy trước chín giờ phải gọi mẹ con dậy ăn sáng, dù thế nào cũng không được bỏ bữa có biết chưa?”
“Con biết rồi thưa ba!”
“Ngoan! Bây giờ ba phải vào trong tiếp tục cuộc họp. Khi nào xong việc ba sẽ gọi lại cho con. Ok không?”
Hoá ra..cậu ấy đang bận thật.
“Ok ạ. Tạm biệt ba!”
“Tạm biệt cục cưng của ba!”
Kết thúc cuộc điện thoại đó, tôi cùng Tiểu Kình vào trong vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà ăn sáng.
Do hôm nay tôi phải đi gặp đối tác để bàn bạc một số công việc, mà ở nhà lại không có ai, nên tôi quyết định sẽ đưa Tiểu Kình theo cùng.
Theo lịch hẹn là 10 giờ nhưng khoảng 9 giờ 30 phút tôi và con trai đã có mặt tại quán cà phê của Trương Kiệt.
Chúng tôi cùng nhau ăn uống trò chuyện được một lúc thì đối tác của tôi đến, tôi để Tiểu Kình lại cho Trương Kiệt trông hộ rồi mới bắt đầu thảo luận với đối tác về sản phẩm mới lần này.
“Tôi rất hài lòng thiết kế này của cô. Hy vọng chúng ta có thể hợp tác với nhau lâu dài!”
“Được. Hợp tác vui vẻ!”
Cuộc thảo luận diễn ra vô cùng thuận lợi, nếu như dự án này thành công như mong đợi thì tôi sẽ nhận được một khoảng khá lớn.
Trong lúc đang suy nghĩ xem nên chuẩn bị quà cưới gì cho anh hai và chị dâu thì di động của tôi bỗng reo lên.
Nhìn dãy số đang hiển thị trêи màn hình, tôi có chút sốt ruột.
“Có tin tức gì mới không?”
Đầu dây bên kia lập tức có phản hồi: “Thưa tiểu thư, tôi vừa tra ra, ông chủ hiện tại của ‘Hydrangeas’ không còn là Lục Nghị nữa mà là một người đàn ông rất thần bí, tôi nghĩ người này có liên quan đến sự biến mất của Tư Mã tiểu thư cách đây hai tháng.”
Tôi khẽ nhíu mày, ‘Hydrangeas’ đổi chủ rồi sao? Chủ mới là một người đàn ông vô cùng thần bí?
“Còn Lục Nghị?” Nếu tìm được anh ta, khả năng rất cao sẽ sớm tìm được chị Tư Mã Ninh.
“Lục Nghị cũng mất tích từ hai tháng trước rồi thưa tiểu thư.”
“Vậy phải tìm ra cho bằng được danh tính của người đàn ông kia, càng nhanh càng tốt!”
“Vâng.”
Đặt di động xuống, ánh mắt tôi đượm buồn nhìn ra ngoài cửa kính, mấy năm qua tôi cứ nghĩ chị ấy vẫn đang sống hạnh phúc bên người mình yêu, mãi cho đến gần đây tôi mới biết được đã xảy ra chuyện lớn như vậy.
Tư Mã Ninh đối với tôi chẳng khác nào là một người chị gái, vừa lương thiện lại vừa tài giỏi. Chị ấy là người mà tôi vô cùng kính trọng, nên cho dù có phải trả giá đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ mặt chị ấy!
“Đang nghĩ gì vậy?”
Kia, là giọng nói Trương Kiệt.
Tôi nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, thấy cậu ta đã ngồi xuống vị trí đối diện, tôi mới chậm rãi bưng tách cà phê ở trước mặt lên, nhấp một ngụm nhỏ.
“Cậu biết ‘Hydrangeas’ chứ?”
Trương Kiệt nheo mắt nhìn tôi: “Tôi có người ở trong đó. Sao vậy?”
Bây giờ thì tôi có thể khẳng định mình đã không hỏi sai người.
Tôi khoát hai ngón tay ý bảo cậu ta tới gần, mà người kia cũng biết cách phối hợp, từ từ tiến lại.
“Giúp tôi tìm ra ông chủ của ‘Hydrangeas’, sẽ có thù lao cho cậu!”
“Nhưng là thù lao gì mới được?”
“Cậu muốn cái gì, chị sẽ đáp ứng hết, thế nào hả?”
Nói đến đây, Trương Kiệt khẽ nhướng mày, biểu cảm có chút gian tà: “Tôi muốn ngủ với chị, đáp ứng chứ?”
Tôi lập tức bĩu môi: “Không muốn giúp thì thôi!”
“Vậy thì tôi làm không công, đã chịu chưa?”
“Ừm. Chịu rồi!”