Mẹ Kế

Chương 91: Yêu


Tôi thực sự không biết phải nói gì với cậu ấy, giữa chúng tôi còn gì để nói nữa đâu.

Vậy nên cứ để mọi thứ kết thúc trong im lặng đi!

“Về đi!” Tôi lấy hết can đảm nhìn thẳng vào đôi mắt đầy vẻ u ám của người đàn ông, cánh môi yếu ớt thốt ra mấy chữ. Đến tận giờ phút này, tôi không nghĩ cậu ấy còn muốn giải thích thêm bất cứ điều gì.

Đúng vậy. Hứa Cẩn Phác đã chứng minh điều đó bằng sự im lặng của mình.

Kết thúc thật rồi! Đã vậy, tôi sẽ dứt khoát thêm một chút, đứng dậy rồi hướng lưng về phía cậu ấy.

Nhưng mà, đến lúc tôi chuẩn bị nhấc chân lên thì lại nghe được giọng nói trầm thấp quen thuộc đó.

“Xin em, hãy nghe anh nói..một lần này nữa thôi.”

Ngay khi câu nói kia vừa cất lên, tôi cảm giác trái tim của mình như thắt lại.

Một lần này nữa thôi?

Hứa Cẩn Phác, cậu ấy..muốn kết thúc với tôi thật sao?

Không đúng. Nếu cậu ấy thật sự muốn kết thúc thì tôi nên vui mừng chứ không phải đau đớn như thế nào!

Đúng. Phải vui vẻ lên!

Tôi cũng rất muốn biết cậu ấy sẽ kết thúc với tôi như thế nào.

Hứa Cẩn Phác thấy tôi im lặng, liền ngầm hiểu rằng tôi đã đồng ý, cậu ấy nói: “Anh xin lấy mạng sống của mình ra để cam đoan sẽ đưa em an toàn rời khỏi đây. Anh làm khổ em đủ rồi, nên bây giờ..anh quyết định từ bỏ, từ nay về sau, anh đảm bảo sẽ không đến làm phiền cuộc sống của em. Phải rồi, trước đó anh đã đưa con trai đến Đường gia, cho nên em cũng không cần lo lắng về điều này. Chỉ là anh hy vọng, thỉnh thoảng có thể đưa thằng bé đi chơi đâu đó. Lời anh muốn nói chỉ có bấy nhiêu thôi. Anh mong rằng sau khi được trả tự do, em sẽ có một cuộc sống mới, vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn. Anh, đi đây!”

Người đàn ông xấu xa đó, sao có thể nói đi là đi như vậy chứ?

Bây giờ mọi thứ đã theo ý nguyện của tôi rồi, kết thúc thật rồi!

Đêm nay, tôi ở một mình trong căn phòng tối, rất cô đơn, rất lạnh lẽo, rất đau khổ..

Không hiểu vì sao, mỗi khi nghĩ về người đàn ông đó thì nước mắt của tôi lại vô thức rơi xuống, cả một đêm tôi không thể chợp mắt nổi bởi vì nhớ lại những lời mà cậu ấy đã nói.

Tôi tự hỏi vì sao lại như vậy? Câu trả lời có lẽ là..tôi không muốn điều đó xảy ra.

Không muốn thì sao chứ? Dù sao cũng không thay đổi được nữa, phải chấp nhận thôi!

Lúc mơ hồ tỉnh dậy từ trong giấc ngủ chập chờn, tôi nghe được giọng nói nghiêm khắc của vị cảnh sát.

“Cô Lăng, bên ngoài có người muốn gặp!”

Tôi nặng nề mở mắt ra, trời đã sáng từ lâu, tôi như một cái xác không hồn bước theo vị cảnh sát ra bên ngoài, hoàn toàn không quan tâm người muốn gặp mình là ai.

Cửa phòng được vị cảnh sát nhẹ nhàng mở ra, tầm mắt của tôi khẽ nâng lên, có chút bất ngờ, là Tiêu Liệt!

“Vào trong đi!” Vị cảnh sát nói với tôi, sau đó cũng xoay người rời đi.

Tôi nghe vậy mới chậm rãi bước vào phòng, ngồi vào vị trí đối diện với người đàn ông.

“Em..vẫn ổn chứ?” Tiêu Liệt nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy bi thương, giọng nói cũng không khác.

Đáp lại câu hỏi của hắn, tôi chỉ tùy tiện gật đầu một cái. Đối với người đàn ông này, tôi quả thực không còn gì để nói!

“Tối qua, Hứa Cẩn Phác có đến tìm anh.”

Nghe đến đây, hàng lông mày của tôi lập tức nhíu chặt lại, hắn vừa nói cái gì?

“Anh ấy tìm anh làm gì?” Phản ứng của tôi có chút kϊƈɦ động, bất kỳ chuyện gì có liên quan tới cậu ấy tôi đều kϊƈɦ động như vậy.

Tiêu Liệt thấy tôi như vậy chỉ cúi đầu cười thấp một tiếng, sau đó trầm giọng nói: “Hứa Cẩn Phác, tên nhóc đó thực sự rất yêu em!”

“Ý của anh là sao?”

“Tối qua cậu ta đến tìm anh, nói rằng chỉ cần anh có thể đưa em ra khỏi đây thì bất kể anh muốn thứ gì cậu ta cũng đều đáp ứng.”

“Vậy..anh có đồng ý với anh ấy không?” Tôi khẩn trương hỏi, hy vọng câu trả lời là không. Bởi tên Tiêu Liệt này vốn không phải là chính nhân quân tử gì, chẳng may thứ hắn muốn là mạng của cậu ấy..

Mà tên Hứa Cẩn Phác này cũng thật là, cậu ấy chắc là không biết cho dù tôi có phải ở trong này cả đời cũng không muốn thấy cậu ấy xảy ra chuyện.

Đồ ngốc này!

“Anh đương nhiên không đồng ý với cậu ta, bởi vì anh muốn chính mình, đem mọi thứ trả về quỹ đạo ban đầu của nó. Anh sẽ chịu trách nhiệm với tất cả những gì anh đã gây ra. Tiểu Tịnh, em khổ nhiều rồi, anh không muốn nhìn em như vậy nữa, sau sự việc lần này, anh nhận ra..hạnh phúc của em, mới chính là ước mơ của đời anh. Hứa Cẩn Phác, anh tin tên nhóc đó sẽ có thể mang lại hạnh phúc cho em, hãy ở bên cạnh cậu ta!”

Đó là toàn bộ những gì Tiêu Liệt nói với tôi trước khi hắn ra đầu thú trước pháp luật về những hành vi phạm tội của mình…

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.