Mẹ Kế

Chương 88. Án mạng


“Mặc dù đã giữ được mạng sống nhưng anh ấy vẫn đang trong tình trạng hôn mê. Hiện tại anh ấy đang ở chỗ của tôi, rất an toàn, cho nên cô cũng không cần quá lo lắng. Còn chuyện của Tiêu Liệt, tôi sẽ có cách tống chú ấy vào tù!”

Nghe Lạc Tịnh nói thế tôi cũng an tâm được phần nào. Lạc Tịnh là một cô gái cực kỳ thông minh, lại có đủ năng lực để bảo vệ cho Trương Kiệt. Tôi biết cậu ta sẽ không cần đến sự bảo vệ này, nhưng ít ra khi ở bên cô ấy, cậu ta sẽ không gặp nhiều nguy hiểm như khi ở bên cạnh tôi.

Tôi cũng nhìn thấy được tình cảm của cậu ta dành cho mình, nhưng tôi không thể đáp lại tấm chân tình này. Tôi biết để quên đi một người là điều rất khó, tuy vậy tôi vẫn tin thời gian có thể chữa lành mọi vết thương, tôi tin rằng tình yêu của Lạc Tịnh dần dần sẽ chạm đến trái tim của Trương Kiệt.

Hy vọng hai người họ sẽ mau chóng trở thành một cặp đôi hạnh phúc!

“Rất cảm ơn cô, Lạc Tịnh!”

Lạc Tịnh khẽ cười: “Người nên nói cảm ơn, phải là tôi mới đúng. Năm đó..”

Tôi thấy thế liền ngắt lời cô ấy: “Chuyện đã qua thì hãy để cho nó qua đi. Điều quan trọng trước mắt là tình cảm giữa cô và Trương Kiệt. Tôi thực sự rất hy vọng hai người có thể đến với nhau.”

Nói đến đây, ánh mắt của Lạc Tịnh bỗng nổi lên tia đượm buồn, nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại vẻ điềm tĩnh như ban nãy: “Cảm ơn tấm lòng của cô! Tôi chắc chắn sẽ không buông tay anh ấy!”

Lời của Lạc Tịnh vừa dứt thì di động của cô ấy cũng đồng thời reo lên, Lạc Tịnh vội vã mở di động lên, nhìn lướt qua dãy số đang hiển thị trêи màn hình, hàng lông mày thanh tú đột nhiên nhíu chặt lại.

Lạc Tịnh khẩn trương cho xe tấp vào lề, sắc mặt cô ấy lúc này có chút căng thẳng, sau đó cũng  nhanh chóng nhấc máy: “Có việc gì sao?”

Tôi không nghe rõ người bên kia đã nói những gì, nhưng sau khi Lạc Tịnh nghe xong liền tỏ ra vô cùng lo lắng: “Tôi sẽ lập tức quay về.”

Nói xong cuộc điện thoại kia, Lạc Tịnh  sốt sắng tìm lại khẩu súng mà trước đó đã dùng để uy hϊế͙p͙ Tiêu Liệt, đặt vào trong tay tôi: “Tình trạng của Trương Kiệt hiện tại không mấy khả quan, tôi phải quay về đó với anh ấy. Nhưng cô cũng đừng quá lo lắng, hãy an tâm trở về với Hứa Cẩn Phác, vì anh ta chính là người duy nhất có thể bảo vệ cô. Lát nữa tôi sẽ gọi một chiếc taxi đến đây để đưa cô đến chỗ của anh ta.”

Tình hình của Trương Kiệt không mấy khả quan, làm sao bây giờ, tôi thực sự rất muốn đến đó để xem tình hình của cậu ta nhưng Lạc Tịnh lại muốn tôi đến chỗ của Hứa Cẩn Phác.

Đến đó sao? Không bao giờ, tôi sẽ không bao giờ quay về với người đàn ông khó hiểu đó! 

Nghĩ vậy, tôi liền quay sang nói với Lạc Tịnh: “Tôi sẽ nghe theo sự an bài của cô. Nhưng khẩu súng này?”

“Đây chỉ là súng mô hình thôi. Trong lúc chờ taxi đến, cô hãy giữ nó để phòng thân. Có hiểu không?”

Tôi có chút ngạc nhiên, hoá ra đây chỉ là một khẩu súng mô hình.

Sau khi Lạc Tịnh rời đi, tôi mới thực sự hiểu ra tại sao cô ấy lại đưa súng cho tôi, nơi này quả thật vô cùng đáng sợ.

Xung quanh nơi tôi đang đứng chỉ nhìn thấy những bụi cây nhưng không rõ là cây gì, bởi nơi đây hoàn toàn không có đèn đường gì cả.

Tiếng gió thổi xào xạc khiến sống lưng có chút ớn lạnh, tôi giữ chặt khẩu súng trong tay, ánh mắt đề phòng liếc nhìn xung quanh.

Mọi thứ vẫn ổn cho đến khi tôi loáng thoáng nghe được tiếng bước chân đang tới gần. Tôi hốt hoảng lùi về sau mấy bước, nghe tiếng bước chân mỗi lúc càng rõ ràng hơn.

Lúc đó, tôi thực sự chỉ muốn hét lên để xua đi sự sợ hãi đang tràn ngập trong lòng, nhưng nghĩ lại tôi vẫn nên bình tĩnh đối diện.

Không lâu sau, tôi nhìn thấy có hai người đàn ông đang bước ra từ trong rừng cây, cho dù chỉ nhìn lướt qua cũng đoán được đó là hai tên lưu manh.

Số của tôi..sao lại đen như vậy chứ?

Trong đêm tối, hai tên lưu manh dần tiến về phía tôi..

“Đứng lại!” Tôi dứt khoát giơ súng lên, mặc dù đã cố tỏ ra thật điềm tĩnh nhưng bàn tay cầm súng vẫn không ngừng run rẩy: “Các người đừng bước qua đây, nếu không…tôi sẽ nổ súng!”

Hai tên lưu manh có chút sửng sốt khi nhìn thấy khẩu súng mô hình trong tay tôi, đôi chân thoáng dừng lại, hai gã nhìn nhau như hỏi ý, cuối cùng vẫn dửng dưng tiến về phía trước, một trong hai gã thô lỗ nói: “Hãy bỏ món đồ chơi trêи tay xuống đi, nếu không đêm nay..anh đây nhất định sẽ khiến cưng phải hối hận!”

Tôi thừa biết khẩu súng trong tay mình thực chất chỉ là một khẩu súng mô hình, mà bọn họ bây giờ lại cho rằng đây là súng giả!

Không xong rồi. Lần này không xong thật rồi.

“Các người chọn cái chết thật sao?” Tôi lớn giọng cảnh báo, ngón trỏ đồng thời đặt vào vị trí bóp cò..

Thế nhưng hai tên lưu manh đó vẫn hiên ngang bước tới, hơn nữa bàn tay còn khẩn trương cởi áo, làm lộ ra bên trong là những hình xăm vô cùng đáng sợ: “Trông em ngon thật đấy!”

Tôi hốt hoảng lùi lại, nhưng không may vấp phải một hòn đá..

Lúc cơ thể đang ngã về sau, khẩu súng trong tay tôi đột nhiên giật mạnh một phát, ngay sau đó là một tiếng ‘đoàng’ chói tai vang lên.

“A Thái, A Thái…”

Cơ thể tôi nằm dài trêи mặt đất, trong tay đang cầm khẩu súng mô hình đó, nghe một trong hai gã kinh hoàng hét lên: “Giết người rồi…cô ta giết người rồi..A Thái, A Thái!”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.