Sau nhiều lần đổi tư thế cũng như nhiều lần đạt đến cao trào, Hứa Cẩn Phác rốt cục cũng chịu buông tha cho tôi.
Lúc tôi vô lực ngã vào trong ngực của cậu ấy thở hổn hển thì tiếng khóc thê lương kia đã hoàn toàn tan biến, để lại bên tai tôi bây giờ là nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông.
Cánh tay của Hứa Cẩn Phác vẫn siết chặt lấy eo tôi, điều này khiến tôi có chút khó thở, chỉ muốn dịch người ra xa một chút nhưng không ngờ lại bị cậu ấy ôm càng chặt hơn.
“Ngồi yên!” Một luồng khí nóng rực từ trêи đỉnh đầu tôi phả xuống, cùng với đó là ánh mắt đầy răng đe của cậu ấy.
Tôi nhìn cậu ấy khẽ chớp mắt, đôi môi mấp máy không nói lên thành lời.
Hứa Cẩn Phác thấy thế liền cúi xuống gặm lấy môi dưới của tôi, hết cắn rồi lại ʍút̼, cho đến khi tôi vươn đầu lưỡi muốn đáp lại thì cậu ấy lại lạnh lùng rời khỏi môi tôi.
Cảm giác có chút xấu hổ, tôi vội vã dời tầm mắt vì không dám đối diện với cậu ấy.
Và kể từ giây phút đó, tôi mới chợt nhận ra, rằng Hứa Cẩn Phác không muốn tôi chủ động, dù là trong bất kỳ tình huống nào, luôn muốn tôi phải phục tùng mình vô điều kiện!
Thử hỏi trêи đời này, sao lại có người đàn ông như vậy chứ?
“Lại học ở đây cái thói giận dỗi này hả? Tôi không rảnh đi dỗ ngọt em đâu!” Giọng điệu cậu ấy có chút cáu gắt.
Cáu gắt gì chứ?
Tôi mới không cần một tên cặn bã như cậu ấy dỗ ngọt!
Hứa Cẩn Phác thấy tôi vẫn cứng đầu, bất đắc dĩ chuyển sang chủ đề khác: “Buổi tối còn có tiệc mừng tuổi của ba tôi. Bây giờ trở về nghỉ ngơi một lúc đi, khoảng năm giờ tôi quay lại đón em.”
Tôi nghe xong chỉ gật đầu qua loa, sau đó nhấc chân đứng dậy, nhưng tôi đã quên là côn thịt của người đàn ông vẫn đang vùi sâu trong nơi ấm áp se khít của mình, nên khi tôi cử động thân thể, hai nơi nhạy cảm đó liền nảy sinh một chút ma sát, khiến tôi không nhịn được mà rêи một tiếng nhỏ vụn.
“Tiểu ɖâʍ đãng!” Hứa Cẩn Phác nhìn ƈôи ȶɦịt cùng quần tây của mình đều đã bị dịch mật của tôi làm cho ướt sủng, thì cong cong khoé môi châm biếm tôi.
Nhưng tôi cũng chẳng buồn nhìn đến khuôn mặt tà mị kia thêm một giây một phút nào, kéo váy lên rồi quay lưng về phía cậu ấy, lãnh đạm bước đi.
Vì phòng của Hứa Cẩn Phác nằm ở lầu bốn của biệt thự nên tôi phải đi xuống hai tầng nữa mới về đến phòng của mình. Chỉ là tôi không nghĩ mình lại gặp Tống Tiểu Mễ ở cầu thang.
Cô ta…vẫn chưa chịu biến khỏi đây sao?
Mặc dù khoảng cách giữa chúng tôi lúc này là khá xa, nhưng tôi vẫn nhìn thấy rõ ràng đôi mắt xinh đẹp kia đã sưng đỏ cả lên. Có lẽ đã khóc đến chết đi sống lại đây mà!
“Đê tiện!” Vừa nói, cô ta vừa bước về phía tôi.
Tôi trước sau đều nhìn cô ta bằng loại ánh mắt khinh miệt đó: “Tôi đê tiện? Thế vẫn còn tốt hơn ai đó…đến một cơ hội để được đê tiện…cũng không có!”
“Cô…” Bị tôi nói đến mặt mày biến sắc, nhưng cô ta vẫn cứ lì như thế: “…tôi sẽ nói chuyện này với chú Hứa, để xem cô còn vênh váo được bao lâu.”
Tôi cười lạnh: “Cứ việc thong thả.”
Cô ta có lẽ không biết, thật ra trong cuộc hôn nhân này, ông ấy chẳng qua cũng chỉ là bù nhìn mà thôi.
“Tôi có một câu này muốn khuyên cô. Đừng cố chạy theo những gì vốn không thuộc về mình!”
Nói rồi, tôi xoay người bước xuống cầu thang.
“Cô chưa xong với tôi đâu, mụ dì ghẻ chết tiệt!”
Nghĩ tôi sẽ sợ à?
Vậy thì cô ta lầm to rồi?
Tôi đang cảm thấy rất hứng thú, hãy đoán xem cô ta sẽ chết kiểu gì trong tay tôi!
…
Khi tôi về đến phòng của mình thì đã là hai giờ hơn, lúc này, chồng tôi đang ngồi trước bàn thiết kế, thấy tôi trong phòng có tiếng động, liền ngoảnh đầu lại hỏi:
“Về rồi sao?”
Tôi đương nhiên có chút chột dạ, nhưng vẫn điềm tĩnh đáp: “Vâng.”
“Nghỉ ngơi đi, lát nữa sẽ có người đến chuẩn bị cho cô.”
Tôi hiểu ý của ông ấy nên nhanh chóng vào trong tắm rửa sạch sẽ, bởi vì thân thể quá mệt mỏi nên khi vừa đặt lưng xuống giường tôi đã ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.
Khoảng tầm bốn giờ, tôi bị người hầu đánh thức để kịp chuẩn bị cho bữa tiệc.
Bọn họ đưa tôi đến một căn phòng, người thì làm tóc, người thì dùng cọ quệt quệt thứ gì đó lên mặt tôi. Qua một lúc, bọn họ đưa tôi đến đứng trước gương.
“Hứa phu nhân, cô bình thường đã rất xinh đẹp, giờ điểm tô thêm chút son phấn, trông cô còn xinh hơn cả hoa hậu nha!”
“Thật ngưỡng mộ cô ấy!”
Tôi không biết lời của bọn họ là thật hay chỉ là những lời xu nịnh, chỉ là lúc đứng trước gương, tôi suýt chút nữa đã không nhận ra chính mình nữa rồi.
“Cũng sắp đến giờ rồi, phu nhân mau vào trong thay bộ váy này ra đi, trông cô sẽ còn lộng lẫy hơn khi khoác nó lên người đấy!”
Tôi nghe vậy liền cầm lấy váy dạ hội đi vào toilet.
Khó khăn lắm mới có thể mặc nó lên người, bây giờ tôi lại gặp rắc rối với chiếc khoá kéo. Thật phiền chết đi được!
Trong lúc tôi sắp sửa nổi giận với chính mình thì lại nghe được giọng nói quen thuộc ấy.
“Nào, để tôi giúp em!”