“Em học ở đâu cái thói nghe lén người khác vậy? Thực sự không ngoan một chút nào!”
Cả lời lẽ và thái độ của Hứa Cẩn Phác đều không khác gì so với việc đang nghiêm khắc giáo huấn một đứa trẻ lên ba, khiến tôi vừa thẹn lại vừa giận, đến nổi không thốt ra được chữ nào, chỉ có thể nhìn cậu ấy bằng ánh mắt phẫn uất.
Thấy phản ứng này của tôi, Hứa Cẩn Phác chỉ thở dài một tiếng, khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ mệt mỏi, chậm rãi nói: “Được rồi, mau trở về phòng đi!”
Khi nghe cậu ấy nói như vậy, tôi đột nhiên có chút sửng sốt, vì sực nhớ mình còn vài điều muốn nói, nhưng cậu ấy lại bảo tôi về phòng..
Tôi nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào, lại đứng ngây người ra đó.
“Còn việc gì sao?” Hứa Cẩn Phác dường như cũng nhìn ra điểm này, bèn cất giọng hỏi.
Phản ứng đầu tiên của tôi là gật đầu, dẫu biết yêu cầu này của mình rất khó được chấp nhận nhưng tôi vẫn muốn nói.
“Có thể cho phép tôi đi gặp chị Tư Mã Ninh không?”
Nghe Lục Nghị nói chị ấy bị thương, tôi thực sự rất lo lắng, rất muốn đến đó thăm hỏi chị ấy một chút. Đáng hận là cả hai người đàn ông xấu xa kia đều không muốn cho chúng tôi gặp nhau.
Lần này, hy vọng sự thành khẩn của tôi có thể lay động được cậu ấy.
Nhưng chỉ vài giây sau đó, tôi biết mình đã thất bại rồi.
“Em làm sai đã không biết xin lỗi, bây giờ còn ở đây đòi hỏi tôi cái gì, hả?” Ngữ khí của cậu ấy vẫn trầm ổn như vậy, chỉ là lúc nói, trong đôi mắt chợt loé lên tia sát khí.
Có lẽ đã sớm đoán được sẽ có kết quả này nên tôi cũng không cảm thấy quá thất vọng, nhưng có một việc này tôi nhất định phải làm cho rõ.
Nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của người đàn ông, bàn tay tôi lại vô thức siết chặt, thẳng đến khi hai cánh môi nhẹ nhàng tách ra, tôi mới nghe được chút âm thanh khàn khàn do chính mình phát ra.
“Vậy còn con trai của tôi, thằng bé vẫn ổn chứ?”
Hứa Cẩn Phác: “Đương nhiên rồi.”
Giọng nói của tôi chợt run lên: “Có thể cho tôi gặp thằng bé không? Tôi…”
Trong khi tôi vẫn chưa nói hết thì đã bị cậu ấy lạnh lùng ngắt lời: “Quên chuyện đó đi!”
Giây phút cậu ấy buông ra câu nói đó là giây phút tôi cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, cả đôi chân cũng sắp đứng không vững nữa.
“Tại sao chứ? Tại sao lại bắt tôi quên đi, thằng bé là đứa con do tôi sinh ra, cậu nói xem, tôi nên quên thằng bé như thế nào đây?”
“Tùy em!” Dứt lời, Hứa Cẩn Phác mới tao nhã đứng dậy khỏi ghế, chẳng buồn nhìn tôi lấy một giây đã lạnh lùng bước qua.
…
Không khí trong phòng khách tĩnh lặng đến đáng sợ.
Thứ duy nhất đọng lại trong đầu tôi lúc này chính là khuôn mặt không một chút biểu cảm của người đàn ông cùng hai chữ rét lạnh đó..
Bàn tay đang gắt gao siết chặt cũng dần buông lỏng, có lẽ đã thực sự bất lực rồi!
“Phu nhân, lão gia về rồi.”
Bên tai bỗng truyền đến giọng nói khẩn trương của người hầu, lúc này, tôi mới vội vã quay đầu, thì thấy cô ta đang đẩy xe lăn của chồng tôi đi tới.
Tôi nhanh chóng ổn định lại tinh thần, sau đó mau mắn bước lại cùng người hầu gái đưa chồng tôi về phòng.
Cũng giống như hôm qua, sau khi uống cạn ly sữa do người hầu chuẩn bị, chồng tôi liền rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Căn phòng vốn yên tĩnh giờ lại càng thêm yên tĩnh.
Tôi ngồi bần thần trước chiếc bàn cạnh cửa sổ, tay cầm bút vẽ, tầm mắt hướng ra bầu trời đầy sao, nhưng trong đầu tôi bây giờ lại là khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, thằng bé đang cười rất sảng kɧօáϊ, hai bàn tay bé tí bắt đầu nghịch ngợm khuôn mặt tôi.
Khoảnh khắc kì diệu đó, mỗi đêm đều xuất hiện trong giấc mơ của tôi…
Nghĩ đến đó, hai mắt tôi lại nóng dần lên, cảm giác có dòng nước ấm nóng đang tràn ra khoé mi, bi thống rơi xuống.
…
“Tại sao chưa ngủ?”
Một giọng nói mang theo từ tính, vừa quen thuộc lại vừa ám ảnh chậm rãi vang lên trong không khí.
Tôi có chút kinh ngạc khi phát hiện có bàn tay của đàn ông đang vững vàng chống đỡ ở hai bên mép bàn, đồng thời, tôi còn triệt để cảm nhận được môi lưỡi ẩm ướt kia trực tiếp dán lên da thịt mẫn cảm..
Thân thể tôi bỗng mạnh mẽ run lên, đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn vào hình ảnh đang phản chiếu trêи cửa kính. Lúc này, khuôn mặt của Hứa Cẩn Phác đã hoàn toàn chôn vùi trong hõm cổ của tôi, còn không ngừng ɭϊếʍ hôn, cắn ʍút̼, khiêu khích.
Tôi vốn vẫn còn ghi hận chuyện ở phòng khách, nên vừa nhận ra tình huống này đã ngay lập tức phản kháng, bằng cách gập người về phía trước nhằm tránh đi nụ hôn cuồng dã kia.
Nhưng người phía sau đâu chịu buông tha cho tôi dễ dàng như vậy, khi thấy tôi có ý định đứng dậy liền dùng sức ấn hai tay tôi xuống bàn.
“Trả lời tôi!” Hứa Cẩn Phác trầm giọng ra lệnh, hơi thở nóng rực phả vào cổ tôi.
“Trả lời cái gì? Tôi không có tư cách nói chuyện với cậu.”
Hứa Cẩn Phác bất ngờ cười lên một tiếng: “Tôi cho em tư cách, nói xem, có phải đang rất muốn bị tôi cắm đến phát sướиɠ không?”
Tôi nhíu mày lẩm bẩm: “Biến thái!”