“Dì…là đang đợi tôi về, để thao dì sao?”
Khi cậu ấy vừa dứt lời thì tôi liền cảm giác nơi vành tai mình có chút nhồn nhột, song song đó là tiếng nhóp nhép vô cùng ám muội.
Tôi biết cậu ấy đang làm cái gì và cũng rất rõ cơ thể mình đang nảy sinh loại phản ứng gì. Tuy vậy, tôi vẫn có thể điều tiết tốt bản thân, áp chế đi mọi ham muốn không đáng có.
Thế nên, khi bàn tay càn rỡ kia sắp chui vào trong qυầи ɭót của mình, tôi đã kịp thời ngăn lại và rất nhanh thoát khỏi thế bị động.
Tôi dứt khoát xoay người, đứng đối diện với Hứa Cẩn Phác.
Tôi quả thật có chút lạ lẫm khi nhìn thấy cậu ấy trong dáng vẻ như bây giờ. Không còn âu phục giày da chỉnh tề như trước nữa, mà thay vào đó là loại trang phục cực kỳ thoải mái, lại có chút gì đó nổi loạn, nhất là viên kim cương bên tai trái của cậu ấy..
Thật không thể tin rằng đây là cùng một người. Hứa Cẩn Phác, sao cậu ấy có thể thay đổi nhanh như vậy chứ?
Tôi nhìn người trước mặt đến ngây dại, thẳng đến khi có giọng nói cất lên: “Ngạc nhiên à? Vậy thì hãy chuẩn bị tinh thần đi, vì về sau sẽ còn rất nhiều điều ngạc nhiên…dành cho dì!”
Nghe xong câu nói đó, tôi cũng không biết mình nên đáp trả như thế nào. Nhưng còn thế nào được? Ý tứ của cậu ấy không phải đã quá rõ rồi sao?
Cậu ấy làm mọi thứ, từ việc chia cắt mẹ con tôi đến việc ép tôi phải lấy chính ba ruột của mình, suy cho cùng là vì muốn cùng tôi chơi loại trò chơi cảm giác mạnh này.
Mẹ kế và con chồng lén lút vụng trộm, loại trải nghiệm này đối với Hứa Cẩn Phác mà nói…hẳn là vô cùng kϊƈɦ thích!
“Ngạc nhiên tiếp theo..”
Giọng nói của cậu ấy một lần nữa vang lên trong không khí, giọng điệu cũng thực ôn nhu, nhưng một giây sau đó, mọi thứ đã hoàn toàn khác.
Tôi nhận ra điều ấy ngay khi những ngón tay thon dài kia vừa chạm đến đầu vai mình, sau đó đẩy nhẹ một cái.
Cơ thể tôi theo quán tính ngã về sau, giây phút mà tôi sắp bị nhấn chìm bởi dòng nước lạnh lẽo kia..đã mơ hồ nhìn thấy khoé môi của Hứa Cẩn Phác nhẹ nhàng cong lên.
Có phải cậu ấy đang cảm thấy vui vẻ không?
…
May mắn là chân tay của tôi khá nhạy, nên dù không biết bơi nhưng tôi vẫn gắng gượng lần tới bờ bên kia.
Lúc này toàn thân tôi đã không còn một chút sức lực, chỉ có thể yếu ớt bám vào mép hồ thở hổn hển. Đợi đến khi hô hấp đã bình ổn trở lại, tôi mới vội vã quay đầu, thì không thấy Hứa Cẩn Phác còn đứng ở đó nữa.
Tôi khẽ nhíu hàng lông mày, cậu ấy đã đi đâu?
Lẽ nào..
Một ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu khiến tôi không khỏi giật mình.
Tôi nghĩ mình vẫn nên lên bờ trước đã, vì biết đâu bên dưới mặt hồ phẳng lặng này…
Biết vậy, tôi cũng không dám chần chừ thêm nữa, nhưng có lẽ..mọi thứ đã được an bài từ trước, nên cho dù tôi có trốn chạy đến chân trời nào cũng không thoát khỏi tay của cậu ấy.
Nhìn người đàn ông đang điên cuồng siết lấy eo mình, tôi thực sự cảm thấy bất lực.
“Làm ơn, tha cho tôi đi!”
Đáp lại lời khẩn cầu của tôi, Hứa Cẩn Phác chỉ cười lạnh một tiếng rồi nói: “Không thích.”
“Đừng để tôi hận cậu, có được không?” Thực lòng, tôi không hề muốn vậy.
Nhưng cậu ấy lại nói: “Tôi chính là muốn em hận tôi đấy, Tịnh à…”
Khi một câu nói kia còn chưa thôi lẩn quẩn trong tâm trí tôi, thì ở nơi nào đó, qυầи ɭót của tôi đã bị vén sang một bên…
Ánh mắt tôi chợt run lên, bàn tay khẩn trương nắm chặt lại. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu kia, liên tiếp lắc đầu van xin: “Đừng mà…”
Nhưng tia hy vọng cuối cùng rốt cục cũng bị dập tắt, ngay khi cơ thể của tôi bỗng nảy lên một cái.
Tôi thừa biết chuyện gì đang diễn ra bên dưới, chỉ là…không thể khiến nó chấm dứt mà thôi!
Đến tận cùng, tôi vẫn không thể từ chối sự hấp dẫn của ɖu͙ƈ vọng, những lúc như vậy, tôi cảm thấy bản thân mình thật vô dụng!
“Ahh…đừng sâu quá…ư…ưmm…”
Bên tai vẫn tiếp tục truyền đến hơi thở nam tính của người đàn ông hoà cùng tiếng rêи rỉ đầy thoả mãn của người phụ nữ.
Càng về khuya, thứ thanh âm ɖâʍ mỹ kia mỗi lúc lại càng thêm sống động…
“Xoay người lại, tôi muốn làm em từ phía sau!”
Giọng nói của cậu ấy khàn khàn, lại giống như đang mất kiểm soát, không đợi tôi tự giác đã vội nắm eo tôi xoay một vòng, sau đó đem ɖu͙ƈ vọng to lớn kia, một lần nữa nghiền nát nơi tư mật của tôi.
“Ahhh…nhẹ…nhẹ…” Hai tay tôi vô lực chống đỡ trêи thành hồ bơi, trong sự thống khổ đón nhận từng đợt tiến công đầy dũng mãnh của người đằng sau.
Đã có lúc, tôi cảm thấy vẫn chưa thực sự đủ, liền chủ động dùng ngón tay giữa xoa lên âm đế mẫn cảm của chính mình, hệt như cậu ấy trước đó đã làm.
“Phụ nữ ɖâʍ đãng!”
“Đâm chết em!”
Cậu ấy nói là làm. Đêm đó, thực sự khiến tôi khóc không thành tiếng.