Trong cái khu tập thể của một công ty xây dựng nhà nước. Các dãy nhà được dựng lên san sát. Những người không cùng huyết thống, cũng chẳng cùng quê hương dọn đến đây. Sống với nhau như những người thân trong gia đình. Cùng cảnh xa quê, cùng cảnh đi làm thuê. Ai cũng đều có cuộc sống như nhau hết.
Cái năm con dê vàng người người thi nhau đẻ cho đẹp tuổi Cho nên trong lớp mầm non của khu tập thể toàn lứa tuổi dê. Mà lạ thay, cả khu toàn đẻ con trai. Có độc đứa con gái con nhà Minh Thanh. Nó đen đen,lùn lùn, mắt to, tóc cắt cua như đồng đội. Sở dĩ phải sống trong hình hài của một thằng con trai vì bố nó sợ. Nó sẽ bị bọn con trai khác bắt nạt. Cho nên… Trong tiềm thức, nó cứ tự cho mình là con trai cho nên tính cách cũng mạnh mẽ. Cũng biết đánh nhau như hội con trai bình thường.
-đm, chạy nhanh nhanh lên, chạy cánh mà chân ngắn chúng nó chả sút cho tung đít bây giờ.
Nó chạy chậm rồi đứng lại . Hai tay đưa lên chống hông thở. Mồm lẩm bẩm.
-mẹ nó, chân nó dài gấp đôi chân tao. Nó chạy một bước bằng tao chạy hai bước mấy thằng ngu ạ.
-đm, thế đừng nhận chạy cánh nữa. Về bắt gôn đi.
-đm, thua đến nơi rồi. Về bắt gôn cho chúng nó gỡ.
Cả bọn con trai nhốn nháo nói. Nó dỗi chạy về gôn đón cái găng tay trên tay thằng Xù. Thằng Xù đứng mở cái găng tay, kéo tay nó cẩn thận đi vào.
-đm chúng mày diễn phim tình cảm gì giờ này. Hai đứa chúng mày đóng tiền mời chúng nó đi uống bia nhé.
Thằng Xù quay lại cười toe. Rồi dính chặt cái găng tay lại. Cẩn thận dặn dò.
-nó đá mạnh quá thì không phải đỡ nhé. Vào thì vào đừng để bị đau.
Nó cảm kích gật đầu. Thằng Xù chạy ra nghe chúng nó chửi oang oang. Chửi nhau thì chửi nhau, chứ thua 3-1 rồi thì gỡ đằng trời.
Đá xong, Chúng nó lôi nhau vào quán trước khi về nhà. Cả lũ con trai đứa nào đứa nấy đã cao tướng, có nó lùn nhất đội. Tóc tém, vai đeo cái bao lô to lù lù. Đi trước một lũ cởi trần trùng trục.
-các anh uống gì ạ.
Cô bé con chủ quán đi ra hỏi.
-San… Gọi đi kìa.
Chúng nó nhâu nhâu đùn đẩy nhiệm vụ. Nó quay sang.
-em cho chúng nó mỗi thằng cốc bia trước đi.
Con bé nhìn nó. Ngập ngừng
-anh… À quên chị….
-nó là BD đấy em, gọi thế nào cũng được.
-đm chúng mày có im không. Cho nhịn hết bây giờ.
Nó quát.
-chị gọi món gì ạ.
-cho chị lạc luộc, với nem chua. Với bê tái chanh. Rau su su xào.
-Vâng.
Cả hội ngồi nhốn nháo nói chuyện. Thằng Xù vẫn ngồi sát nó. Thi thoảng gắp đồ ăn vào bát như thể quan tâm nó làm cả bọn quay sang nhìn. Rồi tò mò hỏi.
-hai đứa mày… Đánh lẻ hả San, xù…
-lẻ gì?
-từ chiều cứ thấy xù nó xoăn xoe chỗ San. Không biết ông có ý gì.
-ý gì…. À…
Xù nó à một tiếng làm mọi người hồi hộp chờ đợi. Bản thân nó cũng hồi hộp bởi từ xưa đến nay chưa bao giờ có ai nói thích nó. Giờ mà có người thích nó thì… Sao nhỉ?
-bà chị vợ…
Xù nó cười. Mọi người dừng lại nhìn nó.
-bà chị vợ tao đấy.
Cả hội trố mắt nhìn.
-mày cả cái Sam…
-uh thì bọn tao…mới…
Nó trợn mắt quay sang nhìn thằng ngồi cạnh. Nó buồn vì không ai thích mình thì ít, mà muốn bảo vệ đứa em gái thì nhiều.
-mày cả con Sam nhà tao hả.
-ừ…
-lâu chưa?
-mới…
-sao không thấy nó nói gì với tao.
-Thì bọn tao vẫn đang…
-bọn tao vẫn đang…bắt đầu quen.
Cả bọn nhìn nó bằng ánh mắt thương cảm rồi phá ra cười.
-ôi… Đùa mày. Thế mà từ nãy mày làm bọn tao tưởng San nó có người thả thính.
-làm chúng tao hồi hộp lây.
-đm… Thế chúng mày nghĩ tao không ai thích à.
-Không phải chúng tao nghĩ đâu, mà sự thật nó là như thế.
Hahaha.
Cả lũ cười ầm lên. Nó thấy tự ái.
-gì mà cười to thế các ông.
Tất cả quay sang. Thằng Quân hà mã tò tò đi vào. Mồ hôi hắn mướt mải. Bộ quần áo lao động còn chưa cởi ra.
-ôi… Đcm… Chỉ chờ đến lúc ăn mới đến thì đến làm gì?
-mệ… Đang định đi thì có cái xe đến sửa. Khách cần gấp đi công việc Cho nên…
-được mấy củ.
-củ rưỡi.
-đấy chúng mày thấy không. Trong khi chúng mày mài đít ở bàn học thì đcm… Ngày nó cứ tèng tèng củ rưỡi mấy mà nó là đại gia.
-con hơn cha. Nhà có phúc. Cả cái khu này đứa nào cũng kinh tế, xây dựng, kiến trúc. Mình nó làm kinh tế tại gia có khi nó lại nhanh giàu.
Hà mã ngồi nhe bộ răng trắng ra cười. Sở dĩ gọi hắn là Hà mã vì hắn đen…ít ra cũng không xám xịt như con hà mã. Mà bánh mật nhìn rắn rỏi. Khuôn mặt vuông chữ điền với dáng cao và khỏe. Nhìn hắn thế là biết hắn chịu khó.
Hà mã ngồi xuống cạnh nó.
-thôi uống đi. Nay tỉ số thế nào.
-đéo có mày thua mẹ nó rồi.
-làm sao?
-San lùn chạy như con vịt bầu. Huân hếch còn bảo chả nhẽ vác mẹ nó lên chạy.
-mẹ… Các ông chân dài gấp đôi tôi… Cứ vớ được bóng thằng phở nó toàn xông vào ôm thì đứa đéo nào chạy được.
-đm… Tao phải chèn người. Mày phẳng như phản thì có đéo gì mà lo. Ngày xưa bọn mình cởi chuồng tắm với nhau còn được.
-nhưng mà hôm nay người tôi khó ở.
-thế mày nhận vào làm đéo gì. Mất bữa nhậu.
-thôi… Chúng mày đừng nói San nữa. San bảo mệt rồi cơ mà.
Xù gắp đồ ăn vào bát cho nó vẻ quan tâm.
-ăn đi. Kệ mấy thằng kia chúng nó đéo biết cái gì đâu. Ăn đi.
-uh… Ăn đi… Chấp gì mấy thằng ngu đéo biết đá còn bày đặt.
Hà mã quay sang nhìn chúng nó vẻ nghi ngờ.
-lùn…
-gì….
-Hai đứa….
-đứa nào?
-chó xù cả bà… Từ bao giờ…?
– vừa lúc nãy.
Hà mã không nghe ra. Hắn trợn mắt bất ngờ.
-thật hả… Nhưng mà hai đứa… Như thế nào mà lại…
-ăn đi… Uống đi… Vào muộn rồi còn vẽ trò. Chưa phạt thì thôi đấy.
-có gì đâu… Chị vợ tao…tao phải chăm sóc cho vợ tao yên lòng.
Phụt….
Tiếng ho vì sặc bia của thằng Hà mã. Tiếng cười vì cái chất giọng thản nhiên của thằng Xù này.
-đm Xù ơi. Từ nãy tao chưa nói. Bước qua xác tao mới được vào nhà đấy.
-mày yên tâm, xác mày lăm chục cân chứ ông già mày tám mươi cân một khi thích. Tao bước qua được.
-chắc không.
-xù này là ai cơ chứ.
-thế con Sam nó nói nó bỏ mày đây này. Mày nghe đi.
Nó giở cái điện thoại đang gọi cho đứa em ra. Xù tái mặt giật điện thoại nó đứng lên chạy ra nghe rồi giải thích khiến cả bọn cười ầm lên. Hà mã ngồi sát lại phía nó. Tay xoa đầu.
-hư lắm. Toàn đi ném cứt vào cuộc tình người ta.
-kệ mẹ nó. Dám mang bố tao ra à. Đáng đời.
-thế nay nó quần cho mệt không?
-mệt gì. Tôi bắt gôn.
-sao tưởng chạy cánh.
-chạy mệt.
-nào chúng mày uống đi rồi đóng tiền.
-thôi, không cần đóng tiền. Nay tao mời.
-được. Giờ Quân hà mã phải gọi là Quân đại gia.
-đại gia đéo gì. Uống đi.
-tình hình tao có khi bỏ nghề về sửa ô tô cùng mày nhể.
-vô tư.
-thế xưởng đấy có sửa xe máy không?
Nó nói chen vào.
-có. Tôi sửa được.
-sao thấy ghi biển ô tô.
-thì tay phải ô tô. Tay trái xe máy. Chân phải xe đạp, chân trái máy bay. Chân giữa chơi flycam… Hế hế…
Chúng nó nói trêu. Nó cau mày.
-mẹ chúng mày. Rửng mỡ ít thôi.
-tao nói thật. Hà mã nó 2-4-6 có lịch hết. Chỉ chủ nhật không biết dành cho em nào thôi.
-thôi các ông. Rượu vào lời ra rồi đấy. Uống đi.
Chúng nó kịch cốc. Tên hà mã này làm một hơi hết cốc bia ngon lành. Tay hắn đưa ra sau tóm cái thành ghế nó. Rồi ngồi như người lớn.
-thế xe bị sao.
-đi ì lắm. Máy ồn.
-để vào hơi lại với bẩn lọc rồi.
-vẫn con vi xi ần đấy à?
-uh… Nhà nghèo chỉ thế thôi. Ai có ô tô mà đi.
-gớm mụ.
-đm…
Hắn đưa ra cái chìa khoá.
-chốc đi xe này về mai mà đi làm. Xe kia vài hôm mới sửa xong.
-lâu thế.
-sửa không mất tiền thì phải chờ lúc rảnh mới làm được.
-Thì sửa mất tiền đi.
-Hai triệu đưa đây. Lấy rẻ đấy.
Nó cau mày.
-Đm giết người à.
-Không tin mang ra quán nó hét gấp đôi.
-Thôi ông sửa đi. Rồi thay cái gì bảo tôi trả tiền. Công không lấy không sao. Nhưng cái gì ông mua bảo tôi trả tiền.
-Ờ. Thế chốc đi xe kia về.
-đâu.
-SH đen kìa.
-Mới mua à.
-Chúng nó cắm.
-thế để trả nó.
-Nó bán đứt cho tôi rồi.
-Chân tao đéo với được đâu.
-Bà ngồi trước cầm lái tôi ngồi sau chống chân.
-Đùa. Tao đi được. Đéo khiến.
– Đi một lần cho biết. Xem thiên hạ có trầm trồ.
Nó bô bô bô mồm. Hà mã ngồi cười khúc khích. Chúng nó uống đến tây hết cả lượt nó mới quay sang trêu.
-lùn… trong cốp có bao đấy. Lấy mà dùng.
-bao gì. Đéo ai đeo găng tay tầm này.
Cả lũ cười nghiêng ngả.
-Quên mất… Nó là đàn ông… Tao lại nhầm chúng mày ạ.