Chúng tôi tới Hogwart vào buổi chiều.
Thời tiết vẫn cực kỳ rét lạnh, chúng tối quấn chặt áo choàng, run rẩy đi vào Hogwart thưởng thức bữa tối nóng hổi.
Nhóm giáo sư đều đã ở đây, khiến người ta khó chịu là mụ Umbrige cũng ở đó. Nhưng may là chú Sirius không có xuất hiện tại dãy bàn giáo sư.
Có lẽ chú ấy giống như giáo sư Lupin lo lắng đã tham gia vào hoạt động bí mật của hội Phượng Hoàng, có lẽ ai biết được? Dù sao những cái này đã không còn là cái tôi lo lắng rồi.
Sau bữa cơm chiều các học sinh trở về phòng sinh hoạt chung. Draco mệt mỏi ngồi trên sofa cạnh lò sưởi, câu được câu không trò chuyện với Gaul và Crabbe. Qua một lúc lâu Blasie cười tít mắt đến ngồi, trong tay bưng một bộ trà cụ tinh xảo.
Cậu ấy động tác nhanh nhẹnh, thành thạo pha trà để trước mặt chúng tôi.
“Đến đây đi, nếm thử xem, tớ mới pha đó.”
Tôi cầm lấy tách trà nhỏ xinh đẹp nhấp 1 ngụm nhỏ, tựa lưng vào ghế sofa mềm mại thỏa mãn thở dài.
“Tớ đã bao lâu rồi chưa cùng các cậu nhàn nhã uống trà rồi nhỉ?”
“Một học kỳ?” Blasie cười mỉm nói “Bất luận cái gì cậu so với mỗi người chúng tớ đều vội vàng hơn.”
“Đúng vậy, nhưng tớ nghĩ học kỳ này sẽ không cần bận rộn như vậy nữa.” Việc học Bế quan bí thuật và phép Animagi đều đã kết thúc, tôi chỉ tham gia nhóm phòng ngự phép thuật hắc ám và hội nghiên cứu phép thuật hắc ám.
“Bộ trà cụ này?”Draco theo chỗ tựa trên sofa nghiêng thân thể tiến lên.
“Đúng thế, là bộ đó”. Blasie cười cười, vô tình nói “Là lễ vật của cha dượng tớ tặng trong lễ Noel.”
Đối với chuyện của người mẹ xinh đẹp của mình, từ trước đến nay cậu ấy vẫn chưa bao giờ ngại không nói ra.
Tôi nghi hoặc nhìn Draco, quay đầu cẩn thận đánh giá ly trà trong tay.
Rất được, là đồ sứ được mạ vàng nhẵn nhụi, gần miệng chén là những hoa văn cầu kỳ xinh đẹp uốn lượn quanh. Nhưng đó chỉ là một bộ trà cụ.
Theo thái độ của Draco tôi đoán nó đại khái là thứ gì đó cực kỳ tốt.
Tôi cân nhắc, cuối cùng quyết định không nói cái nghi vấn này để tránh bại lộ việc tôi không biết.
“Nói đi, Sylvia” Blasie nói “Knight ý? Vì sao hôm nay nó không ở đây?”
Không chỉ Blasie mà Draco cũng ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi uống hớp trà, liếc mắt nhìn cậu ấy. ” Bệnh yêu thú cưng của cậu càng thêm nghiêm trọng rồi đấy. Có lẽ cậu nên thử chữa trị mà trùng hợp tớ có biết một thầy thuốc. Tớ nghĩ nên giới thiệu cho cậu”.
Blasie giang tay.
“Nó là con chó ngoan.” Blasie mỉm cười nói ” Không ai không thích nó.”
“Không sai, là con chó ngoan.” Tôi lạnh lùng nói.
Tôi đột nhiên mất đi hứng thú dùng trà, đơn giản nhìn về phía bọn họ gật đầu rồi trở về, về tới phòng ngủ của mình thu thập những cái mà bị Blaise kiên trì yêu cầu mang theo trong hành lý.
Không bao lâu sau, Draco liền tiến vào.
Tôi một bên đem hành lý phân loại một bên vừa nói: ” Nếu cậu tới là để hỏi về Knight…”
“Tớ không muốn hỏi ông ta.” Draco nhíu mày nói
Tôi ngừng lại đánh giá cậu ấy.
Draco bước lại, đem cái hộp dài hẹp nhét vào tay tôi “Quà Noel của cậu.”
” A…” Ta cảm thấy có phần tay chân luống cuống, “Tớ xin lỗi, tớ không chuẩn bị quà cho cậu… A, bởi vì cậu nói lễ Giáng sinh không thể thư từ qua lại.”
“Không liên quan.” Draco vô cùng hào hứng thúc giục, ” Mau mở nó ra nhìn xem.”
Tôi mở hộp quà ra.
Bên trong là một cây chổi. Nhìn thoáng qua thì nó có vẻ đã có từ rất… lâu rồi.
Tôi không bao giờ nghĩ ra nổi dụng ý của cậu ấy khi đưa tôi một cây chổi. Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt chờ mong của Draco.
“A… cám ơn.” Tôi nói.
“Uhm” Draco làm bộ vô tình nói. Bất quá tôi cảm nhận được là cậu ấy có phần thất vọng.
“Uhm… nó rất được. Tớ rất thích màu này.” Tôi vắt hết óc suy nghĩ ra những lời ca ngợi món quà “Đây là sơn chống xui? Mới được quét sao? Mùi hương vẫn còn mới, mang theo mùi vị của lá cây… đúng thế, nên biết rằng phong cách cổ lỗ sĩ nói chung thường không có bùa chống xui…” [Khuyên: Bạn Syl đang nói nhảm nên edit cũng phải nhảm theo. Hixx…]
Tôi lập tức ngậm miệng lại, xấu hổ hướng Draco nở nụ cười sáng lạn đặc biệt lộ ra tám cái răng.
Draco nhanh nhẹn bắt được từ mấu chốt.
“Cổ lỗ sĩ!” Cậu ấy trừng mắt nhìn tôi không thể tưởng tượng nổi, ” Chẳng lẽ cậu cho rằng tớ sẽ tặng cậu một cái chổi cổ lỗ sĩ?”
“Đương nhiên là không rồi” Tôi nhiệt tình quá mức nói “Cậu đương nhiên là không rồi. Nó nhất định là được cải tiến qua rồi phải không? Tớ tin rằng nó tuyệt đối không thua bất kì một cái chổi hiện đại nào.”
“Merlin ơi!” Draco tức giận nói “Đây là cây chổi Oak 79 sản xuất năm 1879”
“Cây chổi Oak 79, thật sự quá tuyệt vời.” Tôi bình tĩnh mỉm cười nói.
“Nó đã được cải tiến qua, thêm vào nhiều chức năng mà lúc trước không có.” Draco tức giận thở ra “Tuy nhiên khi cậu nói muốn đổi Tia chớp lấy cây chổi Nimbus, tớ nhớ đại khái cậu không thích nó nên cây chổi Oak sẽ thích hợp với cậu hơn. Loại này hiện nay đã không còn nhiều mà chổi còn mới ít bị sử dụng thì lại càng ít… cho dù là tớ khi mua nó cũng đã hao phí không ít công sức! Mà cậu còn nói nó…”
Cậu ấy đưa ánh mắt nhìn từ tôi chuyển đến trên cái chổi giống như không thể nhịn được nữa nói ra cái từ kia “Cổ lỗ sĩ!”
Tôi nghĩ là tôi đã dốt đặc lắm rồi.