Hạ tuần tháng mười một, Lão Hagrid về tới Hogwarts.
Tin tức này là ở một lần sau khi hoạt động của nhóm phòng chống phép thuật Hắc ám, do chú Sirius nói cho chúng tôi biết. Harry, Hermione, Ron Weasley vui đến mức tưởng chừng muốn nổi cơn điên, bọn họ lập tức quyết định vào thời gian vắng vẻ chút khoác áo tàng hình đi gặp người bạn to lớn kia.
Tôi chần chừ nói, “Ông ấy còn có thể trở về dạy bọn cháu sao?”
“Đương nhiên.” Harry bảo vệ nói, “Bác ấy mới là giáo sư chính thức môn Chăm sóc sinh vật huyền bí, giáo sư Grubbly Plank chỉ là dạy thay, không phải sao?”
“A,” tôi hàm hồ nói, “Giáo sư Grubbly Plank giảng bài rất thú vị.”
Harry có điểm chột dạ nói to, “Tiết Hagrid giảng cũng rất thú vị! Thật giống như bồ cho rằng Hagrid cho tới bây giờ dường như chưa cho chúng ta xem qua động vật thú vị gì đó… Chẳng lẽ cậu không chào đón bác ấy trở về sao?”
“Rất hoan nghênh.” Tôi giả dối nói. Tôi phải thừa nhận, giải tán đám sâu lông quả thật có chút chán nản, nhưng Thằn lằn lửa cùng với con Bằng-mã đúng là thú vị. Mà quái tôm đuôi nổ là thú vị nhất.
Nhìn bọn Harry vì sự trở về của Hagrid mà vui sướng tự đáy lòng, tôi cho rằng vẫn là đem quan điểm bản thân giữ lại trong lòng, có điều, khá thích hợp.
Hiển nhiên học sinh có quan điểm đồng dạng như tôi hoàn toàn không nhiều, vào bữa sáng ngày hôm sau Hagrid một lần nữa xuất hiện ở bên cạnh bàn giáo viên, cũng không phải toàn bộ học sinh đều phản ứng nhiệt tình. Ông ta thoạt nhìn quả thực cực kỳ thê thảm, râu mép dài bẩn hề hề bên dưới gương mặt đầy vết thương, có nhiều còn chảy máu.
Tôi thở ra lãnh khí trong hàm răng; đến tột cùng là sức lực thương tổn cỡ nào mới có thể đem một người bán khổng lồ ngay cả Bằng Mã cắn xé cũng không thèm quan tâm biến thành như vậy?
Thứ ba, chúng tôi mặc áo choàng thật dày, thâm nhất cước thiển nhất cước giẫm lên tuyết đi tới phòng nhỏ ở khu vực săn bắn của Hagrid, không ngoài dự kiến phát hiện một con trâu chết trên mặt đất, giáo sư Grubbly Plank được thay bằng lão Hagrid đang khiêng một đầu bò trên vai.
Thành thật mà nói, tôi không quá lý giải Dumbledore vì cái gì nhất định phải để cho Hagrid làm giáo sư môn này, rõ ràng giáo sư Grubbly Plank dạy tốt như vậy. Hagrid có thể tiếp tục làm thủ vệ khu vực săn bắn, ông ta vẫn có thể ở lại Hogwarts, không phải sao?
“A.” Draco phát ra một tiếng nửa là chán ghét nửa là thất vọng.
“Hôm nay chúng ta vào học ở chỗ này!” Đầu Hagrid hướng phía sau trong Rừng Cấm, lộ ra đặc biệt vui vẻ nói, “Hôm nay chúng ta sẽ học về một sinh vật đặc biệt hiếm thấy, thầy nghĩ mình có thể là người duy nhất trên toàn bộ Anh quốc thuần phục được chúng nó! Đến, mọi người đi theo thầy!”
Ông ta đi bước dài vào trong rừng, thỉnh thoảng quay đầu chăm sóc những học sinh miễn cưỡng đi theo phía sau, nói, “Không cần lo lắng! Chúng nó đặc biệt thú vị!”
Merlin, tôi nghe xong lời của ông ta đã cảm thấy dạ dày đau đớn. Chỉ mong thú vị lần này không phải có thể có người bị nhéo rơi đầu.
Hagrid đem con trâu đặt trên mặt đất, ngửa đầu phát ra một trận tiếng kêu to cổ quái, sắc nhọn. Thanh âm kia lượn vòng quanh quẩn ở trong rừng cây rậm rạp sâu thẳm, lộ ra cực kỳ đáng sợ.
Tôi thở mạnh ra cũng không dám, khẩn trương chờ đợi.
Một đôi mắt bạch quang giống như trân châu phát ra từ trong bóng tối hiện ra, ngay sau đó là đầu lâu, cổ, xương khô giống như cơ thể. Sương mù theo lỗ mũi to lớn của nó nhàn nhạt phun ra, nó nhìn chúng tôi một hồi, sau đó bắt đầu xé rách con trâu chết trên mặt đất.
Tôi liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu nhỏ giọng nói thầm với Draco: “Mình còn tưởng rằng sẽ là gì đó, dĩ nhiên là ngựa kéo xe.”
Draco thoạt nhìn có điểm kỳ quái. Lông mày mảnh khảnh hơi hơi cau, thẳng tắp trừng mắt sinh vật kỳ diệu kia, trên mặt hiện ra một tia chán ghét cùng biểu cảm lẫn lộn.
“Draco?” Tôi lo lắng kêu một tiếng.
“Ừ.” Một lát sau, cậu ấy nhàn nhạt lên tiếng, “Cậu gọi nó là ngựa?”
“Ít nhất nó là ngựa sống.” Tôi nói.
“Nó không phải ngựa.” Draco nói.
“Cái gì vậy?” Cô nàng Ấn Độ nhà Gryffindor hoảng sợ hỏi, “Cái gì ăn nó?”
Tôi có chút kinh ngạc nhìn một chút học sinh đang tụ họp ở bên kia; bọn họ có chút sợ hãi lui ra phía sau, mờ mịt nhìn xung quanh, tựa như căn bản không nhìn thấy thân hình khổng lồ kia của nó.
“Vong mã!” Hagrid kiêu ngạo nói, “Hogwarts này có một đoàn đấy. Đương nhiên rồi, thầy biết đại đa số các trò không nhìn thấy nó. Hiện tại, ai có thể nói cho ta biết, vì cái gì?”
“Vong mã.” Tôi có chút kinh ngạc tò mò lẩm bẩm một tiếng, “Mình chưa từng thấy nó trên sách.”
“Đó là bởi vì nó rất xui xẻo.” Draco nói, “Ngoại trừ nhóm sinh vật nguy hiểm của Bộ ma pháp và Bách khoa sinh vật ma pháp, có quyển sách nào nguyện ý ở trên trang giấy của nó ghi lại tên chúng nó chứ?”
“Điềm xấu?” Tôi hứng thú dạt dào hỏi.
“Nghe nói đại biểu vận hạn, điềm xấu, máu tanh và vân vân.” Draco nói, “Còn có tử vong.”
“Em biết!” Hermione lớn tiếng nói, “Chỉ có người trực tiếp chứng kiến tử vong mới có thể thấy nó.”
Lòng tôi cứng lại, móng tay rơi vào thật sâu trên cổ tay Draco.
Tháng mười hai, theo kì nghỉ đông từ từ tới gần, trên bầu trời so với trước kia càng nhiều tuyết rơi, toàn bộ lâu đài Hogwarts bị tuyết vừa dày vừa nặng vây quanh, trong cửa sổ lộ ra chút quang mang màu vàng ấm áp.
Bài tập so với trước kia cũng càng nhiều, thật giống như nhóm giáo sư muốn dùng đống luận văn đem chúng tôi đè sụp trước kỳ nghỉ.