Màu Đen Màu Xám [ Đồng Nhân Harry Potter]

Quyển 5- Chương 35: Đối sách


  1995. 10. 05

Sau ba ngày trăng tròn biến thân, Người Sói thoạt nhìn càng mệt mỏi hơn so với bình thường, mái tóc màu xám rũ xuống trên gương mặt tiều tụy.

Snape khó tin nhìn chằm chằm Lupin một lúc.

“Muốn tôi giúp hắn?” Severus cười lạnh, “Tôi không nghe lầm chứ?”

“Không! Anh không nghe lầm đâu!” Người Sói ôn hòa nói.

“Tại sao anh nghĩ tôi sẽ giúp hắn ta?” Snape lạnh lùng trả lời.

“Cậu ấy hiện nay rất nổi tiếng! Bộ Pháp thuật cho rằng cậu ấy chính là đại diện cho phe phái của Dumbledore. Bất kể cậu ấy làm gì cũng bị họ chú ý. Severus…anh cũng biết tính tình của cậu ấy mà…” Lupin mệt mỏi mỉm cười, “Dù là Dumbledore đích thân nói chuyện với cậu ấy thì cậu ấy cũng sẽ không ngoan ngoãn ở yên tại nhà Black đâu!”

“Tôi cho rằng sự khác biệt giữa một người trưởng thành và một đứa trẻ chưa lớn chính là…” Snape lạnh nhạt nói, “Người trưởng thành có năng lực nhận thức việc gì nên và không nên làm. Hiển nhiên não của cẩu bằng hữu của anh không đủ dung tích để duy trì đến khi hắn trưởng thành, Lupin.”

“Tôi không thể không thừa nhận việc đó!” Lupin thành khẩn nói, “Vì vậy chúng tôi mới cần đến sự giúp đỡ của anh, Severus.”

“Tôi cự tuyệt.” Snape không chút do dự nói.

“Severus… chúng ta cần cậu ấy ở lại Hogwarts, ít nhất cậu ấy có thể trông chừng Harry. Nếu cậu ấy ở bên ngoài…” Người Sói thở dài, “…không có gì làm thì chỉ khiến cậu ấy mang rắc rối đến cho Hội Phượng Hoàng thôi.”

“Cũng không khiến tôi cảm thấy ngoài ý muốn!” Snape châm chọc, “Gây chuyện thị phi luôn luôn là sở trường của hắn.”

“Ngẫm lại đi Severus! Năm nay Dumbledore đã gặp đủ chuyện phiền toái rồi.” Lupin thỉnh cầu.

Snape nhìn Lupin một hồi, khóe miệng cười lạnh.

“Không, tôi cự tuyệt.”

— —— ——

“Tớ chẳng cảm thấy ngoài ý muốn chút nào!” tôi bất đắc dĩ nói, “Nếu Umbridge muốn giữ chú ấy ở trong trường, như thế mới kỳ quái đấy! Ai cũng biết chú ấy đứng về phía cậu và Dumbledore, Harry.”

“Nhưng mà…” Harry tức giận, “Đứng về phía giáo sư Dumbledore không sai.”

“Nhưng Bộ hiện nay lại cho là sai!” Tôi nói, “Đừng nóng giận, Harry! Cậu có quát vào mặt tớ cũng vô dụng thôi!”

Harry dùng sức hít sâu, dần bình tĩnh trở lại .

Như vậy, chúng ta sẽ không có giáo sư môn Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám?” Tôi nói, “Được rồi, tôi biết thật ra Bộ càng muốn dẹp luôn nó qua một bên…nếu chương trình học của Hogwarts có thể dễ dàng thay đổi.”

“Bộ đương nhiên sẽ không dẹp nó đi!” Harry phụng phịu, “Fudge có cho chúng ta một giáo sư mới.”

“Ai?” Tôi hỏi.

“Umbridge.” Harry kiệt lực khi phải kềm chế lửa giận.

“Này!” Tôi buồn bã ỉu xìu, “Thật sự là tai họa.”

“Cậu không phải là người duy nhất nghĩ như thế!” Harry nói, “Bà ta muốn chú Sirius rời khỏi trường ngay đêm nay! Đêm nay đó!”

“Harry này, chắc cậu cũng biết chú Sirius không sống dựa vào tiền lương dạy học mà, đúng không?” tôi an ủi, “Hơn nữa nói thật ra, chú ấy cũng chẳng để ý đến công việc này đâu! Đừng lo lắng cho chú ấy, chú ấy là người lớn rồi, chú ấy sẽ biết cần phải làm gì mà!”

“Tớ chỉ là muốn…” Harry rầu rĩ không vui, “Tớ không thể thấy chú ấy ở Hogwarts rồi.”

“Ít nhất vào ngày nghỉ cậu có thể gặp chú ấy!” Tôi vỗ vỗ vai Harry.

Hiển nhiên chương trình học Animagi của tôi sẽ gián đoạn một thời gian rồi.

Ngày cuối tuần, dfienddn lieqiudoon tôi cuối cùng cũng đã được phép rời khỏi Bệnh thất. Draco nói muốn tới đón tôi nhưng ngay khi tôi vừa nghe Bà Pomfrey nói ‘cháu có thể ra ngoài’, tôi liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc linh tinh rồi trở về ký túc xá Slytherin. Một tuần nay, tôi đã chán muốn phát điên rồi, cho dù Bà Pomfrey không cảnh cáo tôi ‘lần sau còn tiếp tục làm chuyện nguy hiểm như vậy thì không chỉ có một tuần lễ đâu’, tôi cũng tuyệt đối không muốn quay lại đây.

Draco vừa mới thay áo khoác, đang chậm rãi thắt cravat trước gương.

“Sao lại về sớm như vậy?” cậu có vẻ ngoài ý muốn khi trông thấy tôi, “Tớ còn tưởng mình còn nhiều thời gian để chuẩn bị nữa.”

Tôi ném túi xách lên thảm, cởi giày ném qua một bên, thả người ngồi vào ghế sa lon, thoải mái thở dài, “Ôi trời! Đúng là phòng mình vẫn tốt hơn!”

Draco tháo cravat vừa mới thắt, định cởi cả áo choàng treo lên.

“Này…” Tôi chần chờ hỏi, “Sirius thật sự đi rồi?”

“Có thể là đi rồi!” Draco không chút quan tâm nói, “Mấy ngày gần đây không thấy ông ta!”

Tôi thở dài.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.