Màu Đen Màu Xám [ Đồng Nhân Harry Potter]

Quyển 4- Chương 22: Sau lễ giáng sinh


  Ngày hôm sau, tôi gặp Hermione ở Thư Viện.

Krum không có ở đây. Trong một góc gần đó, có mấy cô nàng đeo huy chương của đội Bulgari đứng thì thầm với nhau gì đó, thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn Hermione với vẻ chán ghét cùng ghen tỵ.

“Ôi Sylvia, cuối cùng cậu cũng đến!” Vừa trông thấy tôi, Hermione có vẻ thở phào nhẹ nhõm.

“Tớ nghĩ mình đến sớm mà!” Tôi mỉm cười nói.

“Tớ chỉ không muốn ở đây ngốc một mình với mấy cô nàng kia thôi!” cô có vẻ tức giận, “Bất kể tớ đi đến chỗ nào thì mấy cô nàng trong hội yêu thích Quidditch đều vây xem tớ! Họ làm như Victor là vật sở hữu của mình vậy đó! Anh ấy muốn quen ai cũng phải được sự đồng ý của họ vậy…”

“Chậc, yêu đương với người nổi tiếng thật phiền phức nhỉ?” Tôi kéo cái ghế đối diện ra và ngồi xuống, cười nói.

“Yêu đương…” Mặt của Hermione nhanh chóng đỏ bừng, “Ah, tớ không…”

“Được rồi! Ai cũng thấy cậu đang hẹn hò với một anh chàng nổi tiếng mà!” Tôi phất tay, hơi nghiêng mình về phía trước, rất có hứng thú hỏi, “Tối hôm qua thế nào? Harry với Weasley có bị dọa không?”

“Lúc đầu họ còn chẳng nhận ra tớ!” Hermione nở một nụ cười đầy phẫn nộ, “Đương nhiên sau đó bọn họ kinh ngạc đến há hốc miệng!”

“Tuyệt quá rồi! Công sức suốt một tiếng đồng hồ cũng không uổng phí!” Tôi nhìn mái tóc xoăn màu đỏ của cô đã trở về hình dáng cũ, “Cậu có biết tối qua cậu xinh đẹp đến thế nào không? Có lẽ cậu nên dùng một vài pháp thuật chăm sóc sắc đẹp đi!”

“Sau đó sáng sớm mỗi ngày mất hết một tiếng đồng hồ để trang điểm?” Hermione bày ra biểu tình ‘miễn cho kẻ bất tài’ nói, “Trời ạ, chỉ nghĩ thôi là đã cảm thấy thật đáng sợ.”

“Đương nhiên sẽ không khoa trương như hôm qua đâu!” tôi nghĩ nghĩ một chút nói, “Thực ra pháp thuật làm đẹp tớ dùng cho cậu ngày hôm qua có thể là thần chú được lưu truyền riêng trong nhà Malfoy. Cậu có thể sử dụng quyển ‘một trăm chú ngữ làm đẹp thông dụng’. Blaise có nói quyển đó dùng khá tốt. Có lẽ cậu sẽ tìm được câu thần chú nào đó giúp cậu xử lý được mái tóc của cậu chăng?”

“À…được đó!, ” Hermione sờ sờ mái tóc xoăn của mình, hình như có vẻ đã động tâm, “Nam sinh Nhà Slytherin luôn có hiểu biết với các pháp thuật làm đẹp như thế à?”

“Bạn thân mến! Cậu không thể phủ nhận một việc, nam sinh Nhà Slytherin lúc nào cũng chỉnh chu hơn các nam sinh của các Nhà khác.” Tôi mỉm cười nói.

“Trước giờ tớ nghĩ…” Hermione nhún nhún vai nói, “…chẳng qua là vì chất liệu may áo choàng của họ không giống người khác!”

“Nếu cậu trông thấy Draco chăm sóc cho mái tóc của cậu ấy, cậu sẽ không nghĩ như thế đâu!”

“Đúng rồi, nói về Malfoy, tối hôm qua tớ thấy các cậu…” Hermione hứng thú nhìn tôi, “Các cậu làm lành rồi?”

“A, đúng là đã làm lành!” Tôi chống cằm, hai tay luồn vào mái tóc, “….Mà thực ra là cả hai bọn tớ hiểu lầm nhau thôi! Cũng đã nói rõ rồi!”

Hermione nhìn tôi, nhún nhún vai.

“Được rồi, cho dù tớ nghĩ hẹn hò với Malfoy chẳng phải là chuyện gì tốt, nhưng tớ cũng sẽ không nói gì thêm. Vì cậu có vẻ rất vui vẻ!” Hermione tiếc nuối nói, “Thật chẳng hiểu cậu thích cậu ta ở điểm nào?”

“Tớ nghĩ, đại khái là mặt.” Tôi nghiêm trang nói.

“Đừng có đùa, Sylvia.” Hermione nhìn nhìn tôi, “Lúc cậu nói thật ra Malfoy không tệ, tớ đã bỏ cả học kỳ để quan sát cậu ta, thật sự tớ chẳng thấy cậu ta thay đổi cái gì cả!”

“Ý tớ là cậu ấy đối xử với bạn bè không tồi. Hermione, về phần cậu, rất tiếc vì cậu là một Gryffindor. Đừng hy vọng Draco yêu mến Gryffindor!” Tôi cười lớn nói, “Cậu ấy cũng có thành kiến với Gryffindor, sự cố chấp đó chắc không thua kém gì Weasley đâu!”

“Được rồi, bây giờ tớ thừa nhận ‘bệnh thành kiến’ của Ron quả thật vô cùng nghiêm trọng!” Hermione đanh mặt lại.

“Hả, các cậu lại làm sao thế?”

“Cãi nhau, ở vũ hội đêm qua!” Hermione mặt lạnh trả lời.

Tôi kinh ngạc nhướng nhướng mày.

“Tớ nghĩ đêm qua cậu đã rất vui vẻ?”

“Vốn là như thế!” Hermione nói.

“Như vậy thì tại sao?”

“Cậu ta nói Victor là người của Durmstrang, việc tớ quen anh ấy là hành vi thân địch! Ai là địch chứ? Thấy anh ấy đến đây, ai là kẻ đã kích động đến độ không tự chủ được hành động của mình? Ai mơ ước có chữ ký của anh ấy? Và ai đã trưng bày mô hình của anh ấy ở ký túc xá của mình?” Hermione lắc đầu bày tỏ sự khó tin của mình, “Nói thật ra, tớ không dám tin cậu ta dám nói Victor tiếp cận tớ chỉ vì Harry! Vì anh ấy muốn moi thông tin của Harry từ tớ hoặc là lén cho Harry một lời nguyền nào đó…nhưng cho đến tận lúc này, Victor chưa từng nhắc đến Harry với tớ!”

Tôi há miệng thở dốc.

“A này…chuyện đó…nghe thật huyễn hoặc…”

“Sức tưởng tượng của Ron quả thật rất phong phú…đến độ khó tin!” Hermione tiếp tục nói, liếc mắt nhìn tôi mang theo ý trách móc.

Tôi nhẹ nhàng ho khan một tiếng

“Cậu có nghĩ…có khi nào cậu ta ghen tỵ không?”

“Ghen tỵ?” Hermione nhướng mày, “Trời ạ Sylvia, ý cậu là gì? Ron giống như anh em của tớ vậy đó!”

Tự nhiên tôi có chút đồng tình với Weasley.

Victor Krum mang theo biểu tình âm trầm u ám, ỉu xìu từ ngoài cửa Thư Viện đi vào. Ngay sau anh ta là một đám nữ sinh líu ra líu ríu. Nhưng vừa thấy Hermione, gương mặt đang lạnh như băng của anh ta biến mất, thay vào đó là nụ cười tươi tắn, và đi về phía chúng tôi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.