Màu Đen Màu Xám [ Đồng Nhân Harry Potter]

Quyển 3- Chương 34: Hoa hồng và chocolate


  Tôi mơ thấy ác mộng.

Trong mơ tôi vô cùng vui vẻ lên núi tuyết, đột nhiên gặp núi lở, tuyết lở chôn vùi tôi, vừa lạnh lại vừa nặng.

Sau đó tôi tỉnh lại.

Sau đó tôi phát hiện đầu sỏ là tôi mơ thấy ác mộng. Draco có tướng ngủ cực kém, chăn bị cậu quấn tại thắt lưng, áo ngủ đầy nếp nhăn rơi trên sàn nhà. Một cái chân của cậu ta chòi ra ngoài gác lên chân tôi, một cánh tay khác gác lên ngực tôi, cả người ngủ dang tay dang chân, tôi thật đáng thương bị cậu ta đẩy ra sát mép giường, sắp ngã đến nơi rồi.

Tác dụng của dược Co rút đã hết.

Tôi run rẩy hít hít cái mũi, oán hận nhìn về khuôn mặt cậu.

Cậu ấy không còn giống đứa bé tối hôm qua nữa, cằm nhọn, hai má gầy, nhìn đã ra dáng thiếu niên trong sáng đẹp tuyệt trần. Cậu ấy vẫn ngủ thật say, lông mi màu bạch kim thật dài, lên xuống theo hô hấp.

Xuống dưới là cái cổ tao nhã, xuống nữa là bộ ngực. Là cậu nhóc ở tuổi này, thì cậu ấy vẫn quá gầy, làn da trắng nõn có thể nhìn thấy cả xương sườn.

Tôi trừng mắt nhìn xương sườn của cậu ấy. Hậu quả xấu của việc kiêng ăn là đây, tôi nghĩ là tôi cần phải rút kinh nghiệm.

Nhưng mà…

Lấy tuổi của tôi ở kiếp trước, tôi luôn coi cậu ấy là một đứa bé, thật khó mà sinh ra tình cảm nam nữ với cậu ấy. Nhưng ở buổi sáng nay, tôi bỗng ý thức được, cậu ấy đã không còn là đứa nhỏ, mà đã là thiếu niên rồi.

Trong lòng tôi có chút cảm thán, đánh giá trên mặt rồi trên người cậu ta… A, tôi bỗng nhiên nghĩ ra cậu ấy đang trần chuồng đó.

Tôi nhẹ tay nhẹ chân bỏ cánh tay trên ngực tôi xuống, sau đó lại cẩn thận bỏ chân cậu ta ra.

Cậu ấy hừ nhẹ, mở to mắt mà không báo trước.

Tôi xấu hổ đối diện với cậu ấy, tay cứng lại không nhúc nhích.

Ánh mắt cậu ấy ban đầu còn mơ hồ, sau đó dần tỉnh lại, mày nhăn lại.

Cậu ấy lập tức nắm lấy tay tôi đang nắm chân cậu ấy.

“Cậu lại dám thừa dịp mình đang ngủ sờ chân mình!” Cậu nói.

Tôi hận không thể bóp chết cậu ta.

“Chân của cậu cũng không thể nào tốt như tay mình.” Tôi trấn tĩnh nói, “Đây chỉ là hiểu nhầm thôi.”

Cậu ta cau mày đánh giá tôi, sau đó nhướn mi nói: “Đương nhiên, nếu việc cậu xuất hiện trên giường mình cũng là hiểu nhầm.”

“Đầu tiên, tớ muốn nói rõ, đây là giường của tớ,” Tôi nói, “Tiếp đó là thảm rất lạnh, mà mình nghĩ là ngủ cũng một đứa bé cũng không phải là chuyện gì ghê gớm. Dược Co rút hết hiệu lực trước thời hạn cũng là một sai lầm, nhưng mình đồng ý tha thứ cho cậu vì thiếu chút nữa cậu đã hủy trong sạch của mình.”

“Cảm ơn cậu đã rộng lượng.” Cậu ấy cười giả tạo.

“Không, nên cảm ơn vì trời rất lạnh mà mình ăn mặc khá chỉnh tề.” Tôi từ trên giường xuống đất, nhìn không chớp mắt nói, “Là một người bạn, mình phải nhắc cậu, bại lộ thân thể trước mặt một cô gái ăn mặc chỉnh tề cũng không phải là chuyện tao nhã gì.”

“Ặc!” Mặt cậu ta lúc đỏ lúc trắng, nhanh chóng kéo chăn – sau đó phát hiện chuyện gì đó rất kinh ngạc đánh giá tôi.

“Cậu đỏ mặt.”

“Không có.” Tôi phủ nhận. Tôi sẽ không đỏ mặt vì một mảnh xương sườn đâu.

Cậu ấy vô cùng đắc ý nở nụ cười, chậm chạp lấy đũa phép dưới gối, gọi một bộ quần áo ngủ sạch sẽ, ôm bộ quần áo ngủ đi đến phòng tắm – lần này cũng không chê quần áo của tôi là đồ cũ.

Chờ cậu ấy mặc chỉnh tề đi ra, tôi đã xếp lại chăn gối, mặc áo choàng,

“Sylvia.” Cậu ta liếc nhìn tôi, “Cậu không rửa mặt sao?”

“Đúng vậy,” Tôi bảo, “Hôm nay mình không muốn rửa.”

Cậu ta ghét bỏ nhăn nhăn mày: “Cậu quá bẩn.”

“Có lẽ.” Tôi nhún vai. Cùng một đứa nhỏ dùng chung nhà tắm và cùng một thiếu niên dùng chung nhà tắm, cảm giác không giống nhau, tôi không muốn đem không khí càng xấu hổ hơn.

Tôi để chỗ sô cô la làm xong từ hôm qua, bỏ vào túi đeo trên lưng, cùng Draco đi ra ngoài, Nếu không xảy ra chuyện tối hôm qua, tôi đã sớm đưa cú chuyển đi rồi.

Lúc này vẫn còn sớm, hành lang ký túc xá nữ không có một ai. Draco do dự một chút rồi nắm chặt tay tôi đi về phía phòng sinh hoạt chung.

Tôi theo bản năng rút tay ra, không bỏ được – cậu ta nắm chặt quá.

Tôi liếc nhìn đánh giá cậu ta. Khuôn mặt của cậu ấy rất tự nhiên, nhìn không chớp mắt, dường như là không xảy ra chuyện này vậy.

Được rồi, tôi cũng chỉ có thể coi là không có chuyện này thôi.

Phòng sinh hoạt chung vậy mà có người, là Blaise, cậu ấy đang ngồi trên ghế sofa cạnh lò sưởi, hai cái chân dài gác lên nhau, nhàn nhã xem sách.

“Chào buổi sáng.” Tôi chào cậu ta bằng cái giọng mũi.

“À, chào buổi sáng.” Cậu ấy ngạc nhiên nhìn tôi cùng Draco đi ra từ ký túc xá nữ, ánh mắt dừng trên chỗ hai tay chúng tôi nắm.

Draco bỏ tay tôi ra, ra lệnh cho tôi: “Cậu ở đây chờ tớ.”

“Cậu định làm gì?” Tôi nghi ngờ nói.

“Thay quần áo.” Cậu ta cau mày đánh giá bản thân, giống như không thể nào chịu được việc mặc bộ quần áo này thêm một phút nào nữa, “Cậu phải biết là tớ cũng không bẩn như cậu.”

Tôi cũng không giải thích, mệt mỏi dựa vào ghế sofa, nhìn theo bóng lưng cậu ta tiến vào ký túc xá nam.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.