Sau khi cuộc thi kết thúc, Lâm Phi Đào mặc lại đồng phục của mình đã được Dạ Tước Du phơi khô. Cô vẫn đứng ở dưới gốc cây nọ chờ Sảnh Du Du về cùng.
Lúc này Dạ Tước Du ba chân bốn cẳng chạy vội đến bên Lâm Phi Đào mà thở hổn hển.
”Đào Đào, hôm nay mình có việc phải ở lại thêm chút nữa! Phiền cậu đi đón Tiểu Quý đến bệnh viện cho anh hai mình được không?”
Dù sao chơi thân cũng đã lâu rồi nên Lâm Phi Đào gật đầu đồng ý với Dạ Tước Du.
Nhìn thấy bóng lưng rời đi của Lâm Phi Đào, Dạ Tước Du từ trong túi áo lấy ra chiếc điện thoại của mình. Điện thoại tự động sáng màn hình, trên màn hình vẫn còn nổi lên một dòng chữ.
Anh trai: Nay không cần đến đón Tiểu Quý nữa! Hôm nay anh tan làm sớm tiện thể qua đón thằng bé luôn!
Nét mặt Dạ Tước Du rạng rỡ, nụ cười tươi tắn hiện rõ trên gương mặt, đôi lông mày hình lá liễu mềm mại tựa như nét khói lam giãn ra.
”Anh trai, chúc anh may mắn!”
Lâm Phi Đào rời khỏi cổng trường, cô nhanh chóng bắt taxi đi đến trường của Tiểu Quý. Cô không biết phía sau lưng cô có một chiếc xe lạ đang bám lấy đuôi cô.
Lúc cô đến vừa hay Tiểu Quý cũng vừa tan học, thằng nhóc đang đợi người thân đến đón ở một góc chật hẹp ít người chú ý đến, cũng may cô lại nhìn trúng điểm cậu ta đang đứng.
Nhìn thấy cô thằng bé vui mừng hò hét như mẹ mới về chợ. Vừa chạy vừa kêu tên cô, thân hình nấm lùn của nó chả mấy chốc vụt bổng lên nằm gọn trong vòng ôm của cô. Nó hôn lấy hôn để vào bên gó má cô, hôn đến nỗi in hình vết hôn trên má, nó vui sướng đến quên mình mà bá chặt lấy cổ cô mà reo hò.
”Mami mami! Cuối cùng mami cũng chịu đến đón con rồi!”
Thằng bé hào hứng mà cọ sát gò má mũm mĩm của nó vào má cô, nó không ngừng trách móc cô tại sao mấy ngày qua không đến thăm nó, làm nó mỗi ngày nhớ cô đến phát điên mất!
”Mami mất tích từ ngày đó đến giờ, không biết người ta nhớ mami đến mức nào đâu!”
Vừa nói nó không ngừng hôn lên má cô mà nũng nịu, hai tay nó ôm cổ cô ngày càng mạnh.
”A, tiểu tử thối! Tính ôm mami đến nghẹn thở à?”
Cô cũng không ngăn cản cái ôm của nó, chỉ biết ôm lấy thân thể vui sướng đến phát run của nó, tay không ngừng vỗ nhẹ trên lưng thằng nhóc. Nếu không phải cô chăm chú vào cuộc thi thiết kế thời trang thì có lẽ ngày nào cô cùng Dạ Tước Du đến đón tiểu tử thối này.
”Nếu Tiểu Quý buông ra, sợ rằng mami sẽ không đến thăm con nữa!”
Thằng bé này thật là lắm lời ghê! Mới có bốn tuổi đầu mà hiểu rõ việc người lớn hay nói dối này, tính ra trí thông minh của nó cũng không tồi!
”Được rồi Tiểu Quý, mami hứa với con, hứa không bỏ tiểu tử hư này nữa!”
Tiểu Quý nghe thấy vậy liền buông lỏng cái ôm ra, khuôn mặt của nó một phút trước mừng rỡ bao nhiêu thì một giây sau lại ỉu xìu bấy nhiêu.
Nó bĩu dài môi ra, giọng nói pha lẫn sự bực tức, cứ như nó sắp khóc đến nơi rồi: “Thì ra mấy ngày qua mami không đến thăm Tiểu Quý là vì Tiểu Quý không ngoan sao?”
Trời ơi! Sao trên đời này lại có đứa trẻ đang dỗi hờn lại mang nét mặt siêu cute như vậy chứ? Nhìn kìa, hai gò má của nó mũm mĩm ra làm sao, đôi môi của nó chu ra để dỗi hờn, đôi mắt kia long lanh như hai hạt nhãn sắp sửa chứa đựng vài giọt nước trong veo, cứ như vài giọt lệ đó lăn dài trên hai gò má đáng yêu kia. Nhìn nét mặt của thằng bé bây giờ lại khiến cô muốn nhéo má nó thật mạnh.
Cô định mở lời an ủi nó chợt sau lưng có tiếng ồn ào khiến cho cô chút ý tới.
Cô quay đầu lại, đập vào đôi mắt cô là một chiếc Lamborghini màu đen, cánh cửa mở ra, một thân ảnh của người đàn ông có dáng vẻ cao gần, thể trạng vô cùng cường tráng, một thân quần áo màu đen được thiết kế theo kiểu giới thượng lưu từ từ bước xuống khỏi xe, ánh mắt liếc nhìn khiến cho bao nữ giới có mặt ở đó đều rơi vào cạm bẫy của tình yêu.
Cô ngạc nhiên đến tròn cả mắt mà nhìn dáng người đàn ông quen thuộc đó.
Đó chẳng phải là Lục Cảnh Sâm sao?
Lâm Phi Đào nhớ không nhầm sau khi cuộc thi hoa khôi kết thúc, Lục Cảnh Sâm có nhắn tin nói với cô rằng do anh phải gặp đối tác quan trọng nên không thể cùng cô về biệt thự được, có lẽ tối nay sẽ về rất muộn.
Nhưng mà anh hiện tại đang tiến đến trước mặt cô, nụ cười của anh toả ra tựa như những tia nắng cuối cùng của buổi chiều.
Lâm Phi Đào nhìn anh đến ngớ người, hiện tại cô đang đơ toàn tập không biết xung quanh mình xảy ra chuyện gì.
Lục Cảnh Sâm anh ấy…
Tại sao anh ta lại đến đây? Chẳng phải ở công ty rất bận rộn sao? Có phải hôm nay trời sụp đổ phải không?
Ôi trời ôi, cô không thể tin vào mắt mình được! Lẽ nào là ảo giác sao?
Cứ như thế một vạn câu hỏi vì sao cứ cuất hiện hàng loạt trong tâm trí cô, khiến cho cô rơi vào cơn sốc trầm trọng. Sốc đến nỗi cô không nhận ra anh đã đứng trước mặt cô từ bao giờ.
Anh nhìn cô với đôi mắt âu yếm, nâng cằm cô lên mà khẽ bóp mạnh.
”Đào Đào, sao em ở đây?”
Lời anh nói vẫn chưa khiến cho người con gái kia tỉnh khỏi cơn mộng ngàn thu, vẫn rơi vào tình trạng giải mã hàng loạt câu hỏi bí ẩn kia, không hề mảy may đến lời nói của anh.
“Còn nữa, tại sao em lại đến nơi này?”
Chẳng hiểu sao anh nhìn cô với vẻ mặt ngốc nghếch này lại khiến đáy lòng anh muốn phát cười, muốn cười đến rụng răng mất!
Nếu như lời nói không làm thức tỉnh cô thì nên chuyển sang hành động, như vậy không biết có hiệu quả không?
Lục Cảnh Sâm từ từ đưa môi mìn lại gần đôi môi đỏ hồng kia nhưng bị một thứ gì nhỏ bé ngăn cản lại, một giây sau một giọng nói ngây thơ hồn nhiên trong sáng thoát ra từ miệng đứa trẻ.
”Ấy ấy, chú là ai? Tại sao lại tuỳ tiện hôn mami tôi!”
”Mami?” Lục Cảnh Sâm sửng sốt mà nhìn đứa trẻ trong lòng của cô.
Đứa trẻ này gọi người yêu anh là mami sao?
Nhưng vậy chẳng phải anh đã bị cắm sừng sao?
Sao có thể như vậy chứ? Rõ ràng anh và Lâm Phi Đào quen nhau mới được hơn ba năm, chẳng lẽ trước khi đến với anh cô đã có con riêng ở ngoài?
Lời nói ngây thơ của thằng bé cứ như sét đánh ngang tai anh vậy, khiến hai anh ù ù như cối xay gió không tin những gì tai vừa nghe.
”Daddy nói không được để cho người lạ động chạm đến mami! Nhất là những tên đàn ông cao sang quyền quý chỉ biết lợi dụng tiền tài để mua chuộc phụ nữ xinh đẹp!”
Thôi! Thế là toang rồi! Xong đời cô luôn rồi!
Lâm Phi Đào giật mình vỡ mộng, cuối cùng hồn cô trở về với thực tế bởi vì câu nói của tiểu tử thối kia.
Cô vội vàng bịt miệng thằng bé lại, lắc đầu ra hiệu thằng bé ngừng nói. Cô cuống cuồng quay sang định giải thích nhưng hình như nó muộn màng, sắc mặt của người đàn ông kia đã biến dạng chuyển sang màu đen, ánh mắt dịu dàng lúc nào giờ đây tràn ngập sát khí giết người.
Thôi xong đời rồi! Cô nhìn sắc mặt thay đổi của anh, trong lòng cô phát giác lên một nỗi sợ, sợ đến nỗi toàn thân cô toát mồ hôi.
Lục Cảnh Sâm nhìn cô bằng ánh mắt chết chóc, khuôn mặt lạnh lẽo như khối băng đá ngàn năm mà đối diện trước tầm nhìn của cô, giọng nói lạnh lùng mang theo làn gió giữa trời mùa đông giá rét.
”Hừ, vậy sao?”
Lẽ nào ông trời không thương cô sao? Ngày ngày cứ phải ép cô đối mặt với hũ giấm chua ngàn năm không bao giờ hết mùi như vậy sao? Chuyện hiểu lầm ngày hôm nay, chắc chắn anh sẽ không bỏ qua, chắc chắn anh ta sẽ tìm một hình phạt thoả đáng để dạy dỗ lại cô.
Lâm Phi Đào rơi vào tình trạng bối rối không biết nên giải thích cho làm sao, bên tai vẫn là tiếng nói thảnh thót của tiểu nghịch tử này càng khiến ý chí cô định nói gì với anh ta đều bỗng chốc tan thành mây khói.
Thấy cô im lặng không nói lấy một lời giải thích, anh chỉ hừm một cái quay tấm lưng lạnh lẽo đối mặt cô, đôi chân dài nhanh chóng tiến lại gần xe. Trước khi rời khỏi tầm nhìn của cô, anh vẫn không quên căn dặn cô một điều.
”Gặp tôi ở trong xe!”