CHƯƠNG 3: GẶP LẠI NHAU.
Sáu tháng sau, tại văn phòng làm việc của tổng tài tập đoàn SD.
Cạch!
Cánh cửa văn phòng từ từ mở ra…
Sau cánh cửa ấy, một thân hình của người thiếu nữ trạc tuổi mười chín bước vào. Khuôn mặt hình trái xoan đã bị cặp kính to tròn che đi vẻ đẹp dịu dàng vốn có của người con gái ấy.
Cô gái từ từ lại gần, mặt không dám đối diện với người đàn ông đang ngồi bận rộn với đống văn kiện ở bàn làm việc.
Hai tay cô ấy vô cùng luống cuống, toàn thân cô run không ngừng.
Đối diện với người đàn ông lạnh nhạt trước mặt, cô không biết phải nói lời lẽ ra sao cho phù hợp. Trong phân tâm cô nghĩ liệu rằng một anh chàng cao quý như anh có chấp nhận một thỉnh cầu nhỏ nhoi của một cô bé mười chín tuổi như cô hay không?
Không khí trong phòng có phần ngột ngạt đến khó thở. Người con gái ấy vẫn thi thoảng liếc ánh mắt lo âu nhìn về biểu cảm lạnh lùng của người đàn ông, căn phòng làm việc vốn rộng rãi thoáng mát mà giờ phút này im thin thít không có một thanh âm nào thoát ra. Im lặng đến nỗi con người ta có thể nghe thấy từng nhịp thở ra của hai con người khác giới một nam một nữ.
Reng…. reng… reng…
Tiếng chuông điện thoại của người đàn ông lạnh lùng kia reo lên. Không màng tới cô, người đàn ông đó bình thản nhấc máy lên nghe mà không hề liếc mắt nhìn ánh mắt mong chờ của người phụ nữ đáng thương này.
Cô lặng im không nói gì. Ánh mắt cô đảo quanh thân hình trưởng thành của người đàn ông lạnh nhạt kia, khoé môi nở một nụ cười vừa êm lại vừa dịu.
”Anh ấy vẫn như thế!” Cô thầm nghĩ trong đầu.
Sau khi nghe xong điện thoại, anh ta không thèm dòm ngó đến cô, vẫn im hơi mà kiểm tra từng văn kiện chồng chất lên nhau một cách tỉ mỉ. Hiện giờ người đàn ông xem cô như là không khí, coi cô như chưa từng hiển hiện trước mắt mình.
”Anh ấy thật sự vô tâm như vậy sao?”
Cô ôm hai tay để trước lồng ngực, mặt cúi gằm xuống sau sự phớt lờ của người đàn ông kia.
Hai tay cô buông xuống mà văn ve vạt áo đồng phục, cổ họng cô như đang mắc một thứ gì đó không phát ra tiếng được.
Cô rất muốn nói để phá tan không khí khó chịu trong căn phòng này. Nhưng cô không biết nên mở lời thế nào cho yên tâm.
”Lục… Lục tổng…”
Cô nói, nhưng căn phòng vẫn im không tiếng động, không có một ai đáp lại lời nói của cô.
Cô ngẩng đầu lên nhìn gương mặt điển trai của người đàn ông đang chăm chú làm việc, sống mũi cô hơi cay. Cô đang thầm trách anh ta sao lại vô tình với lời nói của cô như vậy? Cô gọi tên anh sao anh lại không có phản ứng gì hết? Vẫn chăm chú vào công việc của mình, không thèm ngẩng đầu theo hướng nói của cô.
Hai tay cô siết chặt, hai hàm răng cắn chặt lấy môi hẳn vết đỏ rồi từ từ thốt ra vài câu nói.
”Lục… Lục Cảnh Sâm, anh… anh…”
Gọi thẳng tên của người đàn ông ra nhưng cô chưa nói hết câu thì một giọng nói lạnh lùng thốt lên khiến cho cô có cảm giác lạnh từ phía sau gáy.
”Mới có sáu tháng không gặp mà tìm đến đây sao?”
”Em… em…”
Cô gái bối rối vô cùng, cô cố gắng nói ra lỗi lòng của mình như đều bị người đàn ông cướp thoại. Hắn tuyệt đối không cho cô nói một câu hoàn chỉnh nào.
”Chẳng phải sáu tháng trước chính miệng cô nói đường ai nấy đi, không ai nợ ai, nếu sau này vô tình gặp lại thì xem như là người xa lạ.”
Lời đáp lại của anh ta tựa như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt cô, nước mắt từ trong hốc mắt cô không một lời báo trước cứ thế trào ra một hàng lệ dài ướt đẫm cặp mi dày đen ánh của cô.
”Em… em…”
”Có ý gì đây? Còn gì để mà níu kéo được?” Cô chưa kịp nói thành tiếng, người đàn ông tên Lục Cảnh Sâm đã chặn họng cô không cho cô nói.
Hắn chuyển đổi tư thế ngồi, hai chân vắt chéo trông giống kiểu quý tộc cao quý, mười đầu ngón tay anh ta đan lại chống dưới cằm. Cuối cùng anh ta đã chịu đưa cặp mắt lạnh lùng ngắm nhìn cô.
”Nhớ tôi sao? Sáu tháng trước nằng nặc đòi xa tôi mà giờ đây tự tìm đến gặp tôi ư?”
Vừa nói Lục Cảnh Sâm vừa đưa mắt nhìn toàn thân hình của cô, khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng vô cảm cùng những khẩu khí thoát ra khiến cho căn phòng giảm xuống vài độ.
”Nối lại tình xưa?” Hắn nhìn cô mà cười châm biếng.
”Em đâu có!” Cô lắc đầu phủ định lời hỏi của đối phương.
”Vậy vì cái gì?”
Lục Cảnh Sâm dựa lưng về phía sau ghế, tay phải để xuống mặt bàn, đầu ngón trỏ không ngừng gõ mặt vào mặt bàn tạo ra tiếng động vang vọng cả căn phòng.
Cột… cột… cột.
”Mẹ em đang nằm trong viện.”
”Hừm, vậy sao?”
Lục Cảnh Sâm biểu cảm cùng ngữ khí lạnh lùng như ban đầu, vẫn là biểu cảm không ngạc nhiên, không vui cũng như không có chút phấn khởi. Hắn lạnh nhạt buông bỏ một câu nói khiến cho cô gái lòng đau nhói lại.
”Liên quan đến tôi?”
Vào thời điểm nghe lời nói này từ chính miệng của người đàn ông, trái tim của Lâm Phi Đào đã rỉ máu, đau âm ỉ. Tựa hồ như ngàn mũi dao nhọn xuyên thọc qua trái tâm đơn côi của cô nàng.
Lâm Phi Đào cố kiềm chế cảm xúc trong người mình nhưng không hiểu sao đôi mắt đẹp đẽ lại ngấn lệ, sống mũi cay xè.
Cô đưa mắt liếc nhìn vô tình cặp mắt phượng lạnh lùng của Lục Cảnh Sâm, Lâm Phi Đào bấc giác rơi lệ. Cô quay người đi lén gạt đi giọt nước mắt đáng thương.
Cái cảm giác chạm mắt thấy thân quen lạ lùng, rồi thì chạm lại cả một vùng ký ức từng nhoè ướt, rất lạ lùng. Lâm Phi Đào chỉ nghĩ, nếu đó là do cô đang nằm mơ, chắc cô sẽ không đủ can đảm để mỉm cười để cho qua mọi chuyện. Nhưng còn gì đau hơn hai chữ ”đã từng”?
Mặc dù sáu tháng trước là do chính bản thân cô muốn rời xa anh ta nhưng đâu ngờ được con tim của cô vẫn còn yêu người đó. Ngày đêm nhớ nhung về từng mảnh ký ức vui đùa, từng khoảnh khắc mật ngọt ái tình,… nhớ tất thảy mọi thứ đã trôi đi trong quá khứ.
Cố ném đi con tim đau nhói, Lâm Phi Đào cố chấp mặt đối diện với Lục Cảnh Sâm.
”Chỉ có anh giúp được em.”
”Làm sao cô có thể chắc chắn được điều đó?”
Hắn thờ ơ đáp lại lời nói của cô, vẻ mặt của hắn lộ ra khuôn mặt vô cảm.
Cô không quan tâm đến câu hỏi của anh mà vẫn tiếp tục nói mục đích chính của mình.
”Bác sĩ nói mẹ em sẽ không qua khỏi nếu không thực hiện ca phẫu thuật.”
”Vậy thì đã sao? Chúng ta đâu là gì của nhau.”
Tất nhiên hai ta đâu là gì của nhau nữa, mỗi người có một con đường riêng, nhưng do éo le của cuộc đờ ép cô ấy phải chạm mặt người tình xưa.
Nhưng người tình xưa của cô giờ đây không còn ấm áp quan tâm cô như ngày trước nữa, cứ như anh vừa thay lớp nguỵ trang mới vậy, vừa lạnh lùng khó gần, vừa bơ tình quyết đoán.
Ánh mắt kiên định của cô nhìn thẳng khuôn mặt điển trai của Lục Cảnh Sâm mà nói.
”Em muốn mượn anh chút tiền để trả chi phí phẫu thuật của mẹ em.”
Ở khoé môi của anh từ từ nở ra nụ cười ngạc nhiên.
”Ồ, chỉ vậy thôi sao?”
”Chỉ vậy thôi! Chỉ cần anh cho em mượn chút tiền, sau khi ca phẫu thuật của mẹ em thành công em sẽ trả lại anh số tiền em đã nợ.”
”Em cần mượn tôi bao nhiêu?”