Mang Theo Tiền Vốn Tiến Vào Đoàn Phim

Chương 49


Tạ Dư An nghe vậy liền đưa tay cho Bối Nghệ Hạm một cái “like” bày tỏ sự kính nể.

Bọn họ trước đây mặc dù từng hợp tác, nhưng quan hệ thật sự rất là bình thường, không gần gũi cũng không có xa lánh, thế nhưng trong khoảng thời gian này chung đụng với nhau như thế, Tạ Dư An cảm thấy tính cách của Bối Nghệ Hạm thật ra rất thú vị, tại sao trước đây lại không phát hiện ra nhỉ?

Hai người đi ra từ thang máy rời khỏi Thụy Phong, Bối Nghệ Hạm suy nghĩ một chút sau đó lén hỏi Tạ Dư An “cái hợp đồng đảm bảo kia thật ra cậu không cần thiết phải kí, chuyện của hai người đó cậu thật sự không tính đi đạp một đạp sao?”

Hợp đồng mà Quản Thuấn Giai để cho Tạ Dư An kí là bản hợp đồng thông thường, dùng để đảm bảo rằng Tạ Dư An sẽ không chủ động phanh phui quan hệ giữa Kỳ Hiên và Kha Tài Cảnh mà thôi.

“Kí cũng không có việc gì, như vậy thì Kỳ Hiên mới không tới tìm tôi gây phiền phức.” Tạ Dư An cụp mắt cong môi, “Tôi thật ra muốn nhìn gã và Kha Tài Cảnh chó cắn chó hơn.”

Chuyện này thật ra cậu cũng đã nghĩ tới, thế nhưng cuối cùng vẫn là kí vào, tại sao lại vậy chứ? Bởi vì cậu định tung video ra vào lúc 《Happy Weekly》phát sóng, để cho khán giả xem kĩ thuật diễn tài tình của cả hai trên sân khấu, sau đó lại nhìn video trên hot search, lúc đó không biết hình ảnh Kỳ ảnh đế chính trực còn có thể duy trì được hay không?

Tuy rằng mọi sự tập trung sẽ đổ trên người Tạ Dư An và Kha Tài Cảnh, thế nhưng Kỳ Hiên cũng khó mà không quan tâm đến, tới lúc đó sẽ rất khó nói Kỳ Hiên có mua thủy quân bôi đen Tạ Dư An để tẩy trắng cho gã hay không, dù sao thì Kha Tài Cảnh cũng là “người trong lòng” của Kỳ Hiên mà.

Nhưng bây giờ Tạ Dư An và Quản Thuấn Gia đã thỏa thuận với nhau, cô ta tuyệt đối sẽ không để cho Kỳ Hiên đi tìm Tạ Dư An gây rối___ dù cho trên tay Tạ Dư An không hề có video nào.

Bởi vì cô không biết được sau lưng Tạ Dư An là công ty nào, giới giải trí lại lớn như vậy, căn bản cũng không giấu được bí mật gì, đấu đi đấu lại như vậy cũng chỉ để chia thịt mà ăn, muốn kéo Kỳ Hiên rơi đài cũng không ít người.

Tạ Dư An có thể giữ video chứng tỏ sau lưng cậu ta có chỗ dựa, rõ ràng là muốn dùng Kha Tài Cảnh làm mồi dẫn để đẩy Tạ Dư An đến trước mặt mọi người, nâng đỡ cậu nổi tiếng. Cho nên vì để tránh cho người đó cảm thấy một Kha Tài Cảnh vẫn không đủ mà muốn lôi thêm Kỳ Hiên nên cô mới vội thương lượng với Tạ Dư An_______chúng tôi về sau không đụng các người thì các người cũng đừng có đụng chạm đến Kỳ Hiên.

Cho nên đợi khi video được tung ra thì Kỳ Hiên cũng chỉ có thể giả chết mà không làm chuyện gì nữa.

Tạ Dư An thật ra lại muốn nhìn thử một chút, Kha Tài Cảnh đang ở thế nước sôi lửa bỏng mà thấy người thương mình không hề làm gì thì sẽ xảy ra chuyện gì.

Quản Thuấn Gia phòng trái phòng phải không phải là đề phòng tính hướng của Kỳ Hiên bị người ta biết sao? Thế nhưng theo tính cách của Kha Tài Cảnh mà nói thì…. đến cuối cùng người thật sự công bố quan hệ giữa gã và Kỳ Hiên không biết sẽ là ai.

Bối Nghệ Hạm cũng không phải là một đóa hoa thật sự cho nên vừa nghe Tạ Dư An nói một chút đã hiểu, vì vậy mà cô cũng đưa tay cho Tạ Dư An một cái “like”, về nhà đợi tới thứ sáu xem kịch vui.

Thế nhưng còn chưa đến thứ sáu thì ngày thứ năm Thẩm Trọng Thành bên này lại xảy ra chút chuyện không được bình thường.

Hôm đó Tạ Dư An về nhà rất sớm, Thẩm Trọng Thành cũng như vậy, cậu vẫn như bình thường mà ở trong bếp nâng cao kĩ năng nấu nướng của mình, thấy Thẩm Trọng Thành trở về liền túm lấy mình thì liền cho anh nếm thử món ăn vừa nấu “Trọng Thành về rồi sao? Ăn cơm chưa? Mau nếm thử món mới của em đi.”

“Ừm, được.” Thẩm Trọng Thành trả lời rất nhanh, thế nhưng sắc mặt lại có chút không đúng lắm, chân mày khẽ cau lại, lúc ăn cơm cũng có chút không được tập trung.

Tạ Dư An liền hỏi anh “Làm sao vậy? Nhìn anh như có tâm sự ấy.”

“Không có gì.” Thẩm Trọng Thành né tránh không trả lời, hỏi lại Tạ Dư An, “Mấy hôm trước anh cho em tiền có đủ dùng không?”

Thẩm Trọng Thành hôm đó đã chuyển cho Tạ Dý An 9,99 triệu, có lẽ là vì anh đã phát hiện Tạ Dý An đồng ý sống cùng anh một đời, tính ra thì nhiêu đó cũng chỉ đủ anh ăn bữa cơm, nhiều lúc Tạ Dư An cũng sẽ mua đồ ăn ngon từ bên ngoài về cho anh, thế nhưng cậu lại không muốn nợ anh quá nhiều cho nên Thẩm Trọng Thành không có chuyển nhiều tiền cho cậu.

Mà đối với Tạ Dư An mà nói thì chín triệu cũng đủ rồi, Kha Tài Cảnh và cậu cũng không phải hàng lưu lượng đỉnh cao gì, hơn nữa còn có một Kỳ Hiên ở đó để cho hai người cọ nhiệt rồi, hoàn toàn không cần rút ra tám chữ số để PR, cho nên cậu nói “Đủ rồi ạ.”

Nói xong lời này, cậu lại chờ xem Thẩm Trọng Thành sẽ nhận xét món ăn mới của mình như thế nào “Ăn ngon không?”

“Ăn ngon,” Thẩm Trọng Thành vẫn bức rứt mà trả lời.

Tạ Dư An nhíu mày, lúc này cậu mới hoàn toàn phát hiện ra Thẩm Trọng Thành có chút lạ thường, nhưng không đợi cậu mở miệng hỏi thì Thẩm Trọng Thành đã hỏi cậu “Em thật sự chắc chắn số tiền đó đủ không?”

Được rồi, Thẩm Trọng Thành hôm nay về đến nhà tổng cộng nói năm câu, thế nhưng bình thường chưa vượt qua năm câu thì anh đã gọi cục cưng rồi, Tạ Dư An đến giờ vẫn chưa nghe thấy Thẩm Trọng Thành gọi mình, cậu nghe giọng của anh, sau đó lại ngước mắt nhìn vào ánh mắt của anh, nghĩ rằng Thẩm Trọng Thành chắc hẳn đang chờ mình nói câu “Không đủ.”

Tạ Dư An nghĩ thầm, chẳng lẽ cậu và Thẩm Trọng Thành phân rõ chuyện tiền bạc quá cho nên anh không vui sao?

Trong gia đình cậu thì thu nhập của ba mẹ đều để chung một chỗ, căn bản là không phân chia gì cả, mua xe mua nhà cần dùng tiền cũng là cả hai cùng ngồi xuống bàn bạc, Tạ Dư An trước đây cũng cảm thấy nếu như sau này có vợ thì chuyện kinh tế của cả hai chắc hẳn sẽ giống như vậy.

Thế nhưng chờ cậu và Thẩm Trọng Thành ở cùng một chỗ thì Tạ Dư An mới phát hiện chuyện đó là không thể nào xảy ra, kinh tế giữa cậu và Thẩm Trọng Thành chênh lệch quá lớn, cậu cũng không thể quản lí tài sản của Thẩm Trọng Thành, thậm chí còn có khoảng thời gian cậu phải vay ít tiền của Thẩm Trọng Thành mà dùng.

Tạ Dư An yêu thích Thẩm Trọng Thành, thế nhưng cậu sợ nếu như mình thường xuyên vay tiền thì sẽ khiến anh nghĩ cậu là vì tiền nên mới ở bên anh, cho nên Tạ Dư An vẫn đang cố gắng tiết kiệm tiền để có thể trả hết nợ cho Thẩm Trọng Thành, thế nhưng cũng không phải bởi vì vậy mà cậu xa cách với Thẩm Trọng Thành, nếu như thật sự không xoay sở được thì cậu vẫn sẽ mở miệng vay tiền, bởi vì cậu và Thẩm Trọng Thành là người yêu mà.

Cơ mà Tạ Dư An nghĩ như vậy, nhưng Thẩm Trọng Thành thì lại không chắc lắm, Tạ Dư An cảm thấy mạch não của Thẩm Trọng Thành có hơi khác người bình thường cho nên liền đoán rằng anh có lẽ nghĩ cậu làm như vậy quá xa cách, vì thế nên Tạ Dư An thử thăm dò mà trả lời Thẩm Trọng Thành “…Hình như cũng không đủ lắm? có lẽ là vẫn cần mười hay hai mươi ngàn NDT gì đó.”

“Anh đã cho em chín triệu mà e còn muốn đòi thêm mười hay hai mươi ngàn à?” Kết quả Tạ Dư An vừa nói xong thì Thẩm Trọng Thành lại càng nhíu chặt lông mày, nghiêm túc nói, “Em quả nhiên là vì tiền cho nên mới ở cùng với anh, căn bản là không phải thật lòng yêu anh.”

Tạ Dư An nghe xong liền nở nụ cười, cực kì vui vẻ____ Thẩm Trọng Thành cũng tự nói rằng chín triệu cũng đều cho cậu rồi, anh còn có thể quan tâm đến mười hay hai mươi ngàn sao?

Tạ Dư An chỉ xem như là Thẩm Trọng Thành muốn diễn một vở kịch mới, muốn cùng cậu chơi chút trò chơi tình cảm trẻ trâu để tìm niềm vui.

Nói chứ Tạ Dư An mấy hôm trước còn nghĩ cả hai quá giống cặp vợ chồng già, Thẩm Trọng Thành thì lại không muốn cùng cậu lăn giường, cho nên Thẩm Trọng Thành ngày hôm nay như vậy lại khiến cậu có chút hào hứng, cậu tằng hắng một tiếng sau đó thu hồi dáng vẻ tươi cười, thả ra dáng vẻ diễn viên chuyên nghiệp được rèn luyện hàng ngày, cằm hơi nâng lên, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng xa cách mà nhìn Thẩm Trọng Thành, sau đó hung ác nói “Đúng vậy, em chính là vì tiền cho nên mới ở cùng với anh.”

Thật ra nếu dựa theo kịch bản bình thường mà nói thì những lời này vẫn phải thêm một câu phía sau là “Em căn bản không có yêu anh” mới hấp dẫn, nhưng Tạ Dư An nghĩ dù sao cũng chỉ là trò chơi tình cảm tăng niềm vui thôi, nếu như kích động Thẩm Trọng Thành quá thì về sau sẽ không dễ dỗ, cho nên cậu không có thêm lời thoại vào.

“Quả nhiên là thế.” Thẩm Trọng Thành cũng xụ mặt xuống, lạnh lùng nói, Anh nghĩ, chúng ta cần…. tạm thời xa nhau một thời gian để cả hai có thể bình tĩnh một chút…”

Thẩm Trọng Thành nói mấy chữ cuối lại có vẻ hơi ngập ngừng, giống như là đang cân nhắc việc dùng từ, có vẻ như anh không muốn dùng từ quá ác khiến Tạ Dư An tức giận, Tạ Dư An cảm thấy lời thoại vừa rồi không được tăng thêm so với lời thoại của cậu giống hệt nhau, cho nên liền biết Thẩm Trọng Thành thật sự chỉ đang diễn kịch thôi.

Chỉ là cậu không biết tại sao hôm nay Thẩm Trọng Thành bỗng nhiên lại rảnh rỗi chơi trò này, Tạ Dư An suy nghĩ một chút cũng không nghĩ ra được hôm nay là ngày đặc biệt gì, thế nhưng Thẩm Trọng Thành bây giờ đã kéo được hứng thú của Tạ Dư An cho nên cậu liền tiếp tục nói “Xa nhau? Anh là đang nói chia tay sao?”

“Anh chỉ vừa mới nói muốn ngủ riêng thôi mà em đã nói đến chuyện chia tay rồi sao?” Tạ Dư An vừa nói ra câu đó thì Thẩm Trọng Thành lại nhíu mày không dám tin nhìn chằm chằm vào Tạ Dư An, cú sốc này diễn hơi kém, không giống diễn viên cho lắm.

Nhưng mà những lời của Thẩm Trọng Thành vừa nói giống như là có ý muốn tách ra ngủ thật, đúng là cũng chỉ có mấy cặp yêu đương trẻ trâu mới chơi cái trò đó, nếu như đặt tình cảnh này lên những đôi khác thì chắc chia tay thật rồi.

Chỉ có đều cả hai là đang bắt cặp diễn kịch cho nên Tạ Dư An nghĩ có lẽ mình đoán sai gì đó thì phải? vì thế liền nhanh chóng muốn nói với Thẩm Trọng Thành rằng “Được rồi được rồi không diễn nữa, vừa rồi là gạt anh thôi.” hòng dỗ ngọt anh.

Thế nhưng lời này còn chưa ra khỏi miệng thì Thẩm Trọng Thành đã lùi lại một bước, cất giọng nặng nề “Được, anh đi.”

Nói xong lời này thì Thẩm Trọng Thành còn thật sự đi lên lầu hai để thu dọn hành lí của mình, Tạ Dư An nhìn thoáng qua thì phát hiện Thẩm Trọng Thành xếp vào những bộ quần áo thường xuyên mặc, còn đem theo hai cái đồng hồ đeo tay.

Tạ Dư An:???

Đây rốt cuộc là còn đang diễn kịch hay nói thật vậy? Nếu là diễn thì Thẩm Trọng Thành làm như vầy cũng quá chân thật đi?

Tạ Dư An trong thời gian ngắn không thể hiểu rõ Thẩm Trọng Thành rốt cuộc muốn làm cái gì, thế nhưng nếu muốn chia tay thật thì nhà này là của Thẩm Trọng Thành mà, người phải đi là cậu mới đúng chứ, sao lại biến thành anh ấy phải đi?

Cậu dựa vào tay vịn nhìn thêm một lúc, thấy Thẩm Trọng Thành hình như là không muốn chia tay cậu thật, bằng chứng là từ nãy giờ anh vẫn đứng im không nhúc nhích trong phòng tắm mà nhìn khăn mặt đôi ly nước cặp các thứ các thứ, thậm chí thấy ly nước để không được ngay ngắn còn chỉnh lại, sau đó xách băng đô đi ra, còn tiện tay lấy luôn mấy cái mặt nạ mà Tạ Dư An đã dùng.

Tạ Dư An nheo mắt lại nhìn cho kĩ mới thấy Thẩm Trọng Thành cầm theo băng đô của cậu, để làm gì vậy? chia tay rồi còn muốn nhìn vật nhớ người à?

Diễn kĩ như vầy là muốn làm cái gì?

Tạ Dư An nhìn Thẩm Trọng Thành không biết nên nói gì cho phải liền muốn cười, thế nhưng vẫn là hết sức phối hợp ở khâu diễn xuất, lúc Thẩm Trọng Thành kéo va li đi ngang qua người cậu thì liền lạnh mặt, bày ra bộ dạng kinh thường ngạo mạn.

Thẩm Trọng Thành lướt qua người cậu, đi được vài bước lại lui về sau, cau mày nghiêm túc nói với Tạ Dư An “Nhà này là của em, tên trên giấy chứng nhận nhà đất là tên em, cho nên em không thể dọn ra ngoài.” Thẩm Trọng Thành lúc nói lời này sắc mặt vẫn không được tốt nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng.

“Được được được.” Tạ Dư An cũng xem như lời của anh là thật, nghĩ rằng Thẩm Trọng Thành lo lắng việc cậu tưởng thật nên sẽ dọn ra ngoài, liền trả lời cho có lệ___ Thẩm Trọng Thành đúng là làm điều thừa, cậu mới không thật sự dọn ra ngoài đâu nhé.

Đợi khi Thẩm Trọng Thành căn dặn xong liền tiếp tục hướng về phía cửa mà đi, ngay cả khi cửa đã được mở ra thì dáng vẻ cũng vẫn giống như thật sự phải đi, Tạ Dư An sửng sốt một chút, hỏi anh “Đi thật đó hả?”

“Ừm.” Thẩm Trọng Thành dừng bước trả lời cậu, sau đó quay đầu lại nhìn Tạ Dư An rồi hỏi, “Em còn muốn nói hỏi gì nữa?”

Tạ Dư An đưa mắt nhìn màu trời bên ngoài cửa sổ, mở miệng nói “Trời cũng sắp tối rồi, anh tính đi đâu?”

Thẩm Trọng Thành hừ lạnh một tiếng nói “Em chia tay anh xong còn đá anh ra khỏi cửa rồi còn gì, anh ở lầu dưới.”

“Lầu dưới?” Tạ Dư An nhịn cười, chậm rãi đi đến cạnh cửa, “Đó không phải phòng khách của chúng ta sao?”

Thẩm Trọng Thành cau mày bẻ lại cậu “Đừng có nói bậy, em có thấy phòng khách nhà ai chiếm nguyên một tầng lầu chưa?”

“Được được được, vậy anh mau đi đi.” Tạ Dư An thấy Thẩm Trọng Thành nói như vậy thì liền tức giận đuổi anh đi.

Mà Thẩm Trọng Thành sau khi nghe cậu đuổi mình thì liền cảm thấy tủi thân, lông mày nhíu chặt, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm vào Tạ Dư An, sau đó mở miệng “Chúng ta chia tay rồi, em không muốn giữ lại chút gì của anh sao?”

Tạ Dư An nghĩ lại thì cũng cảm thấy cậu và Thẩm Trọng Thành tối nay diễn kịch không đủ kịch tính cho lắm, vì vậy mà cậu cũng lập tức thay đổi nét mặt, còn chủ động ôm lấy Thẩm Trọng Thành, vô cùng đau xót mà nhìn anh “Anh Bá Hổ ơi, thật ra em rất yêu anh, em không có yêu tiền của anh đâu, không chia tay nữa có được không? Mà nếu phải đi thật thì trước khi đi…. chịch một phát được không? Ha ha ha, ây da, diễn không nổi nữa.”

Tạ Dư An tự chọc cười mình, vô cùng thân thiết bám ở trên hõm vai Thẩm Trọng Thành mà cười.

Thẩm Trọng Thành bị Tạ Dư An ôm lấy cũng không có giãy giụa, anh nghe đến câu trước thì thật ra cũng có chút do dự, nghĩ rằng có lẽ nên ở lại đây thêm một đêm, sáng mai mới xuống lầu dưới ở, thế nhưng chờ khi nghe được cả câu sau thì liền cười, cảm thấy tối nay có lẽ không đi là không được cho nên kiên quyết nói “Không được, chia tay, không chịch.”

Tạ Dư An vốn lúc đầu nói chịch phát kỉ niệm chia tay chỉ là nói miệng thôi, thế nhưng chờ khi cậu thật sự ôm lấy Thẩm Trọng Thành, trong khoang mũi tràn ngập mùi tuyết tùng của người đàn ông này thì lại có chút không nhịn được mà muốn nhiều hơn nữa____ cậu và Thẩm Trọng Thành đã ở cùng nhau hai tháng rồi, lần trước ở trong xe hôn nhau đã suýt xách súng ra trận, thế nhưng cuối cùng lại không làm gì cả.

Lúc còn sống một mình thì cậu có thể tự mình giải quyết nhu cầu sinh lí một chút, thế nhưng lúc sống chung với Thẩm Trọng Thành rồi thì lại có chút khó giải quyết, nếu như bị bắt được sẽ rất xấu hổ đó? Cậu thấy cơ thể của Thẩm Trọng Thành không giống như là có vấn đề gì, nghĩ đến đây lại thấy vô cùng tức giận, cho nên cậu quấn lấy Thẩm Trọng Thành rồi nói “Ây da, cũng đâu có phải làm thật, cứ như vậy…”

Tạ Dư An dựa sát vào vành tai Thẩm Trọng Thành thì thầm vài câu.

Vùng lông mày đang nhíu chặt của Thẩm Trọng Thành dần dần giãn ra, trên mặt hiện lên dòng chữ “Còn có thể như vậy?”, sau đó lại nhíu mày muốn nói lại thôi “Loại chuyện đó, phải kết hôn xong mới có thể làm…”

Tạ Dư An còn không hiểu anh sao? Vừa nhìn vẻ mặt này của Thẩm Trọng Thành đã biết anh cũng đã rung rinh rồi, vì vậy mà cậu liếm môi một cái sau đó ngẩng đầu chủ động hôn Thẩm Trọng Thành một cái rồi nói “Trước sau gì thì cũng phải kết hôn, hiện tại đang nói chuyện chia tay đó, đừng có nói lảng sang chuyện khác, nhanh lên một chút, tuốt phát rồi hãy đi.”

Vì vậy mà Thẩm Trọng Thành lại bị Tạ Dư An kéo trở về giường, dùng tay tuốt một phát rồi mới đi.

Hai người tuy rằng không làm đến bước cuối nhưng thật sự đã lăn lộn ở trên giường một hồi lâu, Tạ Dư An vừa thở dốc vừa nghĩ thỉnh thoảng diễn cảnh chia tay như vầy thật là vui, sớm biết có thể dùng tay như vầy thì đã sớm nói chia tay với Thẩm Trọng Thành rồi.

Tạ Dư An cho rằng Thẩm Trọng Thành tuốt xong sẽ ngừng lại, thế nhưng không ngờ sau khi xong rồi vẫn bày ra dáng vẻ tâm sự nặng nề, cậu tựa ở trên vai Thẩm Trọng Thành mà hỏi “Anh rốt cuộc bị sao vậy?”

Thẩm Trọng Thành trong nháy mắt đã muốn nói ra hết tất cả cho Tạ Dư An nghe, nhưng anh cuối cùng vẫn nhịn xuống, nói “… Không có gì.”

Tạ Dư An nghe anh sống chết không chịu mở miệng cũng hừ lạnh một tiếng, nhấc chân đạp vào chân Thẩm Trọng Thành.

Thẩm Trọng Thành nhìn mũi chân trắng nõn đang đặt ở trên chân mình thì sửng sốt một chút, sau đó ngước mắt nhìn về phía Tạ Dư An, hỏi cậu “Còn muốn sao?”

“Không, chơi xong quả chia tay rồi, anh cũng nên đi đi.” Tạ Du An vô cùng lạnh lùng cay nghiệt nói, “Nhanh đi khỏi nhà em một chút đi.”

Thẩm Trọng Thành vừa mới cùng Tạ Dư An bay bổng, lúc này vô cùng muốn hôn hít thân mật với cậu, đâu có ngờ Tạ Dư An lại mở miệng muốn đuổi người, anh nghẹn họng vài giây, cau mày nói “Em mới nãy còn nói tối nay muốn anh ôm em ngủ mà.”

Tạ Dư An sau khi thỏa mãn thì liền lười biếng nằm ở trên giường nói “Cục cưng ngốc, lời nói trên giường của đàn ông thì đừng nên tin là thật chứ.”

Thẩm Trọng Thành “….”

Thẩm Trọng Thành nắm lấy mắt cá chân nhỏ gầy của cậu ấn vào mình, sau đó cúi người xuống, vừa hôn vừa nghiến răng nói “Còn chưa xuống giường mà đã trở mặt không muốn nhận chồng rồi hả? Em đừng có nằm mơ!”

“Anh là chồng ai vậy?” Tạ Dư An hỏi anh, trong lúc vô tình đưa tay lên lại đụng trúng điện thoại của Thẩm Trọng Thành đặt ở đầu giường, cậu thấy màn hình hiện lên bảng nhập mật mã thì liền nhập thử ngày sinh của mình vào, thế mà lại chính xác.

Thẩm Trọng Thành thấy cậu cầm lấy điện thoại của mình cũng không để ý lắm, tiếp tục chơi đùa Tạ Dư An.

Tạ Dư An bị anh làm cho thở dốc liên tục liền mở ra danh bạ điện thoại, tìm đến tên của cậu rồi đổi biệt hiệu “vợ” thành “vợ lầu trên”, sau đó đem điện thoại thả lại trên tủ đầu giường rồi rướn người cắn lại môi Thẩm Trọng Thành, lầm bầm nói “Làm xong chuyện này thì anh đi liền đi, ngày mai chồng em đi công tác về rồi, chúng ta chia tay từ đây hiểu không?”

Thẩm Trọng Thành nghe vậy chỉ dừng lại chốc lát, sau đó liền không cho Tạ Dư An có cơ hội mở miệng nói chuyện nữa.

Tất nhiên là đến cuối cùng anh cũng chiếm lấy giường nệm, sáng sớm hôm sau lại kéo hành lí đi xuống phòng khách lầu dưới ở.

Mà Tạ Dư An cũng phải mặc áo cổ cao đi học, bởi vì tối qua ngủ quá muộn cho nên vành mắt hoàn toàn biến đen, cậu đành phải dặm thêm lớp phấn để che đi, còn bôi thêm một lớp son, dù sao thì cậu khi ra đường có thể đeo khẩu trang mang mắt kính, thế nhưng khi đến trường thì phải đem toàn bộ cởi ra, nếu như không trang điểm một chút thì sợ tất cả mọi người sẽ nhìn ra được tối qua cậu túng dục quá độ mất.

Cơ mà tóm lại là tâm trạng của Tạ Dư An ngày hôm nay rất tốt, hôm nay lại còn là thứ sáu, cậu từ lúc sáng sớm đã để cho người phụ trách phòng làm việc của cậu là Vi Văn Nguyệt chuẩn bị tốt bài đăng, thế nhưng video không phải bọn họ trực tiếp đăng lên mà là giao cho thủy quân, việc còn lại chỉ là chờ đến tối chương trình 《Happy Weekly》được phát sóng, sau đó đem đoạn video này đẩy lên hot search là được.

Vì vậy mà sau khi tan học, Tạ Dư An trở về nhà rất sớm, tự mình mua một đống đồ ăn vặt ngồi trước ti vi, chuyển kênh cho đúng sao đó chờ xem chương trình 《Happy Weekly》vào lúc tám giờ.

Kết quả là Tạ Dư An ngồi còn chưa nóng mông đã nhận được điện thoại của Thẩm Trọng Thành “Cục cưng ơi, anh tối nay phải ở công ty tăng ca, có thể phải muộn lắm mới về nhà được, đêm nay em ngủ đi đừng có chờ anh.”

Trước đây Thẩm Trọng Thành mỗi khi tăng ca đều vào lúc tám giờ sẽ gọi điện thoại báo cáo, có đôi khi sẽ gọi video cho Tạ Dư An xem, chỉ sợ Tạ Dư An phát hiện anh đã khuya còn chưa về nhà lại suy nghĩ nhiều. Dù sao thì hoàn cảnh công việc hiện giờ của anh có thể nói là người đẹp nhiều như mây, hơn nữa với vẻ ngoài của Thẩm Trọng Thành thì dù đặt ở nơi nào cũng sẽ có vô số người ao ước. Nhưng Tạ Dư An cũng không quá để ý chuyện này, bởi vì cậu nghĩ đã yêu nhau thì cần phải có sự tín nhiệm, thế nhưng Tạ Dư An không biết có phải ảo giác của mình hay không, nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy Thẩm Trọng Thành vẫn luôn mong muốn cậu ghen một chút.

Mà hôm nay Thẩm Trọng Thành vừa gọi tới thì Tạ Dư An cũng cảm thấy hôm nay có lẽ anh ấy thật sự rất bận, bởi vì anh ấy đã quên mất hai người hiện giờ đang “chia tay” rồi, thế mà vẫn cứ giống như trước kia gọi điện thoại cho cậu để báo cáo tình hình.

Tạ Dư An tằng hắng một cái, hỏi anh “Sẽ rất muộn sao?”

Thẩm Trọng Thành vừa nghe Tạ Dư An bắt đầu lo lắng thì liền vô thức mềm giọng nói “Cũng sẽ không quá muộn, chắc khoảng mười hai giờ___”

Đáng tiếc là còn chưa nói xong thì âm thanh đã hơi ngừng lại, chắc hẳn là Thẩm Trọng Thành cũng đã nhớ ra anh và Tạ Dư An đã chia tay rồi.

Tạ Dư An lúc này mới cười cười nhắc nhở anh “Anh Bá Hổ, anh có phải đã quên rồi không, hai chúng ta hiện tại chả phải đã chia tay rồi sao?”

“…. Buổi tối đi ngủ sớm một chút.” Thẩm Trọng Thành cứng đờ nói xong câu đó liền cúp điện thoại.

Tạ Dư An buồn cười lắc lắc đầu, quyết định buổi tối sẽ xuống lầu gõ cửa dọa Thẩm Trọng Thành một trận.

Về phần Ánh Quang bên kia, Thẩm Trọng Thành vừa cúp điện thoại của Tạ Dư An xong liền cau mày im lặng suy nghĩ, Đàm Tử Dục nhìn anh đờ ra liền hỏi “Ông còn ở đây ngẩn ra làm gì vậy? Nhanh làm cho hết việc đi, Phương Phương còn đang chờ tui về ngủ kia kìa, bộ ông không muốn về nhà sớm với An An à?”

Tiền Trấn Xuyên nghe Đàm Tử Dục nói như vậy thì có chút hả hê mà nói một câu “Ây dô, đâu phải ổng không muốn, chỉ là ổng với An An nhà ổng đã “chia tay” rồi.”

Nghiêm Lâm đang hóng hớt cũng cố bơm thêm “Đúng đó, nó bây giờ gặp ai cũng gào khóc kể lể rằng An An đuổi nó ra khỏi nhà.”

“Ông thử nghe lại chút xem có phải đang nói tiếng người hay không?” Thẩm Trọng Thành nghe Nghiêm Lâm nói tào lao liền cau mày chửi, “Tôi bây giờ đem gạo rải lên bàn phím, tiếng gà mổ còn dễ nghe hơn ông.”

Nghiêm Lâm cười nói “Tiền Trấn Xuyên nói so với tao dễ nghe hơn.”

Tiền Trấn Xuyên lập tức đạp Nghiêm Lâm “Con mẹ nó ông nói cái chó gì đó?”

Đàm Tử Dục nghe bọn họ nói chuyện thì sửng sốt, nhưng rất nhanh đã hồi phục lại tinh thần, cũng có chút buồn cười mà nói “À, chú năm với dì năm trở về hả? Mấy giờ máy bay đến vậy?”

“Mười giờ tối, không biết có gọi được cho hai người hay không.” Thẩm Trọng Thành bóp trán.

“Không sao, tui bảo Phương Phương đi đón bọn họ.” Đàm Tử Dục nói.

Nghiêm Lâm lắc đầu, hỏi Thẩm Trọng Thành “Tao có chút khó chịu, mày không thể trực tiếp nói cho ba mẹ là mày đang yêu đương hả? Cần gì phải giấu giấu giếm giếm như vậy? Tạ Dư An cũng không phải đứa xấu xa không thể nhìn.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.