Mang Theo Tiền Vốn Tiến Vào Đoàn Phim

Chương 46


“Thầy Kỳ? là ngài sao? Ngài gọi tôi có chuyện gì không?”

Sau khi giọng nói của Kha Tài Cảnh vang lên thì ngay cả Tạ Dư An cũng sửng sốt vài giây.

Cậu đã sớm biết chương trình lần này muốn mời cả cậu và Kỳ Hiên chính là muốn xem thử thời điểm xảy ra sự việc đẩy người kia Kỳ Hiên tại sao lại lên tiếng giúp Kha Tài Cảnh, còn cái gì hấp dẫn hơn tổ hợp có thể thu hút được sự chú ý của mọi người như thế này?

Cho nên Tạ Dư An cũng đã đoán trước được Kỳ Hiên nhất định sẽ làm gì đó, nhưng cậu không ngờ rằng lại xảy ra ở phần này.

Bởi vì lúc tập luyện ngày hôm qua thì Kỳ Hiên không dùng sự trợ giúp từ bên ngoài, thế nhưng hôm nay lại ở đây gọi điện cho Kha Tài Cảnh, như vậy có thể chứng minh được việc này đã được bên tổ chương trình đồng ý ____ cho nên thành thế này là cả tổ chương trình 《 Happy Weekly》đang muốn giẫm cậu để nâng Kỳ Hiên sao?

Để cậu và Kha Tài Cảnh xuất hiện cùng nhau là muốn đem chuyện đẩy người lần đó đào lại lần nữa, đợi sau khi tập này được phát sóng thì không biết sẽ có bao nhiêu báo lá cải viết cậu và Kha Tài Cảnh ân oán chồng chất các kiểu, sau đó lại đem cậu và Kha Tài Cảnh so sánh lung tung một lần nữa.

Hiện tại thì Tạ Dư An và Kha Tài Cảnh vẫn được cư dân mạng bàn tán rất nhiều, Kha Tài Cảnh thì khỏe rồi, bởi vì gã debut sớm hơn cậu, bình thường cũng tham gia một số chương trình giải trí, trên màn ảnh vẫn có độ tồn tại nhất định, nhưng Tạ Dư An lại không phải vậy, cậu chỉ chăm chú phát triển khoản đóng phim, thế nên đa số người trên mạng khi nghe qua tên của cậu thì chỉ nhớ đến scandal đẩy người thôi, việc này đối với diễn viên mà nói thì không có gì đáng phải hả hê cả.

Từ trước đến nay trong giới giải trí thì ai có tên tuổi hoặc ai có quyền lực to lớn thì đều có quyền lên tiếng, Tạ Dư An biết rõ quy tắc này cho nên chương trình 《 Happy Weekly》có muốn nâng Kỳ Hiên thì cậu cũng chấp nhận, nếu có xuất hiện ít trên màn ảnh cũng không sao cả, dù sao thì cậu bây giờ vẫn đang là người của Thụy Phong, show giải trí này nếu cậu không muốn tham gia thì Thụy Phong đang muốn tuyên truyền xào cp cho 《 từng gặp nhau》 cũng sẽ bắt cậu tham gia.

Trừ phi bây giờ cậu hủy hợp đồng rồi bồi thường số tiền lớn, sau đó đi tìm công ty giải trí có thể làm theo ý muốn của cậu và có thể đem đến cho cậu những tài nguyên thật tốt, nếu không thì cậu không có quyền từ chối.

Nói thật thì Tạ Dư An không muốn tham gia cái chương trình như vầy, nhưng nếu sau lưng của cậu mà không có Thẩm Trọng Thành thì đến chương trình kiểu này cậu cũng sẽ không có khả năng tham gia được, bởi vì giống như Tất Đông Thụ đã nói, cậu cần phải xuất hiện, cậu cần fan và cần danh tiếng.

Cậu diễn xuất tốt, có thực lực, đây là điều kiện cơ bản để tiến vào giới giải trí, thế nhưng người như vậy ít sao? Nhiều người có thực lực trong giới giải trí thậm chí còn không lấp được đầy bụng, không phải chỉ cần bạn diễn tốt thì sẽ có đạo diễn chịu mời bạn diễn đâu.

Tạ Dư An so với người khác may mắn hơn chính là vì cậu lớn lên đẹp trai, cậu có thể thông qua đại ngôn, một số chương trình giải trí hoặc đóng phim thần tượng để có được thù lao, đảm bảo sẽ không bị chết đói.

Nếu như không có tiền hoặc không có người chống lưng thì ở trong giới giải trí không ai có quyền được tùy hứng cả.

Chỉ trong giây lát mà đủ loại tâm trạng phức tạp chợt hiện cả lên trong đầu Tạ Dư An, ngay cả Bối Nghệ Hạm cũng lén nhìn về phía sườn mặt của cậu một cái, thế nhưng trên mặt của Tạ Dư An vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt, độ cong của khóe môi vẫn giống như lúc nãy, không có bất kì biến đổi nào, im lặng lắng nghe cuộc gọi giữa Kỳ Hiên và Kha Tài Cảnh.

“Tài Cảnh, thật ngại vì đã làm phiền, cậu bây giờ có việc gì gấp không? Tôi đang tham gia một chương trình, hiện tại cần sự giúp đỡ của cậu.”

“Tôi đang quay phim, thế nhưng vừa xem thử một đoạn ngắn rồi, bây giờ đang nghỉ ngơi.” Kha Tài Cảnh ở đầu bên kia điện thoại rất lễ phép, “Không biết tôi có thể giúp thầy việc gì?”

Kỳ Hiên cầm trên tay miếng giấy viết câu hỏi, sau đó nói “Bây giờ tôi đang trả lời một câu hỏi, đề bài là nguồn gốc của từ “Khuyển tử” bắt đầu từ ai, với cả được viết lại trong sách gì, cậu có biết câu trả lời không?”

“Ừm…. tôi nghĩ xem.” Kha Tài Cảnh dừng lại một lúc rồi mới nói, “Hình như là bắt nguồn từ Tư Mã Tương Như, được viết trong quyển 《 Sử Ký 》thì phải.”

Kỳ Hiên nhìn về phía MC, MC cũng gật đầu tỏ vẻ Kha Tài Cảnh đã trả lời chính xác.

Vì vậy Kỳ Hiên lại nói “Đúng đúng, đây là câu trả lời chính xác, thật sự rất cảm ơn cậu.”

“Không có gì.” Kha Tài Cảnh cũng cười khẽ một tiếng, sau đó cúp điện thoại.

Tạ Dư An nhìn hai người họ trên sân khấu diễn trò như vậy chỉ cảm thấy vô cùng chán ngán, cậu đối với bài thi chỉ là bốc đại, ngay cả quyền trợ giúp cũng từ bỏ, tính ra thì lúc đầu cậu đã muốn gọi cho Tiền Xán nhờ giúp đỡ.

Cho nên đến cuối cùng, Tạ Dư An có thành tích thấp nhất, trên đầu cậu vẫn còn chỏm tóc mà Thẩm Trọng Thành đã buộc, sau khi nhận hình phạt xong thì trên mặt vẫn có chút đau đớn khổ sở, giống như là vì thua cho nên mới đau lòng, thế nhưng nếu ai đã biết được xích mích giữa Tạ Dư An và Kha Tài Cảnh thì sẽ biết là cậu thật sự tức giận, bởi vì cậu có cơ hội nhờ bên ngoài cũng không dùng, thậm chí giả vờ cũng không muốn nữa, phải biết rằng ngày hôm qua lúc tập luyện thì cậu đã dùng sự trợ giúp từ bên ngoài.

Tập lần này sẽ phải phát sóng, cho nên chuyện Tạ Dư An không chịu nhờ sự giúp đỡ bên ngoài cũng sẽ được phát sóng, cũng không còn cách nào có thể cắt nối biên tập lại, bởi vì ngày hôm qua lúc tập luyện thì không có đoạn Thẩm Trọng Thành lên sân khấu buộc tóc cho cậu.

Bối Nghệ Hạm đương nhiên là giúp Tạ Dư An, cho nên cô cũng không nhờ sự trợ giúp từ bên ngoài, thế nên người dùng sự trợ giúp bên ngoài là Kỳ Hiên vô cùng xấu hổ, dù sao thì toàn bộ nghệ sĩ ở đây có mỗi gã dùng____ lại còn gọi cho Kha Tài Cảnh.

Thế nhưng Tạ Dư An dùng chân cũng biết được chương trình nhất định sẽ phát đoạn tập luyện ngày hôm qua của Bối Nghệ Hạm, bởi vì ngày hôm qua cô nàng có sử dụng sự trợ giúp từ bên ngoài, nếu như 《 Happy Weekly》 không phát đoạn đó ra thì sẽ làm mất lòng Kỳ Hiên.

Về phần khán giả xem trực tiếp tại trường quay lúc quay về thấy trên tivi phát lại không giống cũng không phải vấn đề gì lớn, tính ra thì cũng không có nhiều khán giả, cho dù mấy người này có nói ra thì cũng sẽ mau chóng bị thủy quân dìm xuống.

Nhưng cho dù có là vậy thì MC cũng có chút lúng túng, may là tất cả mọi người đều có đạo đức nghề nghiệp, cho nên cuối cùng vẫn có thể miễn cưỡng trở lại dáng vẻ tươi cười để chống đỡ cho đến lúc kết thúc.

Lúc bọn họ rời khỏi sân khấu thì Nam Thành bên ngoài liền đổ cơn mưa.

Kha Tuyết và Kỳ Hiên ở trên sân khấu sẽ tỏ ra vô cùng thân thiết nhưng lúc xuống dưới sẽ không còn nữa, Kha Tuyết nói tạm biệt với mọi người sau đó trực tiếp lên xe rời khỏi đài truyền hình, mà Kỳ Hiên lúc gần đi cũng mặt không đổi sắc nhìn Tạ Dư An và Bối Nghệ Hạm rồi mới rời đi.

Còn người đại diện họ Lâm lúc đi ra cùng Bối Nghệ Hạm thì hung hăng trừng mắt nhìn cô, sau đó đuổi theo Kỳ Hiên.

“Cảm ơn.” Tạ Dư An thấy thế có chút xấu hổ, nói lời cảm ơn với Bối Nghệ Hạm, sau đó còn nói. “Thật ra lúc nãy…. cô không cần phải giúp tôi đâu.”

Kỳ Hiên, Bối Nghệ Hạm và cậu đều là người của Thụy Phong, kết quả cả ba lại cùng đấu đá nhau trên sân khấu, Kỳ Hiên vốn đã có địa vị, Thụy Phong sẽ không làm gì gã cả, nhưng Bối Nghệ Hạm với Tạ Dư An thì không giống, sau khi họ trở về nhất định sẽ bị công ty gọi đến nói chuyện, Tạ Dư An bên này thì Tất Đông Thụ chắc chắn sẽ không nói gì, dù sao thì hợp đồng với Thụy Phong cũng sắp kếp thúc rồi, sau đó sẽ mau chóng chạy đến chỗ Thẩm Trọng Thành, cho nên có như nào cũng không sao hết.

Nhưng mà Bối Nghệ Hạm bên kia lại khó nói, thái độ của người đại diện lúc nãy đã rất rõ ràng, Tạ Dư An nhớ không lầm thì quan hệ giữa Bối Nghệ Hạm và người đại diện họ Lâm này không quá tốt, không phải Bối Nghệ Hạm không ở bên Quách Thanh Tâm, hai người mặc dù đang yêu đương thế nhưng mối quan hệ này ngay từ đầu như thế nào thì chỉ có hai người bọn họ mới rõ ràng.

“Không sao đâu, thật ra thì tôi đã muốn chia tay với Quách Thanh Tâm rồi.” Bối Nghệ Hạm bỗng nhiên nói ra câu đó, khiến Tạ Dư An lại càng hoảng sợ, ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía cô, “Ở trong giới giải trí này khó nhỉ?”

Bối Nghệ Hạm đột nhiên hỏi cậu.

Tạ Dư An nhất thời không thể trả lời được.

Nam Thành chính là thành phố điển hình của tình thành phía Nam, lúc trời đổ mưa thì đặc biệt tối tăm và ẩm ướt, những giọt nước mưa tí tách rơi xuống mặt đất, rất nhanh đã tạo thành vũng nước, giọt nước mưa tiếp tục rơi xuống khiến vũng nước bắn lên tung tóe, từ phía xa nhìn lại giống như nổi lên một tầng sương mù màu trắng dày đặc.

Bối Nghệ Hạm lặng lẽ nhìn tầng hơi nước bốc lên, lại tiếp tục hỏi cậu “Lúc đầu cậu đi tìm Thẩm Trọng Thành đã nghĩ như thế nào vậy? Cậu có cảm thấy nhục nhã hay vô cùng xấu hổ không, có nghĩ rằng ba mẹ nếu như phát hiện được sẽ cảm thấy không ngóc đầu lên được không, có thấy khinh bỉ chính bản thân mình không?”

Tạ Dư An tất nhiên là có, nếu không cậu cũng sẽ không muốn bỏ cuộc giữa chừng, thậm chí bây giờ nhớ lại thì cậu cũng cảm thấy lúc đó mình điên rồi, tới giờ vẫn luôn tự trách bản thân trước kia suýt chút nữa đã lầm đường lạc lối, dù cho lúc đó đã gặp được Nhậm Văn Ký ở tiệc

Mà sau khi hỏi xong, Bối Nghệ Hạm không đợi Tạ Dư An trả lời đã khẽ cười một tiếng rồi nói “Tất cả mọi người đều nói đây là hành vi không có đạo đức, không tới mức đường cùng thì sẽ không ai làm ra chuyện như vậy, cậu nói xem có tay có chân đầy đủ lại không muốn làm việc gì tốt, sao lại đi làm ra loại chuyện này?” giọng nói của Bối Nghệ Hạm có chút nhẹ, thế nhưng trong hoàn cảnh mưa rơi lộp bộp như này nghe vào tai vô cùng rõ ràng, “Bọn họ không biết được rằng ở vị trí này sống quá khó khăn, cũng quá mệt mỏi, nếu như bản thân không tự nguyện thì cũng sẽ có người giúp một tay thôi, còn ai quan tâm lúc đó cậu có tự nguyện hay là không.”

Tạ Dư An nghe đến đó, đột nhiên cảm thấy cả người đều dâng lên một cảm giác lạnh lẽo____ đúng vậy, cậu có một người đại diện tốt, Tất Đông Thụ sẽ không để cậu đi làm loại chuyện đó, thế nhưng những người khác thì thế nào?

Mà Bối Nghệ Hạm có lẽ là thấy đêm mưa ở Nam Thành có chút lạnh cho nên cô đưa tay buộc chặt lại quần áo ít ỏi trên người, Tạ Dư An thấy thế liền muốn cởi áo khoác đưa cho cô, thế nhưng lại bị từ chối “Là đúng hay là sai thì ai có thể phán đoán được chứ?”

“Hai loại này tôi đều đã nếm thử qua rồi, cuối cùng lại phát hiện hóa ra tôi càng thích tự nguyện hơn.”

Tạ Dư An im lặng, yết hầu trượt lên trượt xuống, không biết nên nói cái gì.

Bối Nghệ Hạm quay đầu nhìn về phía cậu rồi cười nói “Ây da cậu đừng sợ, đĩ điên Lâm Kỳ kia tôi đã sớm không vừa mắt rồi, vừa nghĩ tới việc cô ta phải đi liếm đít cho cho Kỳ Hiên đang tức giận để dỗ dành gã thì tôi liền thấy vui vẻ, hơn nữa, tôi còn có bạn trai nữa mà.”

Cách đó không xa có một chiếc xe màu đen đang chạy tới, Quách Thanh Tâm từ bên trong đi ra, một tay cầm theo áo khoác, một tay cầm ô chạy đến chỗ Bối Nghệ Hạm.

Bối Nghệ Hạm hướng về phía anh ta bĩu bĩu môi, nói với Tạ Dư An “Cậu xem, anh ấy tới đón tôi kìa.”

Bối Nghệ Hạm bị Quách Thanh Tâm đưa đi.

Tạ Dư An nhìn bóng lưng của hai người rời đi, cậu đứng dưới mái hiên có chút kinh ngạc.

Một đêm ở trên du thuyền Blue Goddess kia cậu đã bỏ qua ý định đi tìm kim chủ, chỉ là sau đó cậu lại gặp được Thẩm Trọng Thành.

Thế nhưng nếu như từ đầu đến cuối đều không phải gặp Thẩm Trọng Thành thì kết quả đợi cậu sẽ là như thế nào? cả giới giải trí không ai giúp cậu lên tiếng, phim cũng không thể tiếp tục đóng, cậu cũng không có tiền, không chỉ riêng cậu mà toàn bộ gia đình cậu sẽ bị gánh nặng tiền phá hợp đồng đè ép, sau đó nếu như gặp phải Vưu Dương thì có phải sẽ giống như Bối Nghệ Hạm nói mà sẽ “tự nguyện” giúp cậu hay không.

Thế nhưng lúc đó cậu vẫn chưa đến mức “đường cùng”, cậu vẫn có tay có chân, vẫn có thể kiếm ra tiền, mấy triệu cũng không thành vấn đề, kiếm đủ vài chục năm thì nhất định có thể trả hết mà không phải sao?

Nhưng cậu làm không được.

Tạ Dư An biết rõ mình làm không được, lời qua tiếng lại của những người trong giới giải trí hay những lời chửi mắng từ antifans sẽ trực tiếp nghiền nát cậu, cậu chỉ cần thể hiện ra chút yếu đuối thì sẽ có người lao đến măng chửi cậu____ mong manh như vậy thì còn vào giới giải trí lăn lộn làm cái gì? mau trở về học bài cho tốt đi.

Cho nên cậu mặc dù có làm như thế nào thì cũng đều là sai.

Cậu cũng không phải là một người mạnh mẽ, cậu lúc đó không nghĩ đến hậu quả sẽ thành như thế nào cả, nếu như lúc đó không gặp Thẩm Trọng Thành, nếu như cậu vẫn không trả nổi tiền phá hợp đồng, nếu như Vưu Dương “tự nguyện” tới giúp cậu.

Mỗi một cái nếu như, mỗi một cái ví dụ như, Tạ Dư An đều không nghĩ được kết quả rốt cuộc sẽ như thế nào.

Đêm mưa ở Nam Thành thật sự quá lạnh.

Tạ Dư An nhẹ thở ra một hơi, cậu bỏ tay vào trong túi muốn tìm sự ấm áp, thế mà lại sờ trúng một cọng dây buộc tóc___ là cọng dây mà Thẩm Trọng Thành dùng để buộc tóc cho cậu, sau khi kết thúc chương trình thì Tất Đông Thụ và Hồ Tiêu chỉ chừa cho cậu áo khoác cho khỏi lạnh sau đó liền đi mất, còn nói rằng lát nữa Thẩm Trọng Thành sẽ tự mình đến đón cậu, cho nên bọn họ không muốn làm bóng đèn đâu.

Có lẽ là vì rất nhớ Thẩm Trọng Thành cho nên giây kế tiếp Tạ Dư An đã thật sự nghe được giọng nói trầm thấp quen thuộc của người đó “Cậu đẹp trai gì ơi, đêm nay đi hẹn hò sao? cậu ở đây đang chờ ai vậy?”

Tạ Dư An không quay đầu lại, chỉ cong khóe môi rồi nói “Tôi đang đợi tình yêu đến.”

“Vậy thì đừng đợi nữa, tình yêu đã tới rồi đây, cậu cứ theo tôi đi “sung sướng” một trận đi.” Người nọ từ phía sau ôm lấy cậu, dáng người cao lớn của người đó bao bọc lấy cả người cậu, nhiệt độ ấm áp trên cơ thể người đó truyền tới xua tan đi cái lạnh của cơn mưa bám trên người cậu.

Thẩm Trọng Thành đem khăn choàng cổ màu vàng nhạt ở trên người tháo ra, tiếp đó quàng lại ngay ngắn cho Tạ Dư An, sau đó lại đặt cằm lên trên bả vai cậu, đem mặt áp sát vào vành tai lạnh lẽo của cậu rồi hỏi “Thấy thế nào? ngủ với anh Thẩm, anh Thẩm buộc chỏm tóc cho cậu nhé.”

Tạ Dư An nghe anh lại dùng tiếng địa phương nói chuyện thì nhịn không được mà cười một tiếng, sau đó nói “Anh còn nói được sao, đầu em bây giờ không trở lại như bình thường được luôn nè.”

Lúc xuống sân khấu thì Tạ Dư An đã gỡ chỏm tóc ra, dây buộc thì bị nhét vào túi, thế nhưng tóc bởi vì bị buộc quá lâu cho nên một lúc không thể trở lại bình thường, Tạ Dư An cũng lười để ý nên cứ để nó rối bời như vậy.

“Không làm nó trở lại bình thường được sao?” Thẩm Trọng Thành đưa tay nắm lấy bả vai Tạ Dư An, khiến cậu quay đầu lại nhìn anh, “Anh giúp em xem một chút.”

Tạ Dư An không muốn quay đầu lại, thế nhưng với cái sức gà rù này của cậu thì sao có thể thắng được Thẩm Trọng Thành? Cậu không lay chuyển được Thẩm Trọng Thành cho nên vẫn là xoay người lại, thế nhưng vẫn cúi thấp đầu.

Thẩm Trọng Thành cũng không ép Tạ Dư An phải ngẩng đầu lên, mà là giống như anh đã nói, chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt lại tóc của cậu, sau đó sờ sờ đầu cậu rồi đem người ép vào trong lồng ngực mình mà ôm lấy.

Lúc Tạ Dư An ngửi thấy mùi cây tùng trên người Thẩm Trọng Thành đã nghĩ rằng mùi hương lạnh lẽo như vậy mà cũng có thể trở nên ấm áp như thế này, giọng nói của cậu có chút buồn “Trọng Thành, em mệt mỏi quá.”

“Tuy rằng đều là diễn kịch nhưng em thấy như vậy mệt chết đi được.”

Ở trên sân khấu hay ở đoàn phim thì cũng đều là diễn thôi, thật ra đâu có cái gì khác biệt? Đều là diễn thành một người khác, mãi mãi không thể được làm con người thật của bản thân.

Trước ngày hôm nay Tạ Dư An vẫn chưa hiểu rõ được đạo lý này, 《 Happy Weekly》 chính là chương trình giải trí đầu tiên cậu nhận, thế nhưng lại khiến Tạ Dư An không được thoải mái lắm, vì thế nên lần đầu tiên Tạ Dư An ở trước mặt Thẩm Trọng Thành giống như giận cá chém thớt, lại giống như rất tủi thân mà nói “Em sau này sẽ không bao giờ…. muốn tham gia chương trình giải trí nữa.”

“Vì sao?” Thẩm Trọng Thành nghe cậu nói vậy cũng cười một tiếng, “Bởi vì anh buộc tóc em thành chỏm như vậy rất khó coi sao?”

Tạ Dư An thoáng giật mình, trong giây lát mới nhớ tới trong 《 Happy Weekly》 cũng không chỉ mỗi Kỳ Hiên với Kha Tài Cảnh là làm cậu tức giận, nhắc tới mới nhớ, cậu và Thẩm Trọng Thành ở trên sân khấu đúng là diễn kịch tốt vô cùng.

Tạ Dư An có chút ngẩn ngơ ngẩng đầu lên, cậu ngắm nhìn đôi mắt thuần một màu đen của Thẩm Trọng Thành.

Đôi mắt của anh rất sâu, ngọn đèn đường từ phía sau chiếu lên khiến nó có chút sáng rực, thỉnh thoảng lóe lên ánh đèn thì trong mắt Thẩm Trọng Thành cũng sẽ theo đó mà lóe lên, tản ra cảm giác dịu dàng thoang thoảng, sau đó anh mở miệng, tiếp tục nói “Không phải còn tặng em xẻng vàng để tìm người yêu hay sao?”

Thẩm Trọng Thành đưa tay bẹo má Tạ Dư An, sau đó dùng chính bàn tay ấm áp ấy áp lên hai gò má lạnh lẽo của cậu rồi hỏi “Xẻng vàng đâu ròi?”

“Anh Đông cầm đi rồi.” cậu nhỏ mím khóe môi, màu đỏ xung quanh viền mắt cũng đã nhạt đi không ít, mắt cười đến hơi cong cong, làn sương mờ bên trong cũng đã không còn quá rõ ràng.

Thấy mình cuối cùng cũng dỗ được vợ thì Thẩm Trọng Thành mới nắm lấy tay Tạ Dư An dắt ra xe, vừa đi vừa lảm nhảm “Tại sao con người em có thể nhẫn tâm như vậy chứ, anh tối qua nhớ em đến ngủ không được, thế mà em lại muốn xem người ta mấy lần, hôm nay thấy anh lại còn giả vờ như không quen biết, nhắc tới liền thấy khó chịu mà, nước mắt sắp không giữ được mà tuôn ào ào ra luôn đây nè.”

“Đã nói không phải muốn xem người ta được mấy lần mà.” Tạ Dư An bị anh quật ngược lại cũng chỉ thấy mắc cười, cậu ngẩng đầu lên nhìn anh rồi hỏi, “Vậy còn anh thì sao, anh ngoài miệng nói tin em nhưng sao lại bắt em để điện thoại đấy mà ngủ hả?”

Thẩm Trọng Thành kéo tay Tạ Dư An đặt vào trong áo của mình, sau đó nhấn vào cơ ngực rắn chắc hòng quyến rũ Tạ Dư An, tiếp đó nói “Ở trong lòng anh đây này, em sờ thử xem, có sờ ra được nước mắt nóng hổi của anh hay không?”

“Không sờ ra nha.” Tạ Dư An muốn véo Thẩm Trọng Thành một phát, cơ mà lại phát hiện trên người anh căn bản không có thịt để cho cậu véo, thế nên đã đổi thành dùng ngón tay cố ý gãi gãi anh, sau đó nói, “Em đã ở trong lòng anh rồi mà, vậy sao lại không thấy được nước mắt của anh nhỉ?”

Kết quả vừa gãi một cái, Thẩm Trọng Thành bỗng nhiên đứng đực mặt ra, sau đó mở cửa xe đem Tạ Dư An đẩy lên ghế ngồi phía sau rồi cúi người đè xuống, từ trên cao nhìn xuống cậu, tiếp đó nắm lấy cái cằm hình chữ V của cậu mà mắng “Cái đứa nhỏ gà tơ này, em gãi bậy cái gì đó? Em có phải muốn cùng anh đóng cọc thật không hả?”

Tạ Dư An không sợ anh, cậu giương cằm lên rồi nói, “Ở chỗ này sao? Nếu như bị ai đó chụp được thì hai chúng ta ngày mai sẽ leo lên top 1 hot search đó.”

“Nếu lên thì anh dập xuống.” Thẩm Trọng Thành cúi đầu cắn lên môi Tạ Dư An, thế nhưng không dùng nhiều lực mà chỉ là dùng răng cắn nhẹ vào cánh môi, tiếp đó động tác dần chậm lại, chậm rãi mút nhè nhẹ.

Tạ Dư An khẽ nhắm mắt, hé miệng đáp lại Thẩm Trọng Thành, cậu có cảm giác như đã bị mùi tuyết tùng trên người anh hoàn toàn nhấn chìm, mùi hương này giống hệt cảm giác Thẩm Trọng Thành giành cho cậu____ là sự an ổn và ấm áp của một ngôi nhà gỗ tùng giữa đồi núi tuyết.

Nhiệt độ dần trở nên nóng bỏng bên trong không gian chật hẹp, cuối cùng vẫn là Thẩm Trọng Thành buông Tạ Dư An ra, anh nhanh tay cởi bớt cúc áo ở trên cùng cho bớt nóng, sau đó nhìn về nửa khuôn mặt của Tạ Dư An đang phập phồng thở gấp dựa vào ghế ngồi, nhìn thấy vẻ mặt ửng hồng, lông mi thật dài liên tục run rẩy vô cùng dụ hoặc thì lại tức giận vô cùng, cho nên liền đè người ta ra hôn thêm mấy cái, sau đó nói xàm đế “Cái con gà con này suốt ngày dụ dỗ anh, giờ mà đem em nhốt vào lồng gà là xong chuyện.”

Tạ Dư An từ tức lại vừa buồn cười, mắng lại anh “Sao anh diễn nhiều như vậy hả?”

Thẩm Trọng Thành đớp lại cậu “Không diễn nhiều thì sao nổi tiếng?”

Tạ Dư An cũng lười đấu võ mồm với Thẩm Trọng Thành, lúc nãy hôn mấy cái đã khiến cả hai nổi lên phản ứng, thế nhưng ở đây thì không thể làm thêm chuyện gì khác được, trừ khi bọn họ thật sự muốn lên hotsearch.

Chỉ là hiện tại cơ thể có hơi nóng, trong xe kín gió nên không thể nào thông thoáng được, vì vậy mà Tạ Dư An cũng bắt đầu cởi áo mình ra cho mát mẻ một chút, thế nhưng Thẩm Trọng Thành thấy thế lại buộc chặt cúc áo của cậu không cho cởi ra, “Còn muốn dụ dỗ anh sao?”

“Em nóng.” Tạ Dư An nói.

“Vậy cũng không được cởi ra, sẽ bị cảm mất.” Thẩm Trọng Thành không cho phép chống cự mà từ chối hành động của Tạ Dư An. “Anh đi lái xe, đợi lát nữa mở cửa sổ xe ra cho em mát được chưa.”

Tạ Dư An đạp rơi giày, lủi vào chỗ ngồi phía sau xe, sau đó dùng chân đạp đạp Thẩm Trọng Thành đuổi anh đi “Vậy anh mau đi lái xe đi.”

Thẩm Trọng Thành gãi gãi lòng bàn chân Tạ Dư An khiến cậu thấy nhột nên lủi sâu vào ghế, sau đó mới ra ghế trước lái xe, anh từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua phía sau rồi nói “Ngồi yên chỗ anh có thể nhìn thấy, nói lại lần nữa là không được cởi áo ra nghe chưa.”

“Biết rồi biết rồi mà.” Tạ Dư An vờ như không kiên nhẫn mà nói, ” Chúng ta nhanh về khách sạn lấy hành lí đi, em muốn về nhà.”

“Không cần về đó, trực tiếp ra sân bay luôn.” Thẩm Trọng Thành nói, “Hành lí anh đã nói trợ lí Hồ Tiêu thu xếp rồi, chúng ta cứ thế này mà về thôi.”

Nhắc tới mới nhớ, Thẩm Trọng Thành có phi cơ riêng đó, cậu “à” một tiếng sau đó tiếp tục núp ở ghế sau, cố gắng dán mặt lên ô cửa sổ được anh mở ra có chút xíu để bớt nóng.

“Có đúng là đang nghĩ chồng cưng có tiền thật tốt không?” Thẩm Trọng Thành lại không chịu buông tha Tạ Dư An, vẫn tiếp tục lôi kéo cậu nói chuyện phiếm.

Tạ Dư An lần này lại trả lời đúng cảm giác thật. “Đúng vậy.”

Kết quả Thẩm Trọng Thành lại thay đổi giọng điệu, nghiêm túc nói “Thật ra anh không phải hoàn hảo mọi mặt gì, cục cưng à, em ở với anh cũng sẽ rất buồn phiền đó.”

Tạ Dư An bị liệu cái giọng nghiêm túc của anh nên cũng sửa lại vẻ mặt một chút, tiếp đó lại im lặng suy nghĩ xem rốt cuộc buồn phiền vụ gì, sau đó hỏi anh “Cái gì buồn phiền cơ?”

Thẩm Trọng Thành nghiêm túc trả lời ” Mất đi không đủ tiền chuộc về cho nên buồn phiền.”

Tạ Dư An “….”

Bị Thẩm Trọng Thành dần một trận như vậy, Tạ Dư An cũng đã sớm khổ không chịu nổi rồi, mắt cười cong cong mà suy nghĩ, sau đó học theo Thẩm Trọng Thành mà nói “Em cũng không phải người hoàn hảo mọi mặt gì, anh ở với em cũng sẽ rất buồn phiền đó.”

Thẩm Trọng Thành có vẻ khó hiểu “Có thể buồn phiền vụ gì?”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.