Mang Theo Tiền Vốn Tiến Vào Đoàn Phim

Chương 133


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 133:

Nếu nói mưa sao băng là một trong những cảnh quan thiên nhiên đẹp đẽ nhất trong đêm, thì pháo hoa chính là một sự sáng tạo gây chấn động của con người trong đêm tối, cả hai đều giống nhau, đều chỉ có thể nhìn trong phút chốc, thế nhưng khi mọi người nhìn thấy nó, thường thường đều sẽ hy vọng được mãi mãi đi cùng người đang bên cạnh mình.

Lúc Tiền Xán ló mặt ra cửa sổ nhìn thấy một đóa pháo hoa thì dường như đó chỉ là một tín hiệu, sau khi tiếng nổ kết thúc, vô số ánh sáng chói lóa giống như mọc lên từ mọi ngõ ngách của thị trấn, bay sâu vào trong màn đêm, tiếp đó lại tràn ra, khiến toàn bộ bầu trời đêm của trấn Cương Mã gần như sáng như ban ngày, trấn nhỏ gần sa mạc Gobi này vào lúc trời tối chỉ có thể nhìn thấy chút ánh sáng của ngọn đèn dầu ở các hộ gia đình, đây là lần đầu tiên đón lấy một trận pháo hoa lớn và đẹp đẽ như vậy.

Người dân trong trấn đều ra khỏi nhà để chiêm ngưỡng trận pháo hoa rực rỡ này, ngay cả người đã từng nhìn thấy những trận pháo hoa như này trong thành phố là Tiền Xán cũng không nhịn được mà cố rướn người nhìn ra ngoài, Tạ Dư An cũng giữ bệ cửa sổ ngửa đầu xem với Tiền Xán, ảnh ngược của pháo hoa trong mắt cậu lấp lánh nhấp nháy, giống như từng viên sao băng đang rơi xuống.

Pháo hoa duy trì liên tục trên bầu trời đêm gần mười phút cũng không dừng lại mà vẫn tiếp tục, còn thay đổi nhiều kiểu khác nhau, thậm chí còn nổ ra một hình trái tim to, Tiền Xán không ngừng nhìn vào cơn mưa pháo hoa rồi thở dài: “Kẻ có tiền nào trong trấn đang cầu hôn sao? Ngay cả trái tim cũng xuất hiện rồi, nhưng mà tại sao lại không ký tên nhỉ? ”

Pháo hoa thông thường vẫn cần mấy trăm quả, mà muốn bao trùm hết toàn bộ trấn Cương Mã như tối nay thì phải tới nghìn quả pháo, nhiều pháo như vậy được bắn cùng một lúc trong hơn mười phút, vậy thì ít nhất cũng phải khoảng chừng mười nghìn quả____ Điều quan trọng nhất là trấn Cương Mã không có khả năng tồn tại nhiều xưởng có nhiều pháo hoa như vậy, cho nên những quả pháo hoa này nhất định là được vận chuyển từ nơi khác đến, chỉ vì tối hôm nay mà nở rộ.

Những lời mà Tiền Xán đã nói khiến Tạ Dư An hơi ngẩn ra, bởi vì cậu nhớ những lời mà Thẩm Trọng Thành đã nói trước khi cúp máy_____Đừng nói trận mýa sao bãng mýời năm khó gặp ở trấn Cýõng Mã, ngay cả pháo hoa cách mýời ngày được thấy ở Hoa Thành, nếu anh thấy ðýợc thì chắc chắn sẽ chụp lại gửi cho cục cýng xem.

Vì vậy mà trong khoảnh khắc ấy, Tạ Dư An dường như đã biết ai thả ra những quả pháo hoa này.

Thẩm Trọng Thành gần như đã nói rõ với cậu: nếu như em thấy được pháo hoa đẹp đẽ, nhất định phải quay lại cho anh xem.

Tuy nhiên, Tạ Dư An cũng không chắc chắn 100% rằng pháo hoa này là do Thẩm Trọng Thành thả, nhưng Tạ Dư An vẫn lấy điện thoại quay video, tiếp đó lại chụp một bức ảnh pháo hoa có hình trái tim, lúc cậu đang chuẩn bị gửi sang cho Thẩm Trọng Thành thì đột nhiên dừng lại động tác, cẩn thận suy nghĩ một lúc, Tạ Dư An quyết định tạm thời không gửi cho Thẩm Trọng Thành.

Ở một bên khác, Tiền Xán cũng lấy điện thoại của mình ra quay video cảnh pháo hoa rồi đăng lên weibo____

【Tiền Xán: Xem này, có những bông hoa trên bầu trời [đầu chó]. 】

【Súp sủi cảo chua: Đẹp quá! Lại có người giàu nào đang cầu hôn sao? 】

【Đâm cục cưng: Wow, đang bắn ở đâu vậy? Những quả pháo hoa này đẹp ghê, tôi thấy các diễn viên khác trong đoàn cũng đăng!! 】

【Giám thị C: Hình như là ở trấn Cương Mã? Một chị gái ở trấn Cương Mã nói rằng mẹ cô ấy đã quay video lại cho cô ấy, hiện tại cô ấy đang đi du học cho nên cảm thấy rất tiếc khi không được xem trận pháo hoa này. 】

【Hai mươi bốn cầu Dạ Thước: Trấn Cương Mã sao! Tôi nghe nói ngày mai ở đó sẽ có lễ hội lửa trại! Muốn đến đó quá đi. 】

【Quả đào của bạn: Để tôi đoán đậm chút nào, có phải là ông chủ Thẩm không? [Đầu chó]】

【Nỗi nhớ là một cái gì đó rất khó hiểu: Ông chủ Thẩm ngoi lên cầu hôn @Thẩm Trọng Thành Nhi】

Mặc dù Tiền không thêm vị trí khi anh đăng lên weibo, các diễn viên khác trong đoàn phim cũng không chỉ rõ nơi bắn pháo hoa, thế nhưng ngoại trừ họ thì hầu hết mọi người ở trấn Cương Mã đều nhìn thấy pháo hoa, cho nên nơi pháo hoa được bắn hoàn toàn không giấu được, trong chốc lát, trấn Cương Mã không tiếng tăm sát biên giới sa mạc bỗng nhiên trở nên nổi tiếng.

Tạ Dư An chịu đựng cho đến sáng hôm sau cũng không gửi video và hình ảnh pháo hoa cho Thẩm Trọng Thành, cậu chỉ nói [chào buổi sáng] với Thẩm Trọng Thành.

Tối hôm nay sẽ diễn ra lễ hội lửa trại ở trấn Cương Mã, Ngỗi Chính Côn thật sự đã cho tất cả thành viên trong đoàn nghỉ để mọi người có thể chơi thật vui vẻ trong ngày hôm nay, ngược lại, ông tiếp tục ở trong phòng với máy tính để tăng ca.

Lúc Tạ Dư An gửi tin wechat cho Thẩm Trọng Thành, Thẩm Trọng Thành hẳn là đã rời gường, cho nên khi cậu tìm anh khoảng thời gian này trong ngày thì anh đều sẽ trả lời lại sau vài giây, nhưng lần này Thẩm Trọng Thành lại không trả lời Tạ Dư An.

Không chỉ không trả lời mà giống như anh đã mất tích, mãi cho đến trưa cũng không có động tĩnh gì, trong khoảng thời gian này Tạ Dư An cũng tìm anh vài lần, thế nhưng Thẩm Trọng Thành đều không trả lời lại.

Tạ Dư An càng lo lắng cho anh hơn, cậu tự hỏi liệu Thẩm Trọng Thành có phải đang tức giận hay không_____bởi vì cậu vẫn chưa gửi ảnh chụp và video quay pháo hoa sang cho anh.

Ngay khi Tạ Dư An định gọi điện cho Thẩm Trọng Thành để xem có thể liên lạc được hay không, ngược lại Thẩm Trọng Thành đã gọi cho cậu.

“Chào buổi trưa, cục cưng.” Lúc nói chuyện với Tạ Dư An, giọng nói của Thẩm Trọng Thành luôn dịu dàng và không có dấu hiệu giận dữ.

Tạ Dư An hỏi anh: “Anh đã đi đâu vậy? Sao sáng giờ không thấy được bóng dáng của anh, em còn tưởng anh đã mất tích đấy, em lo cho anh lắm.”

“Cục cưng lo lắng cho anh à.” Nghe Tạ Dư An quan tâm đến mình, Thẩm Trọng Thành khẽ cười rồi nói với Tạ Dư An, “Anh đang trên đường đi đến trái tim của em.”

“Tất nhiên là lo lắng cho anh rồi, nếu em không trả lời lại tin nhắn của anh xong biến mất cả buổi sáng thì anh sẽ không lo lắng cho em sao?” Tạ Dư An không có để bụng câu nói sau cùng của Thẩm Trọng Thành, bởi vì có đôi khi Thẩm Trọng Thành thích nói mấy lời yêu thương sến rện, còn ép cậu phải nói cùng, cho nên Tạ Dư An cũng phối hợp với anh: “Được nha, em sẽ giữ cửa cho anh.”

“Anh sẽ lo chết mất.” Mà sau khi Thẩm Trọng Thành nói xong câu đó thì bỗng nhiên đổi đề tài, “À đúng rồi cục cưng, anh lướt weibo thì thấy trên đó nói…hôm qua ở chỗ bọn em bắn pháo hoa à?”

Tạ Dư An nghe vậy thì hơi nhướn mày: “Vâng ạ.”

Cậu có thể chắc chắn 100% là những quả pháo hoa đó do Thẩm Trọng Thành thả, bởi vì sau khi cậu mở weibo thì đã thấy được động tĩnh của Thẩm Trọng Thành ngay trang chủ, Không còn nghi ngờ gì, đây cũng là một bài weibo show tình cảm, nhưng lần này anh dùng acc chính để đăng____ 【Thẩm Trọng Thành Nhi: Tặng cho em một trăm triệu “ngôi sao”. [trái tim]】

Bình thường Thẩm Trọng Thành đều chỉ dùng acc clone để show tình cảm, ở acc chính anh sẽ không thể hiện quá rõ ràng, nhiều nhất là ngầm thể hiện một chút mà thôi.

Mà qua điện thoại, Thẩm Trọng Thành hỏi cậu: “Pháo hoa có đẹp không?”

Tạ Dư An nói: “Em nghe nói là đẹp.”

“Nghe nói?” Thẩm Trọng Thành nghe hai từ này thì thấy rất kỳ quái.

Tạ Dư An cố ý trêu chọc anh, “Vâng ạ, bởi vì tối qua ở đây lạnh quá nên em không đi xem, nếu là mưa tiền thì em có thể miễn cưỡng suy xét, chứ pháo hoa thì có đáng giá không? Không đáng.”

Thẩm Trọng Thành: “…”

Kết quả là tiếng cười của Tiền Trấn Xuyên xuất hiện trong điện thoại: “Đúng vậy, Thẩm hoàng hậu, dùng cái não bé tí của ông để suy nghĩ thật kỹ đi, miệng già mặt già, pháo hoa đẹp hay tiền đẹp?”

Nghiêm Lâm giúp Thẩm Trọng Thành trách mắng Tiền Trấn Xuyên, thế nhưng vẫn không quên nói bằng giọng điệu hả hê: “Tiểu Xuyên, chú mày thế mà lại nói bậy nói bạ, cứ mở mồm là lại ngông cuồng, xem thử ở đây có phần cho chú mày nói chuyện hay không?”

Thẩm Trọng Thành im lặng trong hai giây, phớt lờ hai đứa bạn ngu ngốc là Nghiêm Lâm và Tiền Trấn Xuyên, anh có chút tủi thân mà nói với Tạ Dư An: “Sao tối qua em ngủ sớm như vậy? Không phải em đã bảo với anh là sẽ đi đánh bài với Tiền Xán hay sao?”

“Đúng ạ, nhưng mà đánh một ván xong lại thôi, không có anh bên cạnh, em cảm thấy làm cái gì cũng không có ý nghĩa” Tạ Dư An không nói dối, bọn họ vừa mới đánh một ván thì bên ngoài đã bắn pháo hoa, pháo hoa kéo dài đủ mười ba phút, trong lúc đó mọi người đều bận xem pháo hoa cho nên không có ý muốn chơi bài nữa.

Đột nhiên nghe thấy những lời ngọt ngào từ Tạ Dư An, tâm trạng của Thẩm Trọng Thành lúc này không phải là vui mừng, cũng không giống như không vui, tâm trạng cứ phập phồng lên xuống.

Lúc này, giọng nói của Thẩm Tiêu Hồng cũng xuất hiện, cô thúc giục Thẩm Trọng Thành: “Nhanh lên, mày có còn muốn…”

Thẩm Tiêu Hồng có lẽ là vừa nói chuyện vừa đi xa, cho nên những lời cô nói phía sau cậu không nghe rõ, cậu hỏi Thẩm Trọng Thành: “Anh còn đang bận sao? Vậy giờ em không nói với anh nữa, tối em sẽ quay mưa sao băng cho anh.”

“Được.” Thẩm Trọng Thành trả lời lại, “Yêu em.”

“À phải rồi.” Trước khi cúp điện thoại, Tạ Dư An đã nói sự thật với Thẩm Trọng Thành, “Bé cưng, một trăm triệu ngôi sao của anh, em đã nhận được rồi.”

Nói xong, Tạ Dư An không quan tâm Thẩm Trọng Thành ở đầu dây bên kia sẽ phản ứng như thế nào liền cúp điện thoại.

Sau đó, cậu cũng mở weibo của mình ra, đăng hết tất cả các video và hình ảnh cậu đã quay chụp tối qua_____

【Tạ Dư An: Em đã nhận được một trăm triệu trái tim của anh rồi. [trái tim] 】

【Kỳ Phú: Đảng cp đâu rồi! Mau lăn ra đây, chính chủ lại phát đường này! 】

【Hôm nay cũng muốn học vật lý!: Má, lại còn pháo hoa hình trái tim, mùi chua của chó tình yêu sắp tràn ngập màn hình, tôi không ghen tị chút nào đâu, tại sao lại vậy? Bởi vì tôi là một cây chanh thành tinh, không cần một trăm triệu ngôi sao, cho tôi trái tim là đủ rồi oa oa oa. 】

【Nguyễn Bách rất trắng: Ha ha ha ha, hóa ra pháo hoa đêm qua thật sự do ông chủ Thẩm bắn. 】

【The Hobbit: Đang êm đẹp mà sao bắn pháo hoa lâu như vậy? Có phải ông chủ Thẩm đang cầu hôn không? A a a, có ai quay được video cầu hôn không? 】

【Tỉnh ngủ tôi sẽ không đói! kéo: có người quay được toàn bộ cảnh pháo hoa, chín giờ bắt đầu châm lửa, kéo dài 13 phút 14 giây, đúng là 666, thói quen khống chế số của ông chủ Thẩm vẫn không thay đổi. 】

(*1314: Một đời một kiếp, 666: giỏi, đỉnh)

[Câu chuyện bắt đầu từ đây: Tôi ra lệnh cho hai người lập tức kết hôn tại chỗ! Nga lập tức! 】

Đêm qua Thẩm Trọng Thành gửi tới cho cậu một trăm triệu “ngôi sao”, cho nên dù phải mất nửa tháng nữa mới có thể về nhà gặp Thẩm Trọng Thành, Tạ Dư An vẫn cảm thấy mấy ngày này không quá khó khăn nữa, chỉ là Tạ Dư An vẫn không biết nên làm gì với ngày nghỉ mà Ngỗi Chính Côn đã cho, cậu có thể làm gì đây.

Lễ hội lửa trại phải đến tối mới diễn ra, ban ngày người dân trong trấn đều đang chuẩn bị bữa tiệc cho buổi tối, vì vậy mà Tạ Dư An đã đi dạo quanh nhà một vòng, sau đó dự định đi tìm Tiền Xán để nói chuyện.

Ai dè cậu gõ cửa phòng Tiền Xán cả nửa ngày mà vẫn không thấy Tiền Xán ra mở cửa.

Tạ Dư An nhắn wechat hỏi anh: [Xán Nhi, anh không có ở trong phòng à? Ra ngoài chơi rồi sao? ]

Tiền Xán trả lời cậu: [Đúng vậy, tôi ra ngoài rồi. ]

Tạ Dư An: [Vậy buổi tối anh có đi tới lửa trại không? ]

Tiền Xán: [Tất nhiên là sẽ đi, à đúng rồi, buổi tối lạnh lắm, tôi để ở đại sảnh một bộ đồ, đến tối cậu ra ngoài nhớ mặc vào, nếu không cậu bị bệnh thì ông chủ Thẩm sẽ gom nợ mới nợ cũ cùng lúc thanh toán mà muốn lột da tôi. ]

Tạ Dư An: [Ha ha ha anh ấy đâu có dữ như vậy, tôi sẽ nhớ mặc nó. ]

Tạ Dư An có áo khoác của mình, thế nhưng cậu không muốn từ chối sự quan tâm của Tiền Xán.

Tạ Dư An không tìm được Tiền Xán để giết thời gian cho nên không còn cách nào khác, chỉ có thể trở về phòng đợi trận mưa sao băng và lễ hội lửa trại của trấn. Cậu đọc kịch bản hơn nửa tiếng thì không đọc vào nữa, thật sự rất buồn chán nhưng cậu không muốn xem phim hay đọc một cuốn tiểu thuyết nào, cuối cùng Tạ Dư An mở weibo lên, vào acc clone của Thẩm Trọng Thành, lướt xem từ bài đầu tiên mà anh đã đăng.

Bọn họ đã ở bên nhau hơn một năm, tài khoản weibo chuyên dùng để thể hiện tình cảm này của Thẩm Trọng Thành tổng cộng đã đăng 298 bài, từ khi ở bên nhau, gần như mỗi ngày Thẩm Trọng Thành đều show tình cảm, cũng không biết anh tìm đâu ra nhiều tư liệu sống như vậy để thể hiện, thế nhưng Tạ Dư An xem một chút thì lại phát hiện, những thứ mà anh đăng hàng ngày nhìn qua có vẻ rất bình thường, thế nhưng từ miệng anh nói ra thì lại mang đến sự đặc biệt, trở nên vô cùng ngọt ngào.

Ngay cả khi những điều đó đã trôi qua rất lâu, thế nhưng khi cậu đọc những câu mà Thẩm Trọng Thành đã viết, thật giống như bọn họ lại một lần nữa trải qua những ngày bình thường nhưng lại đặc biệt.

Đợi khi Tạ Dư An đặt điện thoại xuống, hình bóng cuối cùng của tia nắng mặt trời đã lặn xuống đường chân trời.

Buổi tối hôm nay tại trấn Cương Mã không yên tĩnh giống như những buổi tối trước đây, khi bầu trời xanh thẫm tối sầm lại, trấn nhỏ bắt đầu trở nên sôi động và ồn ào, điều này có nghĩa là đêm lửa trại đã sắp bắt đầu.

Đêm lửa trại được tổ chức tại quảng trường của trấn Cương Mã, người dân trong trấn đã sớm xếp một đống gỗ thật to lớn ở đó, chờ khi viên thiên thạch đầu tiên rơi xuống sẽ châm lửa vào đống gỗ.

Tối hôm qua Tạ Dư An đã hỏi chủ nhà trọ rằng lễ hội lửa trại ở trấn Cương Mã sẽ diễn ra như thế nào, cậu được biết các quy tắc khá giống với lễ hội lửa trại ở nước ngoài mà Thẩm Trọng Thành đã nhắc tới, đều là một đêm lễ hội tự do vui đùa thỏa thích. Ở nơi này, dù cho mọi người có thân phận, chủng tộc, hay giới tính gì thì đều bình đẳng trước ngọn lửa, mọi người có thể tùy ý mời người yêu đến trước đống lửa để nhảy múa và ôm hôn, dù cho ba mẹ cả hai bên phản đối việc họ ở bên nhau thì ở trong đêm này, bọn họ cũng không thể ngăn cản cặp đôi gặp mặt nhau.

Thấy bầu trời đã sắp tối đen hoàn toàn, Tạ Dư An liền nghĩ đến việc đi sang bên cạnh gọi bác sĩ Lâm đi đến quảng trường cùng mình, kết quả phòng của bác sĩ Lâm thế mà lại trống không, không còn cách nào, cậu chỉ có thể tự đi một mình.

Người dân trấn Cương Mã dường như đều ra khỏi nhà vào ngày này, còn có rất nhiều người từ nơi xa xôi bên ngoài cũng tới, chỉ để tham gia đêm lửa trại tối nay, người đi trên đường bắt đầu tuôn ra, một mình Tạ Dư An bước thật chậm lẫn trong đám đông, nhắc tới cũng thấy kỳ quái, cậu đi đến giờ mà vẫn không gặp được người quen nào_____đừng nói Tiền Xán, bác sĩ Lâm và Ngỗi Chính Côn, thậm chí ngay cả cp giả của cậu trong 《 Kinh Uyên Lục 》 là Lăng Đông Vũ cũng không thấy đâu.

Hơn nữa Tạ Dư An không biết có phải là ảo giác của mình hay không, cậu luôn cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình, nói chính xác là có ai đó đang đi theo chụp ảnh cậu. Nhưng mỗi lần Tạ Dư An quay lại hoặc muốn tìm người đó trong đám đông thì cảm giác đó liền nhanh chóng biến mất. Sau khi lặp đi lặp lại mấy lần, Tạ Dư An thậm chí còn nhìn thấy khuôn mặt của Tiền Trấn Xuyên trong đám đông, Tạ Dư An nghĩ rằng mình bị hoa mắt, cậu chớp mắt xong nhìn lại lần nữa thì đúng là không thấy nữa, cho nên Tạ Dư An đã nghĩ có lẽ là ảo giác mà thôi.

Vì vậy mà Tạ Dư An không để ý đến cảm giác này nữa, thừa dịp lửa trại còn chưa có đốt, cậu gọi video cho Thẩm Trọng Thành, như những gì mà cậu đã nói với Thẩm Trọng Thành hôm qua____Thẩm Trọng Thành không đến tham gia lễ hội lửa trại và xem trận mưa sao băng, anh sẽ bỏ lỡ một trăm triệu ngôi sao.

Nhưng Tạ Dư An thật sự không muốn Thẩm Trọng Thành bỏ lỡ cảnh tượng hiếm có như vậy, dù cho ban đêm ánh sáng không được tốt, Thẩm Trọng Thành trong điện thoại có thể sẽ không nhìn thấy rõ mưa sao băng, thế những Tạ Dư An vẫn muốn để Thẩm Trọng Thành tham gia vào toàn bộ đêm lửa trại.

Sau gần một phút chờ đợi, Thẩm Trọng Thành không trả lời điện thoại.

Tạ Dư An để diện thoại xuống, hơi nhíu mày, mà lúc này, đám đông xung quanh cậu đột nhiên phát ra nhiều tiếng ồn, Tạ Dư An ngửa đầu nhìn vào khoảng không trên bầu trời theo hướng mọi người đang nhìn____ mưa sao băng bắt đầu rồi.

Giây tiếp theo, đống lửa ở trung tâm quảng trường cũng nổi lên ánh sáng nóng hừng hực.

Ánh sáng màu đỏ cam lay động xuyên qua đám đông, loang lỗ giữa hai bên lông mày của Tạ Dư An, ánh lửa chập chờn cùng ngôi sao rơi xuống phản chiếu trong tròng mắt cậu, khoảnh khắc đó, bốn phía dường như đều yên tĩnh lại, chỉ có ngôi sao rơi xuống nổ vang trước mắt, thời gian giống như dòng nước lũ mà nhấn chìm bọn họ.

Ngay khi Tạ Dư An đang ngẩn người, lúc này Thẩm Trọng Thành lại gọi điện tới_____

“Alo, cục cưng, em vừa gọi điện cho anh à?”

Tạ Dư An vừa xem mưa sao băng, vừa hỏi anh: “Vâng ạ, anh vẫn còn đang bận nên không tiện nhận cuộc gọi video sao?”

“Đúng vậy.” Thẩm Trọng Thành nói với Tạ Dư An, “Hiện tại anh đang rất bận.”

“Vậy sao…” Tạ Dư An nhận thấy âm thanh bên Thẩm Trọng Thành cũng ồn ào giống bên mình, cậu cho rằng Thẩm Trọng Thành đang ở trong một bữa tiệc tối quan trọng, cậu khẽ thở dài một hơi, giọng nói có hơi thấp, “Mưa sao băng đã bắt đầu rồi, em còn muốn cho anh xem một chút. ”

Ngay lúc này, Tạ Dư An mới nhận ra tầm ảnh hưởng của Thẩm Trọng Thành đối với cậu là rất lớn, rõ ràng trước đó cậu cũng mong chờ đêm mưa sao băng và lễ hội lửa trại này, thế nhưng nếu không có Thẩm Trọng Thành ở bên cạnh thì những điều này dường như đều trở nên thật tẻ nhạt, thậm chí còn không bằng những gì mà Thẩm Trọng Thành đã viết ở acc clone, mỗi ngày bọn họ cùng nhau ở nhà nấu mì đặc biệt hơn.

Tạ Dư An cúi đầu xuống, không nhìn đến mưa sao băng nữa, thậm chí còn không đi đến đống lửa ở quảng trường gần đấy mà lại quay đầu lại, đi theo hướng ngược lại của dòng người đang đi đến, cậu hỏi Thẩm Trọng Thành: “Vậy lúc nào anh về nhà? Em muốn nhìn anh một chút.”

Thẩm Trọng Thành cười cười hỏi cậu: “Không muốn xem một trăm triệu ngôi sao của em à?”

“Em không muốn xem nữa.” Tạ Dư An khép chặt áo khoác trên người, cậu nhận ra lời nhắc nhở của Tiền Xán là đúng, buổi tối ở sa mạc Gobi thực sự rất lạnh, thế nhưng những người xung quanh cậu giống như không cảm thấy lạnh, Tạ Dư An nghĩ, có lẽ là vì bên cạnh bọn họ đều có người quan trọng đi cùng, “Hôm qua em đã xem rồi.”

Thẩm Trọng Thành nói: “Cái đó cũng đâu phải là ngôi sao thật.”

Tạ Dư An nắm chặt điện thoại, như thể âm thanh của Thẩm Trọng Thành còn ấm hơn so với ánh lửa vào ban đêm trên sa mạc, là nơi phát ra độ ấm duy nhất trên người cậu: “Em thật sự không muốn ngắm sao nữa, em chỉ muốn gặp anh thôi.”

“Rất muốn gặp anh.”

Thẩm Trọng Thành lại hỏi cậu: “Vậy nếu cho em lựa chọn, giữa gặp mưa sao băng mười năm khó thấy và có thể gặp ông xã mỗi ngày trong mười năm, em sẽ muốn gặp vế đầu hay vế sau nhất?”

Đống lửa tại quảng trường đã được đốt cháy, mọi người trên đường cũng giống như bị châm lửa mà sôi trào, thế nhưng Tạ Dư An vẫn nghe rõ được mỗi một chữ mà Thẩm Trọng Thành nói.

Cậu đột nhiên dừng bước, không dám tin mà quay đầu nhìn về nơi ngọn lửa đang bùng cháy, cậu vẫn không nhìn thấy Thẩm Trọng Thành, thế nhưng ngay lúc đó, Tạ Dư An có cảm giác như mình có thể xuyên qua đám đông mà nhìn thấy người cậu luôn nghĩ đến, anh đứng trước đống lửa, đứng ở nơi sáng nhất của trấn vào ban đêm để chờ cậu.

Mũi chân Tạ Dư An chuyển hướng, đầu tiên cậu đi vài bước, sau đó không thể chờ đợi mà sải bước nhanh hơn, muốn trong đám người đông nghịt đi nhanh hơn một chút, hô hấp của cậu bắt đầu hơi dồn dập vì kích động, ngay cả giọng nói cũng đều có chút run rẩy: “Đương nhiên là gặp mưa sao băng mười năm khó thấy.”

“Cục cưng, em đúng là dễ thay đổi.” Thẩm Trọng Thành cũng thở dài, “Mới nãy em đâu có nói như vậy.”

“Đó là bởi vì em đang lừa anh.”

“Phải không? Em là cái đồ xấu xa, lại lừa anh.” Thẩm Trọng Thành dời điện thoại ra khỏi tai, thế nhưng Tạ Dư An vẫn có thể nghe thấy tất cả những câu mà anh đã nói, “Nhưng mà hiện tại em không có quyền chọn lựa, ở trước lửa trại, em không thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào từ anh, bây giờ ông xã thân yêu của em muốn ôm em.”

Tạ Dư An nhìn đôi tay đang dang rộng của Thẩm Trọng Thành thì kịch liệt thở gấp, trái tim của cậu đập thình thịch giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng khi cậu thật sự nhìn thấy người mà cậu muốn thấy nhất trước ngọn lửa trại, Tạ Dư An có cảm giác nhịp tim của mình đã ngừng đập trong chốc lát, giống như khi cậu trao trái tim mình cho người mà cậu muốn nhìn thấy, chỉ khi cậu tới cực hạn, trái tim mới có thể trở lại nơi bao bọc nó là xương sườn.

Tạ Dư An mấp máy môi muốn nói, thế nhưng lại phát hiện mình hình như bị mất tiếng, ngay cả một chữ cũng không thể thốt ra. Mà cơ thể của cậu so với suy nghĩ thì nhanh hơn, cậu theo bản năng của mình mà nhào vào lòng Thẩm Trọng Thành, ôm anh thật chặt.

Mãi cho đến khi hơi ấm của Thẩm Trọng Thành truyền sang cậu, Tạ Dư An mới lấy lại được giọng nói của mình, hốc mắt của cậu bỗng trở nên vô cùng chua xót, một lớp sương mù nhanh chóng làm mờ đi tầm mắt của cậu, nước mắt cũng không cho cậu cơ hội giữ lại mà đột nhiên rơi xuống, cậu hít mũi, dựa vào ngực của Thẩm Trọng Thành, lắng nghe nhịp tim của người đàn ông đang đập kịch liệt không kém gì mình và nói với anh rằng: “Em không muốn gặp anh… làm sao mà em chỉ muốn gặp bạn chứ? Em còn muốn ôm anh, muốn mỗi ngày đều dính cùng một chỗ với anh, nếu như anh có thể nhỏ đi, được em giấu trong túi rồi mang theo mỗi ngày thì tốt rồi… ”

Nói rất nhiều điều vô nghĩa, thế nhưng Tạ Dư An lại cảm thấy khó chịu hơn, những cảm xúc phức tạp trong lòng cậu không thể nào trút bỏ, cất giấu hàng ngàn từ nhưng cuối cùng chỉ ôm lấy Thẩm Trọng Thành rồi nhỏ giọng nói, trong đó còn mang theo tiếng khóc nức nở mà lặp lại: “Em rất thích anh…”

Thẩm Trọng Thành không nghĩ Tạ Dư An thế mà khóc dữ như vậy, anh giơ tay lau nước mắt cho Tạ Dư An, cũng cùng Tạ Dư An lặp lại “Anh cũng thích em, rất yêu em”.

Thế nhưng Tạ Dư An hoàn toàn không bị Thẩm Trong Thành dỗ được, anh khổ sở nói: “… Anh không biết em thích anh nhiều thế nào đâu.”

“Anh biết, sao anh lại không biết?” Thẩm Trọng Thành khóc không được mà cười cũng không xong, anh chậm rãi dỗ cục cưng trong lòng, “Em xem đi, hôm qua anh đã tặng cho em một trăm triệu ngôi sao giả, hôm nay thì tới xem một trăm triệu ngôi sao thật cùng em, trái tim duy nhất trên người anh cũng cho em, như thế mà em còn chưa đủ yêu anh sao? ”

Không đủ, tất nhiên là không đủ.

Tạ Dư An cảm thấy một chút cũng không đủ, cậu còn nghĩ rằng chỉ dùng lời nói thì không thể diễn tả được sự yêu thích của mình đối với Thẩm Trọng Thành, cho dù là lời nói hay chữ viết, những cách biểu hiện đó đều quá rõ ràng, chỉ nói một lần hoặc viết một lần thì Thẩm Trọng Thành không thể nào cảm nhận được đầy đủ, cho nên cậu chỉ có thể lặp đi lặp lại nhiều lần. Nhưng mặc dù là vậy, Tạ Dư An vẫn cảm thấy không đủ, Thẩm Trọng Thành chắc chắn sẽ không thể nào cảm nhận được trọn vẹn, bởi vì khoảnh khắc cậu nói những lời này, giây sau so với giây trước lại càng thích Thẩm Trọng Thành hơn.

Mà Tạ Dư An cũng nói ra những suy nghĩ trong lòng, sau khi nói xong cậu lại càng tủi thân, mặc dù không khóc thành tiếng, thế nhưng đôi mắt đỏ hoe vẫn chảy nước mắt.

Thẩm Trọng Thành nhìn bộ dạng này của cậu thì cũng cảm thấy trong mắt bắt đầu dâng lên tầng sương mờ, anh chớp mắt một cái, lau nước mắt trên khuôn mặt của Tạ Dư An rồi nói: “Anh đối với em cũng là như thế, em nói ra câu “không đủ” thì chắc chắn em cũng không cảm nhận được trọn vẹn sự yêu thích của anh, em suốt ngày dữ với anh, mắng anh trẻ con, rốt cuộc ai mới là người trẻ con, lớn như vậy rồi mà còn khóc dữ như vậy? ”

“Em không phải là cục cưng của anh à? Trẻ con thì làm sao?” Lông mi của Tạ Dư An vẫn còn vương nước mắt, thế nhưng lại bắt đầu trở thành một người “dữ” như lời mà Thẩm Trọng Thành đã nói, cậu ồm ồm nói, ” Hơn nữa em sợ anh lặn lội ngàn dặm xa xôi đến để gặp em, nếu em không thể hiện sự phấn khích thì anh sẽ thấy rất xấu hổ, em là đang diễn cảnh khóc, khóc dữ có nghĩa là diễn xuất của em tốt. ”

Thẩm Trọng Thành hùa theo cậu mà dỗ dành: “Ừa ừa ừa, em là cục cưng của anh, là diễn xuất của em tốt.”

Tạ Dư An ôm Thẩm Trọng Thành khóc lâu như vậy, hiện tại cảm xúc của cậu đã khá ổn định, nhưng cậu vẫn giữ chặt lấy ống tay áo của Thẩm Trọng Thành, cậu hỏi anh: “Không phải anh nói là sẽ không đi công tác ở chỗ này à? Anh cũng lừa em, cặn bã! ”

Thẩm Trọng Thành nói như điều hiển nhiên: “Anh không lừa em, sao anh có thể lừa cục cưng của anh được? Anh không đi công tác, anh nghỉ phép nên mới tới đây.”

Nghiêm Lâm cầm máy ảnh ở một bên chụp không nhịn được nữa mà lên tiếng: “Nó không đi công tác, là hai chúng tôi đi công tác!”

Tiền Trấn Xuyên cười khẩy, nói với Tạ Dư An: “Diễn xuất của cậu tốt sao, tôi thấy diễn xuất của Thẩm Trọng Thành mới thật sự tốt.”

Nghiêm Lâm cũng nhướn mày nói: “Đúng là có thể ngang tầm ảnh đế, giải Kim Tượng tiếp theo chắc là trao cho nó rồi.”

“Không không không, nói sai rồi, không phải diễn xuất của ổng tốt mà da mặt của ổng dày.” Tiền Trẫn Xuyên bày ra vẻ mặt ghét bỏ, tiện thể run người nổi da gà, “Dư An, cậu không biết gì cả, Thẩm Trọng Thành biết rõ có bao nhiêu người đang quay, ấy vậy mà ổng còn mặt mũi nói ra nhiều câu buồn nôn như vậy, sao trước đây tôi không biết ổng đáng sợ như vậy nhỉ? ”

Lúc Nghiêm Lâm lên tiếng Tạ Dư An đã mờ mịt, chờ khi nhìn thấy Tiền Trấn Xuyên, đầu óc của cậu lại càng xoay tròn, đầu óc mơ màng chỉ hiện lên suy nghĩ _____ hóa ra cảm giác cậu bị người ta chụp trộm, rồi nhìn thấy Tiền Trấn Xuyên, những chuyện đó đều không phải là ảo giác, chúng đều là sự thật.

Lúc nghe đến đoạn Tiền Trấn Xuyên nói ra câu “Có bao nhiêu người đang quay”, cậu đột nhiên hồi phục tinh thần, ngơ ngác hỏi: “Có bao nhiêu người đang quay vậy? Rất nhiều người đang quay sao?”

“Cũng không có mấy người.” Giọng nói của Thẩm Tiêu Hồng xuất hiện, trên tay cô còn cầm máy chụp hình, vừa ăn kẹo mút vừa nói, “Không tồi, diễn xuất của Thẩm Trọng Thành đúng là rất tốt, mấy đứa đừng NG nữa, chế phải quay lại rồi sau này cho cháu của chế xem. ”

“Cháu của chế ở đâu ra?” Tiền Trấn Xuyên hỏi Thẩm Tiêu Hồng, “Ngay cả bạn trai còn không có.”

“Thế chú mày có bạn trai chưa?” Thẩm Tiêu Hồng hỏi lại anh, còn cắm một đao vào chỗ đau của Tiền Trấn Xuyên, “Ngay cả bạn gái cũng không có.”

Vốn dĩ Thẩm Trọng Thành chỉ mời Ngỗi Chính Côn tới quay nghi thức cầu hôn của anh và Tạ Dư An, thế nhưng ông lại trực tiếp quay cả cảnh Thẩm Tiêu Hồng và Tiền Trấn Xuyên cãi nhau, ông cảm thán: “Những người trẻ tuổi đúng là thiếu kiên nhẫn, bọn họ mà tính là buồn nôn cái gì? Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời. ”

Tiền Trấn Xuyên: “…”

Tiền Xán cũng cảm thán: “Vẫn là sư phụ ghi âm tôi làm đúng phận sự.”

Bác sĩ Lâm nghe vậy thì liếc mắt nhìn Tiền Xán, tiếp đó mở miệng nói, “Nếu Dư An không mặc áo khoác, tôi xem cậu có thể ghi được những gì.”

Tạ Dư An nghe đến đó thì vội vã lật túi quần của mình, kết quả lục tới túi áo trên ngực thì sờ thấy một cái máy nghe lén, cậu kinh ngạc nhìn chằm chằm vào đám người Tiền Trấn Xuyên, tiếp đó lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Trọng Thành.

Thẩm Trọng Thành nhẹ nhàng nắm lất cổ tay của cậu, sau đó cũng nắm lấy bàn tay đang đặt trên túi áo cậu ra, anh biết da mặt của Tạ Dư An mỏng nên dẫn cậu sang một bên, tránh xa những người quen này: “Đừng nghe nhóm diễn đó nói, kỹ năng diễn xuất của họ quá kém, không xứng lên đài cạnh tranh với chúng ta. ”

Tạ Dư An vẫn không nói gì, thế nhưng cũng không phản kháng, vẫn ngoan ngoãn để Thẩm Trọng Thành dắt sang một bên.

Cậu đột nhiên hiểu ra được điều gì, cổ họng run rẩy, khàn khàn hỏi Thẩm Trọng Thành: “Nếu bọn họ là biểu diễn nhóm, chúng ta là diễn viên chính, vậy thì chúng ta đang diễn cái gì?”

“Chúng ta không phải diễn.” Thẩm Trọng Thành dừng lại, nghiêng mắt nhìn vào đôi mắt của Tạ Dư An, “Chúng ta là quay phim tài liệu.”

Anh vừa nói, vừa nắm tay Tạ Dư An đeo lên một chiếc nhẫn bạch kim nhỏ nhắn vừa khít với tay cậu.

“Phim tài liệu tên là tình yêu vạn năm khó gặp được.”

Khoảnh khắc này lẽ ra phải rất cảm động, nhưng Tạ Dư An lại không nhịn được mà bị Thẩm Trọng Thành chọc cười, tròng mắt đảo nước, cậu giơ tay lên nhìn ngắm chiếc nhẫn, sau đó nói với Thẩm Trọng Thành: “Tiền Trấn Xuyên nói rất đúng, anh thật sự không biết xấu hổ, nếu em không đồng ý với anh thì sao?”

“Không thể không đồng ý.” Thẩm Trọng Thành đặt một chiếc nhẫn khác vào lòng bàn tay của Tạ Dư An, muốn cậu cũng đeo nó cho mình, “Chồng em đẹp trai như vậy, có tiền như vậy, lại còn giỏi giang, nên là cục cưng à, em chỉ có thể đồng ý với anh.”

Tạ Dư An nhẹ nhàng vuốt chiếc nhẫn hơi lành lạnh trong lòng bàn tay, bên trong chiếc nhẫn có khắc một ngôi sao hình chữ thập, mãi cho đến khi chiếc nhẫn ấm lên bởi nhiệt độ của cậu, Tạ Dư An mới đeo nó vào ngón áp út của Thẩm Trọng Thành, cậu mím môi cười nói: “Được, em đồng ý với anh, thế nhưng em có một câu hỏi.”

(*Sao Kim)

Thẩm Trọng Thành nắm tay Tạ Dư An: “Em muốn hỏi gì?”

Tạ Dư An nhìn ra hoa văn trên nhẫn không phải là một cây thánh giá, thế nhưng cậu vẫn hỏi Thẩm Trọng Thành, “Sao bên trong nhẫn của anh lại khắc cây thánh giá vậy?”

“… Cục cưng, em không lãng mạn chút nào hết, đó là ngôi sao, nó đại diện cho sao Kim.”

“Có ý nghĩa gì ạ?”

Thẩm Trọng Thành cong khóe môi, cúi xuống nhẹ nhàng hôn ;ên trán Tạ Dư An: “Trước khi em xuất hiện trong cuộc sống của anh, con đường phía trước đều là một màu u tối.”

(*Ý nghĩa của sao Kim khá là hay cơ mà nhiều ý hay quá nên thả vào đây sẽ rất dài, mn muốn tìm hiểu thì search gg nha =)))

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.