Mang Theo Tiền Vốn Tiến Vào Đoàn Phim

Chương 126


:

Mọi người đối với《 Kinh Uyên Lục 》yêu thích và chờ mong bao nhiêu, sự nghi ngờ và không tin tưởng trên người Tiền Xán lại càng sâu bấy nhiêu, Tiền Xán ra mắt đã nhiều năm, thế nhưng tác phẩm trên tay lại không lấy ra được một bộ.

Anh không quay những bộ phim có khả năng làm hỏng hình tượng trên màn ảnh của mình, thế nhưng anh cũng không nhận được bất kỳ kịch bản tốt nào, mà trong những bộ phim đó, anh lại là diễn viên có rất ít cảnh quay, dù cho anh có diễn tốt tới đâu, mọi người cũng rất khó mà chú ý đến anh.

Điều này dẫn đến việc sau khi danh sách các diễn viên trong 《 Kinh Uyên Lục 》 được đưa ra, chỉ có một số ít người cảm thấy rằng Tiền Xán có thể diễn tốt vai Kinh Uyên, nhưng mà những người này không phải là fan của Tiền Xán mà là fan của Ngỗi Chính Côn, bọn họ mù quáng tin vào ánh mắt của Ngỗi Chính Côn, nghĩ rằng diễn viên mà ông anh chọn ra chính là tốt nhất. Thế nhưng những người qua đường và cư dân mạng bình thường lại gần như không có ai tin tưởng Tiền Xán.

Tuy rằng việc có thể trở thành nam chính của Ngỗi Chính Côn nhìn giống như rất nở mày nở mặt, thế nhưng phải là người trong cuộc mới hiểu rõ được việc này thật sự là một canh bạc lớn đối với Tiền Xán _____cơ hội duy nhất mà hiện giờ anh có thể đảo ngược được ấn tượng của mình trước mặt công chúng chính là diễn Kinh Uyên cho thật hay.

Nếu như anh không diễn tốt Kinh Uyên, vậy thì sau này dường như anh sẽ không còn cơ hội để lộ mặt trong giới giải trí nữa.

Nhưng cứ xem như là diễn tốt, ngay cả khi đạt được danh hiệu ảnh đế, cũng không có nghĩa là sau này Tiền Xán sẽ thuận buồm xuôi gió.

Có không ít ảnh đế và ảnh hậu được sinh ra từ phim của Ngỗi Chính Côn, nhưng nói cho cùng thì người duy nhất thực sự nổi tiếng không ngừng trong giới giải trí chỉ có Thẩm Tiêu Hồng, người trao giải Kim Tượng là giám khảo, là người trong ngành công nhận chứ không phải khán giả, đồng nghĩa với việc chỉ có mỗi tư bản tán thành, đây chính là lý do tại sao rõ ràng có rất nhiều người nhận được giải ảnh đế ảnh hậu, thế nhưng khi nhắc đến tên thì khán giả đều tỏ vẻ không biết gì, đều không có chút ấn tượng về diễn viên này.

Nhưng mà hiện giờ Tiền Xán cũng không có thời gian để suy nghĩ về chuyện sau này của mình, hiện tại anh chỉ muốn vượt qua cảnh Kinh Uyên giết chết Tễ Phong trước, vì vậy mà anh cũng không kịp lo lắng về việc Thẩm Trọng Thành có nghĩ nhiều hay không, vào những ngày anh và Tạ Dư An được sắp xếp quay phim, mỗi ngày anh đều chui vào phòng Tạ Dư An để tập luyện và nghiên cứu kịch bản.

Liên tiếp chừng vài ngày, sau khi cảnh đối mặt diễn kết thúc, Tiền Xán cũng phải thở dài một hơi thật sâu.

Tạ Dư An nghe anh thở dài mỗi ngày, thậm chí còn có cảm giác sau khi quay xong cảnh này thì bọn họ đều sẽ bị đóng băng hết vậy, cậu nhịn không được mà hỏi Tiền Xán: “Hiện giờ là mùa hè, đoàn phim không cung cấp đủ dâu hấu để ăn à? Sao tôi cứ cảm thấy anh đa sầu đa cảm mỗi ngày vậy? ”

“Hầy.” Nghe Tạ Dư An hỏi như vậy, Tiền Xán lại thở dài rồi nói, “Tôi sốt ruột.”

Tạ Dư An thật ra có thể đoán được một ít: “Là không có trạng thái à?”

“Đúng vậy, tôi luôn cảm thấy còn thiếu chút gì đó.” Tiền Xán suy nghĩ một chút rồi nói, “Nhưng hình như lại không sai lệch lắm, nói thật thì không gian trưởng thành của nhân vật Kinh Uyên này gần như là không có.”

Không gian trưởng thành của nhân vật đề cập đến một loạt các thay đổi trong tính cách của nhân vật từ đầu đến cuối, từ trẻ con cho đến khi trưởng thành, hoặc là xé mặt giả nhân giả nghĩa ngay từ đầu, đến cuối cùng sẽ phát sinh tình huống đảo ngược tính thế để tiết lộ sự thật.

Trong toàn bộ 《 Kinh Uyên Lục 》,ngoại trừ những hoàng tử đã sớm bị mất quyền lực thì dường như nhân vật nào cũng có hai bộ mặt, nhân vật thái tử Tễ Thần do Kỳ Hiên đóng là người đảo ngược gây chấn động mãnh liệt nhất.

Nhưng Kinh Uyên lại không phải như vậy. Nguyên nhân hình thành tính cách nhân vật và những điều anh ta đã trải qua khi còn bé đúng là được miêu tả lại, nhưng điểm chính của phim điện ảnh là thời lượng, những thứ đó không có khả năng được đưa hết lên màn ảnh rộng, không có cách nào giải thích được cặn kẽ như truyện gốc, nhưng mà cũng không hẳn là ít cảnh, thế nhưng vai Kinh Uyên lúc bé không phải do Tiền Xán đóng, cho nên hình tượng khi trưởng thành của Kinh Uyên do Tiền Xán thủ vai thật ra lại có chút ít ỏi.

“Tôi thấy nếu như không biết xử trí như thế nào thì không bằng anh đi hỏi đạo diễn Ngỗi thử xem.” Tạ Dư An nói với Tiền Xán, “Anh đã ở lại đây vài ngày mà còn chưa phá được chỗ bế tắc, chứng tỏ tôi không giúp được gì cho anh, anh còn chưa đi hỏi đạo diễn Ngỗi, ông ấy chắc chắn có cái nhìn riêng, anh có thể đi hỏi ông ấy một chút xem.”

Tiền Xán nghe vậy thì hơi do dự: “Đạo diễn Ngỗi rất bận.”

Tạ Dư An lại nói: “Có bận thế nào cũng không đến mức không có thời gian giảng về vai diễn cho anh có đúng không? Dù gì anh cũng là nam chính. Với cả không phải anh nói gần đây ông ấy luôn nghỉ sớm vào buổi tối để phòng ngừa rụng tóc hay sao?”

“Cũng đúng.” Tiền Xán gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Tạ Dư An rồi đột nhiên hỏi, “Chân này, cậu diễn vai Tễ Phong chưa từng gặp chỗbế tắc sao? Trước đây cậu chưa từng diễn qua vai này nhỉ?”

Tiền Xán cảm thấy tính cách của mình rất điềm tĩnh, nhưng khi anh gặp chỗ khó không cách nào thoát được thì vẫn sẽ cáu kỉnh. Tạ Dư An cũng là một trong những vai nam chính, dù cho Kinh Uyên chỉ là một hình ảnh tương đối đơn độc, nhưng để thể hiện ra một cách sinh động thì lại rất khó, mà để diễn tốt vai Tễ Phong thì độ khó cũng không thấp hơn Kinh Uyên bao nhiêu, làm sao mà Tạ Dư An có thể giống như không có chuyện gì, một chút hoang mang hay chỗ bế tắc cũng đều chưa từng gặp được?

Câu hỏi này có chút ngoài dự đoán của Tạ Dư An, cậu suy nghĩ vài giây rồi nói: “Thật ra không chỉ có mỗi anh sốt ruột mà tôi cũng như vậy.”

Tiền Xán nói: “Nhưng mà lúc tôi nhìn cậu diễn Tễ Phong đâu có vấn đề gì đâu.”

“Tôi cũng NG nhiều lần, chẳng qua đều là vấn đề nhỏ mà không phải vấn đề lớn, hơn nữa mấy ngày nay không phải tôi và anh đều luyện tập với nhau hay sao? Buổi tối tôi sẽ cùng Thẩm Trọng Thành thảo luận về Tễ Phong, anh ấy giúp đỡ tôi rất nhiều.” Tạ Dư An lắc đầu, “Nhưng mà tôi sốt ruột không phải bởi vì cái này.”

Vô hình trung Tiền Xán bị Tạ Dư An đút thức ăn cho chó: “Vậy cậu sốt ruột cái gì?”

“Tôi sốt ruột vì bộ phim này.” Tạ Dư An nói, “《 Kinh Uyên Lục 》 được xác định là bộ điện ảnh thương mại có phải không

Nhưng mà số lượng khán giả của thể loại chiến tranh lịch sử này rất nhỏ, vả lại Ngỗi Chính Côn cũng không hoàn toàn dựa trên hình thức phim thương mại để quay, cho nên tôi nghĩ rằng…..đến cuối cùng tình huống tốt nhất của phòng vé là có thể hoàn vốn, nhưng cũng sẽ không gây tiếng vang quá lớn. ”

Ở nước ngoài thì khó mà nói, nhưng nếu ở trong nước thì không có phim thể loại chiến tranh lịch sử nào có doanh thu phòng vé vượt một tỷ NDT____ đó là lý do tại sao Ngỗi Chính Côn không hoàn toàn sử dụng người mới, mà để Kỳ Hiên và Tạ Dư An có độ thảo luận nhất định tham gia vào đoàn phim.

《 Kinh Uyên Lục 》 được chuyển thể từ tiểu thuyết cho nên so với các bộ phim cùng loại thì nó có lợi thế ở chỗ sở hữu lượng độc giả nhất định, tuy nhiên những quyền mưu trên triều đình và đao kiếm trên chiến trường lại quá nhàm chán đối với phần lớn người xem, trừ khán giả nam ra thì khán giả nữ cảm thấy hứng thú với phim cũng chỉ lác đác không được mấy người, cho dù nói theo một nghĩa nào đó, nhân vật Kinh Uyên từ một đại tướng chém liên tục ba vị hoàng đế, cuối cùng trở thành hoàng đế, những tình tiết bên trong có chút thoải mái không khúc mắc, thế nhưng điều đó cũng không có nghĩa là sẽ kéo được doanh thu phòng vé.

Những bộ phim có chi phí thấp, nói khó hiểu là để giành giải thưởng, những bộ phim thương mại chi phí cao, nói dễ hiểu là được sử dụng để kiếm tiền, điều này gần như là nhận thức chung của dân trong ngành, rất ít bộ phim có thể cần bằng được cả hai mà đánh vỡ được định luật này, nếu cân bằng cả hai, hoặc là sẽ kiếm được rất nhiều tiền, hoặc sẽ mất tất cả vốn ban đầu.

Khoản đầu tư sau cùng của 《 Kinh Uyên Lục 》 nằm trong khoảng 300 triệu NDT, nếu muốn hoàn vốn thì doanh thu phòng vé phải vượt qua 1 tỷ NDT, thế nhưng dù cho có lên đến 2 tỷ NDT thì cũng là bởi vì danh tiếng và địa vị của Ngỗi Chính Côn, chứ với đội hình diễn viên này mà nói thì đơn giản là lỗ vốn_______ trừ khi 《 Kinh Uyên Lục 》 có thể giành được giải thưởng.

Nếu như không giành được giải thưởng, toàn bộ người trong đoàn phim sẽ trở thành một trò cười_____ Kỳ Hiên là một ảnh đế mà chỉ có thể đóng vai phối hợp diễn thì thôi không nói đi, ngay cả doanh thu phòng vé mà cũng không cao, giá trị con người đúng là đã bị giảm mạnh sau khi vụ bê bối xảy ra, Tiền Xán ở trong giới là một người cũ không có tiếng tăm, không có đủ khả năng để gánh vác, là nam chính duy nhất không được nhận giải ảnh đế trong phim của Ngỗi Chính Côn, còn Tạ Dư An thì thất bại trong việc chuyển hình sang phim điện ảnh, thực lực không đủ nên có lẽ chỉ có thể đảm nhận vai diễn trong phim thần tượng, Ngỗi Chính Côn không giữ được phong độ, không thích hợp với phim điện ảnh thương mại, quay ra một tác phẩm thất bại nhất trong sự nghiệp làm đạo diễn.. v.v…, những lời đánh giá đó sẽ gắn chặt lên người họ, khiến tình cảnh của mỗi một người đều vô cùng xấu hổ.

Chuyện này cũng không khó đoán, cho nên Tạ Dư An vừa nhắc đến thì Tiền Xán cũng biết ý của cậu.

Tạ Dư An nói với Tiền Xán: “Không chỉ có mỗi anh muốn tìm đạo diễn Ngỗi bàn về vai diễn mà tôi cũng muốn đi.” Cậu nhìn chằm chằm vào hai mắt Tiền Xán, chậm rãi nói, “Nhân vật Tễ Phong này không phải là tôi không gặp phải chỗ khó, mà là tôi không thể gặp, tôi nhất định phải diễn đến mức hay nhất, sau đó giành lấy giải ảnh đế.”

Tiền Xán nhìn vào mắt cậu rồi im lặng vài giây, tiếp đó mở miệng nói: “Cậu nói đúng, tôi cũng muốn giành lấy giải ảnh đế, nếu không tôi sẽ thật sự trở thành nam chính duy nhất không nhận được giải ảnh đế của đạo diễn Ngỗi.”

Không cần tìm Ngỗi Chính Côn nữa, Tiền Xán cảm thấy chỗ gây cản trở anh đã bị phá vỡ, anh rốt cuộc đã hiểu rõ cảm giác lúc diễn Kinh Uyên sai chỗ nào rồi____chỗ sai nằm ở trên người anh và Tạ Dư An.

Nói cho cùng thì là vì hai người họ quá quen thuộc, cả hai cũng đều là bạn tốt, không phải là tình bạn giả tạo được thành lập bởi lợi ích, cho nên khi họ diễn Kinh Uyên và Tễ Phong thì luôn luôn có cảm giác “khách sáo” ở bên trong, dù họ có diễn đúng thế nào thì vẫn rất quen thuộc về mặt tình cảm.

Nhưng quan hệ giữa Kinh Uyên và Tễ Phong lại hoàn toàn đối lập, cả hai đều hận đối phương sao không chết sớm một chút, thứ bọn họ đang tranh giành là ngai vàng, chỗ sai của Tạ Dư An và Tiền Xán là không có cạnh tranh về mặt cảm xúc, lại lo lắng kỹ năng diễn xuất của mình không đủ tốt, phim điện ảnh thương mại mà không tốt thì sẽ không đủ tự tin để cầm giải thưởng.

Kinh Nguyên là ai chứ? Anh ta luôn là một người nổi tiếng, vô cùng khí thế, là một đại tướng luôn nắm chắc phần thắng, trên người anh ta không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc do dự và không chắc chắn nào, mà Tễ Phong suy tính âm mưu nhiều như vậy, lên kế hoạch trong nhiều năm như vậy, đeo lên bộ mặt đạo đức giả chờ vật cản trở là Kinh Uyên đến giết mình, rồi lại leo lên ngai vị tính sổ với Kinh Uyên, lòng dạ của anh ta không kém hơn Kinh Uyên bao nhiêu, bọn họ đều là đối thủ ngang sức ngang tài____Giống như Tạ Dư An và Tiền Xán hiện giờ ở trong cùng một bộ phim, cùng đóng vai nam chính, cùng nhau tranh giành giải ảnh đế.

Lúc đầu, dù là Tạ Dư An hay là Tiền Xán, hai người họ đều chỉ nghĩ phải cố gắng hết sức để thể hiện tốt vai diễn của mình, về phần ai là người giành được giải ảnh đế cũng không quan trọng, thế nhưng bây giờ thì không, bọn họ đều vì bộ phim này mà nghiên cứu kịch bản trong một thời gian dài, hiểu rõ từng con người từng đồ vật, bọn họ không chỉ muốn diễn tốt vai diễn của mình, mà còn muốn diễn tốt hơn đối phương, cuối cùng giành lấy giải ảnh đế.

Sau khi Tiền Xán suy nghĩ cẩn thận liền sợ hãi than một tiếng: “Má! Trước đây tôi nghĩ Lăng Đông Vũ và Tân Y Nhu chưa từng cùng thích một người cho nên không diễn ra được cảm giác của Kỷ Minh Tinh và Kỷ Hàn Nguyệt, hóa ra hai chúng ta cũng như vậy.”

“Hình như tôi hiểu vì sao đạo diễn Ngỗi chọn hai chúng ta rồi.” Tạ Dư An nói, “Kịch bản cũng sửa khác đi so với bản gốc.”

Trong tác phẩm gốc của 《 Kinh Uyên Lục 》, mặc dù Tễ Phong được miêu tả khá nhiều, thế nhưng có thể thấy được Kinh Uyên là nam chính duy nhất, chỉ có một số ít fan truyện kiên quyết cho rằng 《 Kinh Uyên Lục 》 là bộ truyện có hai nam chính.

Mà bây giờ 《 Kinh Uyên Lục 》 đã được chuyển thể thành phim, Tễ Phong được trực tiếp chỉ định là một trong những nam chính trong kịch bản, 《 Kinh Uyên Lục 》 được đổi thành phim điện ảnh có hai nam chính.

Tiền Xán cũng chậc lưỡi cảm khái: “Đạo diễn Ngỗi đỉnh ghê, không hổ mà đạo diễn Ngỗi, tôi cảm thấy không cần tìm ông ấy bàn về vai diễn nữa, bây giờ chúng ta có thể đối diễn lại một lần nữa.”

“Được.” Tạ Dư An vui vẻ đồng ý.

Có lẽ là vì phá được chỗ bế tắc, Tiền Xán và Tạ Dư An lúc này đều vô cùng tập trung, mới không để ý chút mà đã kéo tới buổi tối, hơn nữa phòng ở đây thực sự không có cách âm, người ở ngoài phòng nghe thấy Tạ Dư An và Tiền Xán đọc lời thoại bằng âm lượng và giọng điệu như vậy, nghe không kỹ thì lại giống như đang cãi nhau.

Sau khi “cãi nhau xong, Tiền Xán kích động đến mức đỏ hết cả mặt, vô cùng vui vẻ mà rời khỏi phòng Tạ Dư An.

Mà trạng thái của Tạ Dư An cũng không khác gì Tiền Xán, sau khi Tiền Xán đi, cậu mở điện thoại ra xem thì phát hiện mình bỏ lỡ một cuộc gọi video của Thẩm Trọng Thành.

Cậu gọi lại, Thẩm Trọng Thành vừa nhìn hai gò má đỏ hồng và bộ dạng thở gấp của cậu thì liền nhướn mày, lập tức hỏi ba câu: “Em mới vừa làm gì? Tại sao không nhận điện thoại của anh? Lại đang cắm sừng anh hả?”

“Đương nhiên là không, anh đang nghĩ gì đó bé cưng?.” Lần này Tạ Dư An không nói mấy câu cợt nhả nữa, cậu nói thật, “Em chỉ đối diễn với Tiền Xán thôi.”

Kết quả Thẩm Trọng Thành lại nói: “Em làm anh tổn thương quá nặng, anh đã không còn phân biệt được câu nào của em là thật hay là giả nữa.”

Những từ này rất vần điệu, gần như có thể hát lên, Tạ Dư An thấy anh bắt đầu diễn thì cũng phối hợp với Thẩm Trọng Thành: “Gọi anh bé cưng là thật, đối diễn với Tiền Xán là giả.”

“Em lại bắt đầu ngứa rồi phải không?” Thẩm Trọng Thành hỏi cậu.

Tạ Dư An tỏ vẻ vô tội: “Em chỉ đang phối hợp với diễn xuất của anh thôi.”

Thẩm Trọng Thành cười cười nhìn cậu, bất đắc dĩ lắc đầu rồi nói: “Nhìn em vui vẻ như vậy, không gặp phải chỗ bế tắc đúng không?”

Tiền Xán gặp phải chỗ bế tắc không thể trao đổi với ai nên mới đến tìm Tạ Dư An, mà thật ra Tạ Dư An cũng cảm thấy mình diễn Tễ Phong có vấn đề, cậu cũng giống như lời Tiền Xán đã nói, trước tiên tìm đến người thân cận nhất với mình là Thẩm Trọng Thành để nói về chuyện của mình.

Thẩm Trọng Thành rất hiểu Tạ Dư An, mà tầm nhìn của anh cũng rất rộng, cho nên khi Tạ Dư An vừa mới nói đoạn đầu thì anh đã biết vấn đề của Tạ Dư An nằm ở đâu, thế nhưng anh không trực tiếp chỉ ra, bởi vì Tiền Xán là bạn tốt của Tạ Dư An, anh không thể nói thẳng với Tạ Dư An lí do là vì cậu có quan hệ tốt với Tiền Xán, giải ảnh đế chỉ có một, hai ngươi phải cạnh tranh với nhau, việc này khiến anh giống như ghen tị vì Tiền Xán và Tạ Dư An đều đối diễn với nhau mỗi ngày, cho nên muốn gây xích mích để chia rẽ hai người họ______ nhưng dù cho anh có thật sự ghen tuông, anh cũng sẽ không làm như vậy.

Vì vậy mà Thẩm Trọng Thành chỉ phân tích về triển vọng doanh thu phòng vé của 《 Kinh Uyên Lục 》, còn cố ý dẫn dắt theo hướng bi quan, tiếp đó để Tạ Dư An tự mình suy nghĩ.

“Không có mà.” Bây giờ Tạ Dư An đã hiểu ý của Thẩm Trọng Thành, cậu cười cười nói đùa, “Nhưng mà em đoán là có một số người có thể sẽ nghĩ tình bạn của em và Tiền Xán chỉ là giả, đều tại anh hết, là anh làm chuyện xấu, anh phải suy nghĩ lại thật tốt đi.”

Thẩm Trọng Thành nhướn mày: “Anh nghĩ lại cái gì? Anh làm chuyện gì xấu? Anh là đang giúp em.”

Tạ Dư An lại lảm nhảm với anh: “Anh làm gì trong lòng anh tự hiểu rõ.”

Nhưng mà Tạ Dư An chưa lần nào nói hơn được Thẩm Trọng Thành, lúc cậu thấy khóe môi của Thẩm Trọng Thành nâng lên, còn chưa mở miệng mà cậu đã cảm thấy mình thua rồi, đúng như dự đoán, ngay sau đó Thẩm Trọng Thành mở miêng nói: “Anh đâu có làm gì, anh chỉ chịch em thôi. “

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.