Mang Theo Tiền Vốn Tiến Vào Đoàn Phim

Chương 107


Bên phía Thụy Phong dù đã thử vai liên tục trong một tuần nhưng diễn viên được xác định không nhiều, ngoại trừ Tạ Dư An là nghệ sĩ nam ra thì còn lại đều là nghệ sĩ nữ.

Thế nhưng vai nữ phụ trong 《 Kinh Uyên Lục 》 không được miêu tả nhiều, phần lớn đều nói về chuyện đấu đá giữa các hoàng tử và quần thần, cho nên thời gian thử sức càng về sau, danh sách diễn viên nữ càng được xác nhận thì sự cạnh tranh bên phía nữ lại càng lớn. Thế nhưng không có nghĩa là sự cạnh tranh bên nam nhỏ hơn, dù sao thì trong tuần này cũng chỉ mới xác định được mỗi Tạ Dư An, đến cả Kỳ Hiên còn nhận được câu trả lời “đợi một tháng sau có kết quả” của Ngỗi Chính Côn.

Cơ mà cũng coi như là Tiền Xán may mắn, trước thời gian anh ta đi thử vai đã từng có nghệ sĩ thử vai Kinh Uyên, thế nhưng Ngỗi Chính Côn lại không hài lòng lắm, bởi vì không phát hiện được người nào có thể diễn được vai Kinh Uyên, vì thế nên mấy ngày nay sắc mặt của ông ta có hơi khó coi.

Tiền Xán đang đợi đến lượt cảm thấy có chút căng thẳng, anh nói với Tạ Dư An: “Sắc mặt của đạo diễn Ngỗi xấu như vậy, liệu ông ta có chửi ầm lên không nhỉ?”

“…..Chắc là không đâu.” Tạ Dư An nhớ lại hôm cậu đi thử vai, tính tình của Ngỗi Chính Côn cũng không có kì quái giống như lời đồn thổi, “Tôi cảm thấy đạo diễn Ngỗi rất hiền lành____”

“Cậu đang diễn cái gì đó hả?”

Kết quả Tạ Dư An còn chưa nói xong thì bọn họ chợt nghe Ngỗi Chính Côn cắt ngang một diễn viên đang thử vai, ông ta cáu gắt mắng: “Diễn kiểu này chắc là trước kia ký ở Ánh Quang đi? Tuy rằng tôi thích dùng người mới, thế nhưng cậu diễn còn không quần diễn viên quần chúng!”

Tiền Xán nói: “…..Xem ra tính tình của đạo diễn Ngỗi đúng là không tệ, phong cách mắng chửi cũng rất nghệ thuật.”

Tạ Dư An: “….”

Trước khi Thẩm Trọng Thành tiếp nhận Ánh Quang thì những lời đồn trong giới đúng là một lời khó nói hết, khi đó câu ác độc nhất để đánh giá diễn viên chính là “diễn giống như nghệ sĩ của Ánh Quang”, dù cho bây giờ Thẩm Trọng Thành có điều chính lại Ánh Quang, lại có Thẩm Tiêu hồng làm trụ cột, thế nhưng hiện tại nghệ sĩ có tài ký với Ánh Quang không phải là lớn, đa số còn đang được đào tạo, nếu không đã chẳng bị mọi người tiếp tục dùng câu trước kia để mỉa mai châm chọc.

Tạ Dư An muốn Tiền Xán thả lỏng một chút cho nên đã nói: “Xán Nhi, anh đừng căng thẳng quá mà…..”

“Hiện tại tôi không có căng thẳng: “Kết quả Tiền Xán lại nhìn về phía sau của Tạ Dư An rồi nói, “Người nên căng thẳng bây giờ có khi lại là cậu đó?”

Tạ Dư An hơi mơ hồ, cậu hỏi lại anh: “Sao tôi lại căng thẳng?”

Tiền Xán ra vẻ thần bí, cúi người nói bên tai Tạ Dư An: “Có con gà rừng cứ nhìn cậu chằm chằm kìa.”

Tạ Dư An: “?”

Tạ Dư An trước tiên là sửng sốt, chờ sau khi hồi phục tinh thần thì lại bỗng nghĩ đến một người____ là Vưu Hân, dù sao thì cho đến giờ Tiền Xán cũng chỉ dùng từ đó để miêu tả gã mà thôi.

Đúng như dự đoán, lúc Tạ Dư An quay đầu nhìn về phía sau thì liền thấy khuôn mặt đáng ghét quen thuộc của Vưu Hân.

“Dư An, lâu rồi không gặp.”

Da mặt dày của Vưu Hãn với Vưu Dương cứ như là di truyền ấy, cũng đều nhìn không hiểu sắc mặt của người ta, gã giống như không nhìn thấy vừa rồi Tạ Dư An lập tức xoay người tỏ ra không quen biết, còn mở miệng chào hỏi bằng giọng điệu rất chi là quen thuộc.

Gã đã gọi thẳng tên như vậy thì Tạ Dư An cũng không thể không để ý tới gã, dù sao xung quanh đây cũng còn rất nhiều người nhìn vào, cậu không muốn lại mang tiếng này nọ, liền nhúc nhích khóe môi, ngoài cười như trong không cười mà nói: “Đã lâu không gặp.”

“Ôi cậu để ý đến gã làm gì.” Tiền Xán nắm lấy bả vai cậu kéo ra sau, “Tôi đã nói là gã cứ nhìn chằm chằm cậu rồi mà.” Lời này của Tiền Xán phát ra không lớn cũng không nhỏ, đủ để Vưu Hân có thể nghe được nhưng không làm cho người xung quanh chú ý đến.

Thật ra lúc Tạ Dư An mở miệng nói cũng có chút hối hận, dù sao thì cái tên Vưu Hân này rất là phiền, gã không có bộc lộ ý xấu rõ ràng giống như là Vưu Dương mà luôn giả bộ thân thiện, có thể biết rõ gã không có ý gì tốt, thế nhưng vẫn có thể cùng gã lịch sự đối phó____ tính ra thì những cái khác Vưu Hân có thể không giỏi, nhưng khả năng khiến người khác chán ghét thì lại giỏi nhất.

Vưu Hân giống như là nghe không hiểu Tiền Xán đang nói cái gì, gã vẫn tiếp tục nói với Tạ Dư An: “Cậu cũng tới thử vai sao?”

Nói xong lời này thì Vưu Hân không đợi Tạ Dư An và Tiền Xán phản ứng lại đã kéo dài một tiếng “À”, sau đó cười nói: “Suýt nữa thì quên mất, Dư An đã vượt qua được vòng thử vai rồi, đúng là may mắn mà.”

Nói chung thì bộ phim nào cũng phải xác nhận diễn viên đầy đủ rồi mới có thể công bố tin tức ra ngoài, dù cho có bị tung ra thì đó cũng thuộc phạm vi tuyên truyền nho nhỏ, Tạ Dư An và Vưu Hân đều là người của giới giải trí, gã biết chuyện cậu nhận được vai Ngũ hoàng tử Tế Phong cũng là điều dễ hiểu, thế nhưng cái giọng điệu nói chuyện của gã bây giờ khiến Tạ Dư An có cảm giác mọi hành động của bản thân đều bị người khác dòm ngó, cậu cảm thấy rất khó chịu.

Với cả câu nói của Vưu Hân Tạ Dư An cũng không thích nghe.

“Cái gì gọi là may mắn? Cậu cho là ai cũng gặp may giống cậu? Có được một cái họ tốt?” Tạ Dư An ở với Thẩm Trọng Thành đã được một thời gian dài cho nên khả năng đay nghiến người khác cũng ngày càng tăng, “Kiểu thiếu may mắn như tôi chỉ có thể dựa vào thực lực mà thôi.”

Vưu Hân cũng cười cười rồi nói: “Tôi vẫn cảm thấy cậu rất may mắn, dù sao thì ngôi sao nam có thể bước chân vào nhà giàu sang so với ngôi sao nữ chỉ đếm được trên đầu ngón tay.”

Vưu Hân vừa nói xong thì nụ cười trên mặt của Tạ Dư An cũng biến mất, cậu lạnh lùng nói: “Vậy thì cậu đúng là không bằng tôi thật, ở nhà giàu còn không có tiền bằng tôi, là diễn viên nhưng không may mắn bằng tôi.”

Tiền Xán cũng hùa theo: “Chà, xem ra Vưu Gà của chúng ta đúng là thiếu may mắn thật.”

Vưu Hân lia mắt nhìn về phía Tiền Xán rồi hỏi: “Anh gọi tôi là gì?”

Đúng lúc này lại đến phiên Tiền Xán đi thử vai, vì vậy mà anh liền học theo cái kiểu mắc điếc tai ngơ của Vưu Hân, giả bộ như không nghe gã nói gì mà đi vào lều thử vai. Tạ Dư An cũng xoay người không để ý tới Vưu Hân nữa, định bụng tập trung tinh thần để xem Tiền Xán biểu diễn.

Thế nhưng Vưu Hân vẫn cứ ở cạnh Tạ Dư An để ăn chửi: “Tôi cũng tới đây thử vai.”

Tạ Dư An cũng lười nói chuyện, Vưu Hân thì lại cần cù hỏi cậu: “Cậu không muốn hỏi xem tôi đến thử vai nào hay sao?”

“Thử vai tướng quân trẻ họ Kỷ.” Mí mắt của Tạ Dư An chưa từng nhấc lên một chút, cậu cười xùy một tiếng rồi thản nhiên nói, “Chỉ bằng cậu?”

Vưu Hân nếu muốn cậu buồn nôn thì gã chắc chắn phải tới thử vai tướng quân trẻ họ Kỷ, Tạ Dư An không cần nghĩ nhiều đã có thể đoán được, với cả dựa vào câu nói lúc nãy của Vưu Hân thì Tạ Dư An cũng đã biết rốt cuộc ai là người tung bức ảnh ở sân bay ra để bôi đen cậu____ chuyện này đúng là chỉ có Vưu Hân mới có thể làm được.

“Vậy nếu tôi qua được vòng thử vai thì sao?” Vưu Hân nghe xong lời châm chọc của Tạ Dư An cũng không có tức giận mà tiếp tục cười cười hỏi cậu, “Cậu sẽ cùng tôi diễn, hay là không?”

Lần này Tạ Dư An nghiêng đầu nhìn Vưu Hân, gằn từng chữ mà nói với gã: “Không diễn với cậu.”

Câu trả lời này hình như có chút ngoài dự đoán của Vưu Hân, có lẽ gã cảm thấy dựa theo tính cách của Tạ Dư An thì cậu phải là dứt khoát không trả lời mới đúng, vì thế nên gã nhíu mày, há mồm tính nói tiếp.

Thế nhưng Tạ Dư An không cho gã có cơ hội mở miệng: “Bởi vì diễn xuất của cậu quá nát, không có khả năng vượt qua được vòng thử vai.”

Mười phút đồng hồ trôi qua rất nhanh, Tạ Dư An bị Vưu Hân liên tiếp làm phiền cho nên không thấy được Tiền Xán diễn như thế nào, chỉ thấy Tiền Xán đi ra từ lều thử vai rồi nói Vưu Hân: “Có nghe gì không, tới lượt mày rồi đó đồ diễn nát.”

_____Thật không may, thứ tự của Vưu Hân chỉ xếp sau Tiền Xán, trước khi Tiền Xán vào thử vai không có chú ý người tiếp theo là ai, anh cũng chỉ mới vừa nghe trợ lý gọi tên mới biết được người tiếp theo là Vưu Hân.

Vưu Hân giật nhẹ môi, không nói gì mà bước vào.

Tạ Dư An muốn rời đi, thế nhưng Tiền Xán lại kéo cậu lại: “Khoan đi đã Chân, ở lại xem đạo diễn Ngỗi mắng người như thế nào đi, cậu có thể không chứ tôi thì lại rất thích nghe đạo diễn Ngỗi mắng người á.”

“Nhìn anh vui như vậy, có phải là thông qua rồi không?” Tạ Dư An nhìn thoáng qua Tiền Xán rồi hỏi anh, “Mới nãy Vưu Gà cứ làm phiền cho nên tôi không thấy được anh diễn cái gì.”

“Ha ha ha, sao cậu lại học tôi gọi gã là Vưu Gà?” Biểu cảm trên mặt Tiền Xán nhìn qua rất là thoải mái, “Cũng chưa biết nữa, đạo diễn Ngỗi không có nói rõ, bảo tôi chờ nửa tháng sau có kết quả.”

Tạ Dư An hỏi anh: “Vậy sao anh còn vui như vậy?”

Tiền Xán nói dõng dạc: “Mấy người diễn Kinh Uyên trước tôi bị mắng thành cái dạng gì cậu cũng nghe được mà, thế nhưng đạo diễn lại không có mắng tôi mà lại trả lời giống như Kỳ Hiên, điều này có nghĩa ít nhất tôi cũng ngang tầm ảnh đế đó.”

Tạ Dư An bị lời ngụy biện của Tiền Xán thuyết phục: “….Anh nói nghe cũng rất có lý.”

Thật ra Tiền Xán vẫn còn một chi tiết nhỏ chưa nói ra, chẳng hạn như Ngỗi Chính Côn sau khi xem anh biểu diễn thì có hơi do dự một lúc, khoảnh khắc đó anh còn tưởng Ngỗi Chính Côn sẽ trực tiếp xác định anh là nam chính, thế nhưng đến cuối cùng Ngỗi Chính Côn lại giống như cảm thấy trên người anh vẫn còn có chỗ nào đấy chưa trọn vẹn, không đạt được hình tượng tốt nhất của Kinh Uyên trong lòng ông ta, cho nên chỉ bảo anh cứ về trước chờ thông báo.

“Ôi thôi đừng để ý đến tôi, được hay không cứ chờ nửa tháng sau sẽ biết.” Tiền Xán vỗ vỗ vai Tạ Dư An, ý bảo cậu mau nhìn vào lều thử vai, “Mau nhìn kìa, đạo diễn Ngỗi hình như muốn mắng người rồi đó.”

Ngỗi Chính Côn hình như đang mắng Vưu Hân thật, ông ta thậm chí còn không đợi Vưu Hân diễn xong đã bảo gã ngừng lại: “Dừng lại____”

Ngỗi Chính Côn giơ tay lên, ý bảo Vưu Hân dừng lại rồi hỏi gã: “Cậu tới thử nhân vật nào?”

Vưu Hân trả lời: “Tướng quân trẻ họ Kỷ, Kỷ Minh Tinh.”

Ngỗi Chính Côn gật đầu, ông ta nhìn màu da của Vưu Hân xong thì buông tay xuống nói: “Kỷ Minh Tinh? Nhìn màu da của cậu tôi lại tưởng cậu tới thử vai Tế Thuận, thế nhưng nhìn dáng người của cậu thì rõ ràng cậu cũng không thể diễn được Tế Thuận.”

Tong các hoàng tử thì Tế Thuận xếp thứ sáu, là một hoàng tử béo tròn trắng trẻo, được sinh ra bởi vua và một cô gái chốn lầu xanh, tính tình của cậu ta giống hệt mẹ đẻ, đều có tầm nhìn hạn hẹp không đảm đương được chuyện lớn, độ tồn tại không quá lớn, những diễn viên đến thử vai này đều có dáng người khá ổn. Thế nhưng dù có vậy thì Ngỗi Chính Côn cũng không vừa ý mà lựa đi lựa lại.

Nói thật thì diễn xuất của Vưu Hân cũng coi như là tạm được, thế nhưng chỉ dựng lại ở mức “tạm được”, nói khó nghe một chút thì nếu diễn vai phụ thôi thì còn có thể miễn cưỡng, thế nhưng nếu muốn đóng vai chính thì sẽ là kiểu bị chửi đến chết.

Hơn nữa Vưu Hân là một diễn viên nhưng lại không có tâm với nghề.

Trước đây đóng cùng lúc nhiều phim không nói đi, hiện tại tới thử vai Kỷ Minh Tinh, Tạ Dư An diễn vai Ngũ hoàng tử quen sống sung sướng còn phải đi làm đen da, rồi còn phải luyện tập để dáng người săn chắc một chút.

Kỷ Minh Tinh là ai chứ, cậu ta là tướng quân tuổi trẻ tài cao của nhà họ Kỷ, là người đã từng chém giết trên chiến trường, sát phạt quyết đoán, khí thế kinh người, là đối thủ có thể đứng ngang hàng với Kinh Uyên, trong bộ truyện gốc Ngũ hoàng tử Tế Phong là người cuối cùng có thể lên làm hoàng đế không thể thiếu sự giúp đỡ của cậu ta.

Không nói đến kĩ năng diễn của Vưu Hân có thể nhận được vai này hay không, cứ coi như gã đến thử vai thì ít nhất cũng phải thay đổi màu da rồi luyện dáng người một chút, chứ nhìn vào còn gầy hơn cả Tạ Dư An thì chỗ nào giống một tướng quân?

Trước đây Tạ Dư An thấy Ngỗi Chính Côn hiền lành là bởi vì cậu vừa mắt Ngỗi Chính Côn, thế nhưng kiểu như Vưu Hân đứng trước mặt ông thì mặc kệ Vưu Hân nghĩ thế nào, Ngỗi Chính Côn vẫn cảm thấy gã không tôn trọng ông, da gì trắng hơn cả con gái mà tới thử vai Kỷ tướng quân, đây là đang đùa ông sao?

Ngỗi Chính Côn nhìn tên của gã rồi nói tiếp: “Họ Vưu à, cái họ này ở trong giới rất hiếm, là họ có địa vị cao quý, có phải cậu còn có một người thân tên là Vưu Dương không?”

Vưu Hân nói: “Đúng vậy, anh ấy là anh họ của tôi.”

“Ha ha ha, vậy thì thú vị ghê.” Ngỗi Chính Côn cười hai tiếng rồi lắc đầu thở dài, “Thật ra tôi nghĩ cuộc đời cậu cậu với anh họ cậu nên đổi lại cho nhau mới đúng, cậu tương đối thích hợp với việc quản lí công ty, cả ngày ngồi ở văn phòng hoặc là xí nghiệp của dòng họ, cũng không cần phải phơi nắng, vô cùng dễ dàng thoải mái, còn có thể kết hôn lợi ích gì gì đó, chỉ cần ngồi một chỗ là có thể có vợ, quá ư là hạnh phúc. Mà anh họ Vưu Dương của cậu thì sẽ không được hạnh phúc giống như cậu, cậu ta không thích hợp ngồi ở văn phòng mà thích hợp với diễn xuất hơn, cậu có biết tại sao không?”

Tiền Xán suýt thì cười chết: “Đạo diễn Ngỗi mắng người đỉnh ghê.”

Ngỗi Chính Côn chỉ kém nói rõ là Vưu Hân quá trắng thôi, giống hệt con gà luộc, rồi cần phải cưới gái nhà giàu để duy trì sự phát triển lớn mạnh của dòng họ, với cả cuối cùng ông ta còn hỏi Vưu Hân một câu, rõ ràng là vẫn còn muốn làm người tổn thương.

Kết quả đúng như bọn họ đã nghĩ, Ngỗi Chính Côn lại tiếp tục nói: “Bởi vì diễn xuất của Vưu Dương quá tốt, trước đây không phải cậu ta có lên du thuyền Blue Goddess chơi xong bị paparazi chụp được hay sao? Người ta hỏi cậu ta có đi không thì lại nói không đi, trả lời chắc như bắp, vô cùng chân thành. Suýt chút nữa tôi cũng đã cho là cậu ta nói thật, cách diễn thông minh như thế ở trong giới không có mấy người đâu, ngành điện ảnh của chúng ta rất cần những người tài như vậy.”

“Như vầy đi, cậu cứ về trước, chờ nửa tháng sau có thông báo.” Ngỗi Chính Côn cầm tờ giấy, giả bộ viết gì đó, “Cậu để lại cách thức liên lạc của anh họ cậu lại cho tôi, tôi rất muốn quen biết cậu ta một chút, Ngỗi Chính Côn tôi sẵn lòng phá lệ cũ để nâng đỡ cậu ấy.”

Vưu Hân: “….”

Tạ Dư An nghe thế cũng không nhịn cười được nữa: “Quá đỉnh.”

Tiền Xán véo bắp đùi để nhịn cười: “Ha ha ha ha cười chết tôi rồi! đạo diễn Ngỗi sao lại dữ dội như vậy, ông ấy với ông chủ Thẩm có phải bà con không vậy? Sao đều nói chuyện ác như thế?”

“Tôi cũng không biết.” Tạ Dư An cũng rất muốn cười, nếu không phải lấy điện thoại ra là sai thì cậu đã muốn quay lại cảnh đạo diễn Ngỗi mắng người cho Thẩm Trọng Thành nghe rồi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.