Thập Thất hậm hực đi ra khỏi club. Vốn định lái xe lao thẳng về nhà mẹ đẻ, nào ngờ mới ra tới cửa đã bị người đàn ông đuổi theo phía sau, nắm tay ngăn cản.
“Anh buông tôi ra.” Cô dứt khoát hất tay đối phương, rồi tiếp tục đi về phía ô tô của mình.
Quái lạ thế nào, hôm nay Mặc Phi lại vô cùng kiên nhẫn với cô gái này. Anh nhanh chóng bước theo, lần này không dài dòng nữa, trực tiếp bế xốc Thập Thất lên vai, rồi hiên ngang vác về xe của mình.
“Cái tên chết tiệt này, anh thả tôi xuống mau.”
“…”
“Mặc Phi, anh có tin tôi la lên rằng anh bắt cóc tôi không hả?”
“Cô dám la một câu, tôi dám cắn rách môi cô một cái. Đến khi nào chịu im miệng thì thôi.” Và anh ta chỉ trả lời, khi thành công nhét cô gái vào trong xe.
Rầm…
Sau đó, còn kiêm thêm âm thanh đóng cửa xe chấn động, dọa Thập Thất giật mình, theo quán tính liền im bặt chẳng dám hé môi.
Mặc Phi vào xe, yên vị trên ghế tài xế. Sau mấy thủ tục cần thiết như thắt dây an toàn, thì xế hộp sang trọng cũng bắt đầu di chuyển.
“Muốn chết sớm, thì cứ cố thủ không cài dây an toàn vậy đi. Để tôi đạp ga, giúp cô một vé về chầu trời cho tôi rảnh nợ.” Lời vừa dứt, anh ta cũng dứt khoát đạp ga tăng tốc thật sự.
Cứ thế tưởng rằng cô sẽ thấy khó mà lui, nào ngờ vẫn tiếp tục ngang bướng không chịu khuất phục. Rồi bỗng nhiên, hai hàng lệ mong manh bất chợt lăn dài từ mi tâm xuống đôi gò má kiều nữ. Sau đó, là những tiếng nấc nghẹn ngào, ủy khuất vang lên.
Cuối cùng, kẻ phải thỏa hiệp lại là người đàn ông ấy.
Thực tình mà nói, ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô khóc, anh chỉ muốn đập đầu vào gối rồi chết quách cho xong, chứ không thể nào ẩn nhẫn hơn với người con gái dở dở ương ương, khó hầu, khó bảo này nữa.
Cơ mà, một thế lực siêu nhiên nào đó đã tiếp thêm cho anh sức mạnh. Thật ra, là không thể chịu đựng thêm tiếng khóc ai oán của cô gái thêm một giây nào nữa, nên mới dốc hết kiên nhẫn còn sót lại, cho xe tấp vào lề.
Xe dừng, Mặc Phi lập tức giương đôi mắt cáu bẳn nhìn qua Thập Thất. Nhưng khi bắt gặp gương mặt lấm lem nước mắt và bộ dạng đáng thương của cô, đôi mắt lãnh băng ấy liền dịu xuống bội phần.
Người ngồi khóc, kẻ bên cạnh yên lặng ngắm nhìn.
Hồi sau, Mặc Phi cũng lên tiếng:
“Cũng đâu phải nụ hôn đầu đời, có cần nghiêm trọng hóa vấn đề thế không?”
“Sẽ chẳng có gì đáng nói, nếu chuyện đó không gắn cho tôi cái mát phản bội. Anh thừa biết tôi đã có bạn trai, nhưng vẫn cố tình.” Thập Thất ngậm ngùi trả lời.
Hiểu được nguyên nhân, cơ mặt của người đàn ông liền giãn ra. Sâu trong đôi nhãn quan mạnh mẽ tựa chút buồn cười.
Chỉ một nụ hôn, cô đã lo sợ bản thân thành kẻ phản bội, kết quả vừa tức, vừa khóc bù lu bù loa lên. Vậy nếu đến một ngày nào đó, cô nhận ra chính mình mới là nạn nhân của việc bị phản bội, thì sẽ phản ứng như nào đây?
Có chăng, sẽ vì tuyệt vọng mà sinh ra nghĩ quẩn?
“Đã vậy, anh còn không tôn trọng tôi. Ngang ngược chiếm tiện nghi tôi xong, còn đem ra so sánh với người yêu cũ của anh. Nói thật nha, lúc đó mà băm anh ra được trăm mảnh, tôi nhất định làm ngay đấy.”
Đang yên đang lành, Mặc Phi lại nghe thêm mấy câu của Thập Thất. Cô vừa nói, vừa khóc, hai mắt đỏ trạch cứ nhìn anh, bất giác làm anh vừa buồn cười, vừa cảm thấy thương.
“Nếu cô không tự luyến song nghĩ xấu cho tôi, tôi cũng không dùng mấy lời lẽ đó để đáp trả. Còn về nụ hôn, coi như nhắc cho cô nhớ, sau này không được thử thách sức chịu đựng và lòng kiên nhẫn của bất cứ người đàn ông nào, hiểu chưa?”
“Nói như vậy, là anh vẫn không chịu nhận sai?” Thập Thất thôi khóc, lại bắt đầu tỏ thái độ.
“Tôi không thấy mình sai ở đâu cả.” Mặc Phi ung dung đáp trả.
Hai người này sáp lại gần, là hệt như nước với lửa, không đấu khẩu, đời không nể.
“Được! Vậy anh tự về một mình đi, bà đây đếch muốn về cùng.” Nói xong, Thập Thất liền dứt khoát mở cửa xe.
Mà người đàn ông cũng không hề ngăn cản, chỉ nhanh chóng thong thả thốt ra một câu:
“Về đi! Cô muốn bao nhiêu tiền cũng có, coi như tôi đền bù cho nụ hôn đó.”
Nghe xong, cô gái liền khựng lại. Cửa xe vừa được mở, cũng khép về vị trí ban đầu.
Quả thật, nếu có thể tìm ra lý do chính đáng để về nhà xin tiền ba mẹ, cô cũng chẳng hạ mình với người đàn ông này làm gì. Khổ nỗi, cô sợ bản thân nói dối không giỏi, lỡ để ba mẹ biết chuyện cô đem tiền cho bạn trai, họ sẽ nổi trận lôi đình mới cắn răng dùng tới hạ sách này.
Thế nhưng sự bất chấp của cô, khi lọt vào mắt người khác, lại là chân thành dùng không đúng chỗ. Yêu, đến mụ mị đầu óc.
“Chỉ cần chịu về cùng tôi, không cần điều kiện, cô vẫn có tiền.” Mặc Phi ôn hòa nhắc lại lần nữa.
Thập Thất sau khi thanh tĩnh chính mình, cũng nghiêm túc trở lại, rồi nói:
“Vẫn như cũ. Tôi muốn vay và tính lãi suất hàng tháng đàng hoàng.”
Mặc Phi không cần nghĩ, liền đáp: “Ừm! Giờ thắt dây an toàn vào, về nhà mẹ đang trông.”
Đúng vậy! Mẹ đang trông và “vợ” anh phải đi chung, thì anh mới được vào nhà. Thế nên vạn bất đắc dĩ không thể nào không thỏa hiệp.
Thật ra, anh vẫn chưa chấp nhận vấn đề mẹ anh thương con dâu hơn con ruột đâu. Vẫn ấm ức đó, chỉ là chưa nói thôi. (haha…)