Mắc Xích Hôn Nhân: Vì Anh Là Chân Ái!

Chương 14: Đòi nợ


“Chào, Mặc thiếu phu nhân!”

Lời chào thiện chí đến từ anh người yêu cũ, khiến Thập Thất cảm thấy vô cùng thú vị.

Thật không thể nào tin được rằng, hắn ta lại có thể tỉnh bơ đến như vậy. Chắc từ lâu đã sớm nghĩ ra tình cảnh này, nên mới bình thản đối mặt kiểu thế.

Để chứng tỏ bản thân không hề bi lụy, buồn sầu khi bị phản bội, Thập Thất luôn tỏ ra ổn định tinh thần lẫn sắc thái nhất. Cô chuẩn bị đưa tay chào đón cái bắt tay “nồng ấm” với hắn, thì Mặc Phi ở bên cạnh lại bất ngờ nhanh hơn một nhịp.

“Ngại quá, vợ tôi bị dị ứng với người lạ.”

Anh không làm gì cả, chỉ nói một câu súc tích, ngắn gọn, rồi trực tiếp nắm tay Thập Thất và kéo sẵn ghế cho cô ngồi xuống.

Điền Giai Khang một phen ê mặt, bẽn lẽn thu tay về và yên vị.

Lúc này, Hạ Nguyên mới ngượng ngùng lên tiếng:

“Tự dưng em thấy không khỏe, xin phép mọi người em về trước!”

“Mình nghĩ cậu nên ở lại đây đi Hạ Nguyên! Chúng ta cùng nhau uống rượu, nghe mấy anh bàn chuyện làm ăn, dù sao cũng quen biết cả mà.”

Mấy câu nói bình thản của Thập Thất, khiến đối phương phải khựng người đứng lại.

Lý Gia Uy hiếu kỳ khi nghe nói họ quen nhau, nên liền hỏi:

“Mọi người có quen nhau sao?”

“Phải! Vị Điền tổng đây là người yêu cũ của tôi, còn cô gái kia, là một người bạn thân thiết. Tôi, Lý Gia Ân và Hạ Nguyên, chơi với nhau cũng hơn năm năm rồi, tình cảm khắng khít vô cùng.”

“Đúng không, Hạ Nguyên?” Thập Thất sắc giọng hỏi, mắt nhìn vào biểu cảm gượng gạo của người bạn thân.

Trong lòng, chợt cảm thấy nực cười. Đáng cười ở chỗ, bạn thân đến mức bạn cướp luôn bồ mình lúc nào không hay.

Thân này, là thân ai nấy lo rồi.

“Xét thấy tình thế khó lòng mà lui, Hạ Nguyên chỉ còn cách miễn cưỡng nán lại và gượng gạo trả lời:

“Đúng vậy! Tụi em là bạn thân.”

Nghe xong, Mặc Phi thoáng nhếch mép cười khinh bỉ. Chắc anh cũng đang thấy cảm lạnh với cái kiểu tình bạn thân thiết này của hai người bọn họ.

“Nếu vậy, thì không còn xa lạ gì nữa rồi. Chúng ta nâng ly trước, rồi bàn việc sau.” Lý Gia Uy nhiệt tình thay đổi bầu không khí ngột ngạt đang có.

Mọi người cùng nâng ly, nhưng chỉ mỗi Thập Thất uống cạn, khiến anh chàng Lý Gia Uy không khỏi giật mình, liền nghiêng đầu qua người bạn thân Mặc Phi, khẽ khàng tán thưởng.

“Vợ cậu, chắc là tửu lượng cao lắm nhỉ?”

“Chưa đấu, chưa biết.” Mặc Phi thờ ơ đáp trả.

Cũng chính sợ hờ hững đó, làm Lý Gia Uy tụt mood, thế mới không nhìn thấy người đàn ông ấy vừa nhíu mày và liếc mắt nhìn qua cô gái bên cạnh.

Có tình nào dang dở không đau? Trừ tình nhạt nhòa, yêu đương giả dối.

“Lý tổng, Mặc tổng! Hay là chúng ta vào việc đi ha? Sau đó, nếu được thì mình đi tiếp tăng hai, coi như chúc mừng hợp tác vui vẻ.” Điền Giai Khang nhẹ giọng đề nghị.

Mặc Phi không nói gì cả. Lý Gia Uy cũng định nói, nhưng Thập Thất đã nhanh miệng hơn.

“Tôi thì thấy, nên giải quyết vấn đề nợ nần giữa hai chúng ta trước đã. Dù sao, thành thật là việc tất yếu trong mỗi cuộc làm ăn.”

Thật xui cho Điền Giai Khang, khi đã từng xem nhẹ Thập Thất. Hắn từng nghĩ, lúc chia tay, cô nhất định sẽ khóc lóc sướt mướt, thậm chí đòi sống đòi chết để níu kéo. Nhưng tiếc rằng, hiện thực đang vả cho hắn tỉnh ra.

Nhìn cô, hắn cố tỏ ra bình thản và giả vờ ngây ngô, hỏi:

“Mặc thiếu phu nhân, cô đang nói gì vậy? Giữa chúng ta, thì có nợ nần khi nào chứ?”

Giờ thì Thập Thất mới vỡ lẻ, nhìn thấu bộ mặt khốn nạn của tên người yêu cũ. Phải nói là hắn diễn vô cùng đỉnh, mức độ tỉnh bơ khiến người ta không khỏi trầm trồ.

Nhưng không sao.

Vỏ quýt dày, có móng tay nhọn. Thập Thất nói ít làm nhiều, trực tiếp lấy điện thoại, mở đoạn tin nhắn có chứa nội dung lúc Điền Giai Khang đê tiện mở miệng mượn tiền cô, cách đây ít ngày trước, rồi đưa nó cho Lý Gia Uy xem.

“Lý tổng, mời anh thong thả đọc to cho mọi người cùng nghe hộ tôi.”

Nhận được sự tín nhiệm của Thập Thất, Lý Gia Uy liền cầm máy, rồi nghiêm túc đọc to nội dung dài nhất từ Điền Giai Khang gửi tới.

“Bảo bối à! Anh thật sự đang rất cần tiền để xoay vốn khởi nghiệp. Nếu em thương anh, thì cho anh vay năm trăm triệu được không? Anh hứa, khi nào công ty làm ăn ổn định, anh nhất định sẽ trả cả vốn lẫn lời cho em. Chấp nhận để em kết hôn tạm với người khác, anh đã chịu rất nhiều thiệt thòi, lẽ nào em không thương anh sao?”

Đọc xong, Lý Gia Uy chỉ muốn hắt xì vì cảm lạnh với mấy lý lẽ mình vừa thốt ra.

“Thế nào? Điền tổng đã nghe rõ chưa ạ?” Thập Thất cao giọng hỏi, ánh mắt sắc bén chưa từng rời khỏi hắn ta.

Cứ tưởng, phen này khiến hắn mất hết mặt mũi, nhưng nào ngờ vẫn đủ can đảm mặt dày mày dạn trưng ra nụ cười, rồi nói:

“Mặc tổng, vợ của anh hài hước thật đấy. Chỉ vì ghét tôi đã bỏ rơi cô ấy, mà nỡ lòng nào rắp tâm hãm hại như vậy. Dựa vào mấy dòng tin nhắn, chẳng lẽ hai người cũng tin hay sao?”

Trình độ diễn xuất của Điền Giai Khang, thành công đổi được nụ cười của Mặc Phi. Nhưng hắn không biết rằng, đằng sau nụ cười ấy, là cả tấn thuốc súng bùng nổ.

“Đúng là dựa vào bấy nhiêu đó, vẫn chưa thể tin được…”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.