Giang Yên Nhiên ngồi ở ghế, chờ người đàn ông kia liên lạc với người chủ của mình. Rất không may mắn cho Giang Yên Nhiên, người kia ngay lập tức từ chối gặp mặt.
Sau khi nghe xong, Giang Yên Nhiên liền đứng lại quầy, nói với người đàn ông:”Ông thử liên lạc lại và nói với người kia, tôi là con gái của Giang Hoàng và Giang Thẩm, xem ông ấy có thể suy nghĩ lại không”
Trước kia ba cô cũng rất thích những món đồ cổ, không biết chừng mối quan hệ cũng không tồi. Không nằm ngoài dự đoán, lần này người chủ đã đồng ý gặp mặt.
Giang Yên Nhiên ngồi trong phòng dành cho khách mất hơn mười lăm phút mới thấy có người bước vào, ngay khi người kia xuất hiện cô liền đứng dậy, bày tỏ một thái độ cung kính.
Người kia là một ông lão chắc cũng đã ngoài sáu mươi,râu tóc hoa râm, đeo kính viền vàng, khi nói lên bổng xuống trầm theo âm điệu cổ xưa. Sau khi bước vào, vừa nhìn thấy hành động của Giang Yên Nhiên thì bật cười kêu cô hãy ngồi xuống, không cần khách khí.
Ông ta cũng ngồi xuống sofa đối diện cô, đi thẳng vào vấn đề:”Cô là con gái của Giang Hoàng?”
Giang Yên Nhiên khẽ gật đầu:”Vâng, là tôi”
Vẻ mặt người đàn ông như hoài niệm, thở dài, lắc đầu:”Mấy năm trước, ông ấy cũng đã từng ghé đến đây hỏi ta về món đồ này, nhưng làm thế nào ta cũng cương quyết không bán. Bây giờ con gái của ông ấy lại một lần nữa đến đây hỏi chính món đồ đó, gia đình các cô thật là biết làm khó ta”
Cô ngại ngùng, mân me ly trà trong tay, tìm cách đi vào vấn đề một cách khéo léo:”Ông chủ Hứa đừng nể mặt ba tôi mà khách khí. Hôm nay tôi muốn qua đây thương lượng với ông về cuốn sách này, giá cả bao nhiêu ông cứ thoả mái đưa ra, nếu nằm ngoài khả năng của tôi, tôi sẽ không nhiều lời”
Ông ta đột nhiên bật cười rộ lên, ít nhiều Giang Yên Nhiên cũng hiểu được ý nghĩa của tiếng cười đó.
Ở trong hội quán, cô còn tưởng mình không cẩn thận đi vào chốn cổ đại, vô cùng cổ kính. Cô có thể thấy được mỗi phiến cửa, mỗi cái bàn, cái ghế ở đây đều được đóng lắp tỉ mỉ, giá cả sẽ không hề rẻ.
Quả thật có không ít ngọa hổ tàng long trong thành phố phồn hoa nhất nước này.
Rõ ràng ông chủ này không thiếu tiền. Hơn nữa, sở thích, chấp niệm và tiền bạc khó có thể cân đo đong đếm được. Khi cô nói đưa ra mức giá về quyển sách đó, khiến ông ta bật cười cũng phải, vì cuốn sách đó đối với ông ta là vô giá.
“Ta quyết định đến gặp cô không phải là không có lý do. Năm đó khi Giang Hoàng mất, ta vẫn luôn hối hận tại sao lại không nhường món cổ vật này lại cho ông ấy. Lúc đó ta hối hận cũng đã không kịp. Nào ngờ lại cũng có một ngày, con gái của ông ấy lại đến hỏi ta đúng món đồ ấy, đây hẳn không phải là chuyện ngẫu nhiên”
Ông ta giơ tay lên, từ bên ngoài có người hưng một chiếc hộp gỗ vào, đặt lên bàn ngay trước mặt cô, Giang Yên Nhiên còn đang tò mò chăm chú nhìn, nào ngờ ông chủ Hứa lên tiếng:”Từ bây giờ món đồ này là của cô. Ta không lấy tiền bởi món đồ này không có một mốc giá trị chính xác nào đưa ra được”
Giang Yên Nhiên không ngờ ông ấy có thể dễ dàng đưa lại món bảo vật này cho cô. Đột nhiên trong lòng cô rạo rực, chân thành cảm ơn người đàn ông phía đối diện ríu rít. Sau đó cô bất chợt bẫng đi khi nhớ ra một sự kiện rất quan trọng.
Vì vậy Giang Yên Nhiên liền cân nhắc lên tiếng hỏi một câu:”Bác thân thiết với ba tôi như vậy, không biết có hay chút tin tức nào về ba tôi, chẳng hạn như ba tôi đang nắm giữ một bằng chứng quan trọng gì đó?”
Hai mắt ông chủ Hứa thẫm lại, bẫng đi mất vài giây sau đó nâng tách trà lên nhấp một ngụm. Giang Yên Nhiên từ đầu đến cuối quan sát thật tỉ mỉ nhất cử nhất động của ông ta, sau cùng nghe ông ta nói “Hành tung của ba cô thật sự rất bí ẩn, người ngoài như chúng ta không rõ. Ta nghe nói có liên quan đến ba chồng cô, tại sao cô không hỏi ông ta thử?”
Giang Yên Nhiên không nhận được câu trả lời mà mình mong muốn, vô cùng thất vọng. Sau đó miễn cưỡng lấy lại tinh thần, cảm ơn một lần nữa rồi rời đi.
Hừ, nếu Mặc Đình Thiệu chịu nói cho cô biết thì cô đâu cần phải ra ngoài cực khổ hỏi thăm từ người này đến người khác chứ?
Chỉ có điều làm Giang Yên Nhiên cứ mãi suy nghĩ, từ tận lúc nhỏ cho đến lớn, trong trí nhớ của cô, ba mẹ cô đều chỉ là một doanh nhân bình thường, gia đình Mặc Tử Hàng cũng không khác, vậy bọn họ đang làm gì, điều tra cái gì mà hình như có vẻ rất kín đáo.
Giang Yên Nhiên ôm bộ sách cổ trong tay, lắc đầu nguầy nguậy một cái cho tỉnh táo, thôi không suy nghĩ nữa mà bỏ đi.