Giang Yên Nhiên đỡ ông về phòng nghỉ rồi cũng xin phép trở về phòng mình nghỉ ngơi. Ông thấy sắc mặt cô mệt mỏi, biết Giang Yên Nhiên không khỏe nên liền bảo cô mau về phòng.
Thật ra Giang Yên Nhiên đang tìm cớ để cho mình một không gian riêng. Những gì mà Mặc Đình Thiệu nói thật là khiến cho cô không tài nào dứt suy nghĩ.
Cô ngồi co chân, ôm lấy hai đầu gối nép vào một góc giường. Cảm giác cô đơn và trống rỗng khiến cho cô thấy nhớ ba nhớ mẹ, nhớ những ngày được ông bà bao bọc chở che, thương yêu rồi chiều chuộng, từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ phải chịu ủy khuất. Nếu có trót làm sai, mẹ cũng chỉ nhẹ nhàng gọi cô lại chỉ dạy, bảo như vậy là không đúng.
Nhưng ba năm trước cô làm sai, sao mẹ lại không chỉ bảo lại cô?!
Lại nhớ đến lời Mặc Đình Thiệu nói, chính vì cái chết của ba mẹ cô đã khiến cho mọi bằng chứng mà ông ta cần gần như tan biến. Giang Yên Nhiên mơ hồ, cau mày nhớ lại thời điểm gần trước ngày ba mẹ cô mất, hình như cũng từng đề cập đến bằng chứng quan trọng này.
Nhưng lúc đó cô còn mải ăn chơi, không để tâm nhiều đến chuyện này. Hơn nữa từ lúc đó đến bây giờ đã xảy ra biết bao nhiêu là chuyện, cô đâu còn tâm trí nhớ rõ chuyện đó là như thế nào.
Giang Yên Nhiên có chút tò mò, rốt cuộc là Mặc Đình Thiệu đang điều tra chuyện quan trọng gì, ba mẹ cô tại sao lại có liên quan. Có lẽ nếu cô phơi bày được chuyện này, biết đâu lại có thêm chút manh mối về câu chuyện của ba năm trước.
Đêm qua cô không chợp mắt vì vậy vừa ngồi suy nghĩ một lúc liền thiếp đi mất. Lúc cô giật mình tỉnh dậy thì đã gần đến giờ trưa, xuống dưới nhà không thấy ai nên cô hỏi quản gia:”Mọi người đâu hết rồi ạ”
Quản gia đang sắp xếp lại đồ đạc trong nhà liền dừng tay lại đáp:”Ông bà Mặc đã cùng Giang tiểu thư ra ngoài. Còn Mặc lão gia vẫn còn nằm nghỉ thưa thiếu phu nhân”
Giang Yên Nhiên gật đầu ra hiệu đã hiểu, cô quay lại bếp hâm chín thức ăn, để phần sẵn cho ông nội, một phần bỏ vào khay nắp lại đàng hoàng rồi gọi quản gia lại vui vẻ nói:”Hoàng quản gia, bác đi với tôi một chuyến đến Mặc thị, đưa cơm trưa cho Tử Hàng nhé”
Ông ta vui vẻ đồng ý, sau đó ra ngoài lấy xe chờ Giang Yên Nhiên, cả hai lái thẳng xe đến Mặc thị.
Không ai biết ngay lúc này ở Mặc thị đang vô cùng hỗn loạn. Hơn phân nửa nhân viên và ban lãnh đạo bị sa thải, đoàn người nối đuôi nhau ôm phần đồ của mình rời khỏi công ty trong vẻ mặt vô cùng tiếc nuối.
Các ban lãnh đạo đã gắn bó và cống hiến cho Mặc Tử Hàng nhiều năm cũng không được nể tình, nhiều người cảm thấy bất mãn và khó hiểu vô cùng. Nhưng dưới uy lực và sự thay đổi đột ngột này của Mặc Tử Hàng, không ai trong bọn họ dám có điều thắc mắc, thậm chí ngay cả thư kí thân cận của Mặc Tử Hàng trước đó cũng không được anh nương tình đuổi khỏi công ty. Quyết định của anh đã đưa ra, đất trời cũng không xoay chuyển được.
Mặc Tử Hàng trước kia đã đáng sợ, bây giờ lại còn đáng sợ hơn. Trong cuộc họp các ban lãnh đạo còn lại, nhìn sắc mặt âm trầm của Mặc Tử Hàng ở vị trí chủ trì không một ai dám thở mạnh, sợ phát ra một âm thanh nào đó không phải liền sẽ bị đá văng khỏi đây bất cứ lúc nào.
Mặc thị tiến hành thông báo khẩn, tuyển dụng lại tất cả các vị trí còn thiếu trong công ty, không ai biết Mặc Tử Hàng đang suy nghĩ gì.
Giang Yên Nhiên bên kia không hề hay biết, cô ngồi trên xe yêu đời ngân nga một bài hát ngày xưa, chút buồn bã lúc nãy cũng đã không còn. Hoàng quản gia ban nãy chứng kiến tất cả những lời sỉ nhục của Mặc Đình Thiệu dành cho cô nên ông có hơi bất ngờ với cảm xúc của cô ngay lúc này.
Cứ tưởng Giang Yên Nhiên sẽ khóa chặt mình trong phòng vài giờ đồng hồ để khóc lóc, không ngờ bây giờ tâm trạng lại tốt lên và còn muốn đem cơm đến công ty cho Mặc Tử Hàng.
Thấy cô tràn đầy năng lượng như vậy khiến ông cũng vui vẻ theo. Hoàng quản gia vừa lái xe vừa híp mắt hỏi cô:”Thiếu phu nhân, không ngờ cô cũng biết hát mấy bài hát này. Cứ nghĩ giới trẻ như cô thì sẽ không bao giờ nghe những bài này chứ?”
Giang Yên Nhiên cười đáp:”Tôi nói thật nhé, từ nhỏ đến lớn tôi đều không thích nghe nhạc. Mấy bài hát mà tôi thuộc đều là do nghe được từ mẹ trong lúc bà làm việc hay hát ru tôi ngủ lúc bé, đến giờ tôi vẫn nhớ như in. Bây giờ ngẫm lại hình như thấy âm nhạc cũng rất thú vị”
“Đúng vậy, âm nhạc giúp chúng ta thư thái hơn mà”
Bất chợt có một chiếc xe ô tô từ một con đường nhỏ lao ra, Hoàng quản gia không kịp trở tay khiến cho hai chiếc xe va chạm. Giang Yên Nhiên ngồi phía sau không thắt dây an toàn nên đổ người về phía cửa, tay đập mạnh vào thành cửa ngay lập tức cơn đau truyền đến khiến cô thốt lên một tiếng.
Sau khi hoàng hồn, Hoàng quản gia mới hốt hoảng quay về phía sau lớn giọng hỏi:”Thiếu phu nhân, cô có làm sao không?!!”
Giang Yên Nhiên ổn định lại vị trí, cô ôm cánh tay vừa bị va chạm của mình, dù đau nhưng vẫn cười nói:”Tôi không sao đâu”
Lúc này có người từ chiếc xe bên kia đẩy cửa chạy xuống, cúi đầu gõ vào kính cửa xe của cô, Giang Yên Nhiên nhìn ra trông thấy bên ngoài là một người đàn ông trẻ tuổi có vẻ mặt khôi ngô tuấn tú, trên người anh ta quần âu và áo sơ mi trắng gọn gàng, Hoàng quản gia và Giang Yên Nhiên đồng loạt đẩy cửa xe bước xuống, vừa hay nghe người kia nói:”Thành thật xin lỗi, vừa rồi tôi không để ý nên đã va phải hai người, không biết tiểu thư và bác đây có bị làm sao không?”
Thấy anh ta chào hỏi tử tế như vậy, Giang Yên Nhiên cũng tươi cười niềm nở đáp lại:”Không sao đâu, chỉ là va chạm nhỏ thôi, chúng tôi không có vấn đề gì hết”
Lúc này Giang Yên Nhiên cũng đã buông bàn tay mình xuống, người đàn ông kia lại thẩn trọng tỉ mỉ quan sát được mu bàn tay cô đang sưng đỏ lên. Anh ta ấy vậy mà tự tiện kéo lấy tay cô cúi đầu quan sát.
“Có phải là do va chạm lúc nãy nên tay cô mới bị như vậy có đúng không?”
Giang Yên Nhiên khó xử khéo léo rụt tay lại nói:”À không, chỉ là vết thương nhỏ thôi, tôi không sao”
Nhưng cậu ta nhất quyết không nghe, tự nhiên túm lấy cổ tay cô kéo về phía xe mình nói:”Nhỏ ư? tay cô như này là bị trật cổ tay rồi. Tôi phải đưa cô đến bệnh viện băng bó lại”
Giang Yên Nhiên đã bao nhiêu lần nói không cần thiết nhưng anh ta lại rất cố chấp khiến cô không tài nào từ chối được. Không kể cả anh ta, đến cả quản gia cũng nói:”phải đấy ạ, vết thương nhỏ cũng không nên coi thường đâu”