Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 285: Ám Độ Trần Thương


Mã Đặc Nhĩ là một gã tiểu đội trưởng, lãnh mệnh suất lĩnh năm tên binh lính đến vùng phụ cận Đa Não Hà.
Nhớ lại một năm trước, hắn vẫn còn là một tên cùng đinh nghèo khó, cha hắn hơn mười năm trước đi vào rừng rậm săn thú, bất hạnh gặp phải một con phong lang. Dù may mắn thoát được một mạng, nhưng đổi lại từ đó về sau mất đi cái chân trái, đừng nói là chăm lo gia đình, ngay cả bản thân mình sợ còn lo không xong. Tự hận chính mình, cả ngày lão cứ chống gậy ra ngoài uống rượu, không thì cứ ở trong nhà ngủ li bì, hay là gắt gỏng chửi mắng suốt ngày.
Sau khi phụ thân xảy ra chuyện, mẫu thân nhìn gia cảnh ngày càng túng quẫn mà hôm nào cũng lệ rơi đầy mặt. Ban ngày thì đến tiệm bán củi làm người hầu, buổi tối phải đi giặt quần áo cho người ta. Suốt một tháng khổ sở mới có được mười mai hắc tinh tệ, căn bản là không đủ dùng, thậm chí còn có khi bị phụ thân lấy đi mua rượu uống.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, Mã Đặc Nhĩ chưa từng nếm qua dù là một phút giây vui sướng.
Mỗi ngày, không kể đối mặt với những trận đòn roi từ người cha say rượu, còn nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của mẫu thân nên khác hẳn với những tiểu hài tử được ở trong lòng mẹ làm nũng, từ nhỏ hắn phải đến bìa rừng đốn củi hoặc là chặt lấy vài nhánh Trường đằng dẻo dai mang về, sau đó đem lên trấn đổi một chút thức ăn.
Cực khổ nửa ngày có thể đổi được chút lạc bính, nếu vận khí tốt có khi còn đổi được một ít sữa hoặc đồ ăn.
Vì không phải ngày nào người ta cũng cần nhiều Trường đằng để bó đồ vật và hàng hóa, nên dù láng giềng ai nấy đều đồng cảm với gia cảnh khó khăn của họ, gia đình vẫn chịu cảnh cơ hàn.
Mỗi ngày đều được ăn một ổ bánh mì lớn và uống một chút sữa! Điều này chính là giấc mộng của Mã Đặc Nhĩ!
Lớn lên một chút, hắn bắt đầu theo hàng xóm vào rừng rậm săn thú. Mới đầu thì lo chuyện ăn uống cho cả đoàn, sau đó thì học cách gài bẫy và bắn tên. Do từ nhỏ đã bầu bạn với rừng rậm, làm quen với khắc khổ, hắn rất nhanh chứng tỏ khả năng thiên phú về săn bắn.
Có thể vì quá lao lực, cũng có khi do mỗi ngày đều than khóc sướt mướt nên năm Mã Đặc Nhĩ được mười hai tuổi thì mắt của mẹ hắn đã không còn nhìn thấy nữa. Từ đó không còn cách nào đến tiệm bán củi làm việc,cũng không còn khả năng giặt quần áo thuê cho người ta.
Không những thế thú săn được càng ngày càng bị ép giá, hơn nữa mỗi tháng lại phải nộp lên một bút tinh tệ cho An Tạp gia tộc, cứ như vậy dù săn được bao nhiêu thú cũng không đủ để chi tiêu. Tình cảnh vô cùng bần cùng, cực kỳ khó khăn.
Vốn Mã Đặc Nhĩ còn tưởng rằng cả đời này phải sống trong cảnh khốn cùng như vậy, vĩnh viễn cũng nhìn không ra hy vọng. Nhưng từ khi Dương Lăng đánh bại An Tạp gia tộc, cuộc sống dần dần khởi sắc. Nhất là sau khi Dương Lăng lên làm lĩnh chủ, cuộc sống mọi người ngày càng ấm no, năm nay mùa đông dù kéo dài hơn nhưng cũng tìm không ra gia đình nào phải chịu đói rét!
Tuy không có đấu khí, cũng không hiểu biết về ma pháp, nhưng dựa vào thân thể cường tráng và năng lực săn thú xuất sắc, hắn gia nhập thợ săn công hội, cũng đạt được đến nhị tinh (2 sao) thợ săn.
Hoàn thành được mấy nhiệm vụ đầu tiên, tiền công hắn đều phải trả cho cha hắn uống rượu. Sau đó, được Cổ Đức đại nhân tự mình tuyển trúng, trở thành một tiểu đội trưởng của đội lĩnh vệ, mỗi tháng đều có thể có được số bổng lộc mà trước kia hắn chưa từng dám mơ ước.
“Đội trưởng, sao trễ thế này còn phái chúng ta tới nơi này tuần tra, chẳng lẽ bên trong lãnh địa xảy ra sự tình gì?” Nhìn bông tuyết phiêu phiêu đầy trời, một gã binh lính vừa nói vừa rút rút cổ vào vai.
“Đại bộ phận huynh đệ đều theo Lĩnh chủ đại nhân vào rừng rậm, vấn đề phòng thủ bên trong lãnh địa lúc này là cực kì quan trọng. Vì vậy cũng cần phải cẩn thận hơn một chút cho tốt”. Nhìn xem vài tên huynh đệ đang run rẩy, Mã Đặc Nhĩ lấy thủy hồ (túi nước) bên mình xuống và nói:” Các huynh đệ, đến đây mỗi người uống một hớp cho ấm”
“Hắc hắc, ta đây sẽ không khách khí đâu”
“Ta trước, ta uống trước một ngụm , xem như là rượu mừng của đội trưởng”
Bọn lính vừa nói vừa cười, hưng phấn nhận lấy thủy hồ trên tay Mã Đặc Nhĩ. Lĩnh chủ đại nhân lần trước về có mang theo một ít bảo bối tên là Huyết Nang, ngâm rượu không những có hương vị khác lạ, hơn nữa còn có thể dưỡng thân tỉnh thần, thậm chí có thể nhanh chóng tu luyện đấu khí cùng ma pháp tốc độ. Chỉ có cấp đội trưởng, mới có thể mỗi tháng lĩnh được một bình nhỏ để nhấm nháp, phi thường hiếm có.
Về phần các binh lính càng khó mà được uống, nhưng đi theo Mã Đặc Nhĩ làm việc, mấy người cơ bản là cứ vài ngày lại được uống một ngụm. Vì thế quan hệ lẫn nhau ngày càng tốt hơn, thỉnh thoảng còn có thể trêu chọc vị đội trưởng này mà cười vui vẻ.
Uống rượu mừng?
Vừa nghe các huynh đệ trêu chọc về việc này, Mã Đặc Nhĩ cười cười, lại nhớ tới ý trung nhân Y Phù Lâm của mình.
Do nàng là thị nữ kề cận bên Vưu Na phu nhân, địa vị của Y Phù Lâm so với nhừng tỳ nữ khác thì càng cao hơn rất nhiều. Người khác thì cả một năm còn không có cơ hội uống được một ngụm Huyết Nang tửu, còn nàng lại giống như là dùng phép biến hóa ra, cứ vài ngày lại cấp cho mình một bình. Nói là có thể cường thân kiện thể, bắt mình phải uống hết, không uống cũng không được.
Tới lúc này, rốt cuộc đã gặp phải vấn đề gì?
Sau khi thất thần một lát, Mã Đặc Nhĩ nhanh chóng hồi phục tinh thần,dọc theo Đa Não Hà đi thẳng về phía trước, thật cẩn thận không buông tha bất cứ chỗ nào khả nghi.
Các binh lính bình thường không rõ ràng nhận ra đã xảy ra sự tình gì, nhưng thân là một đội trưởng, hắn lại mơ hồ nhận thấy được một chút gì đó.
Đa Não Hà thông ra biển có Tát Luy Nặc cảng khẩu đã xảy ra chuyện lớn gì đó. Trước đó hắn nhìn thấy trong quân doanh có một binh lính cả người đầy vết máu, xem quân phục thì chính là binh lính của Tát Luy Nặc cảng khẩu.
“Các huynh đệ, giơ cao vũ khí, đề cao cảnh giác”
Nhớ tới vị đồng đội cả người đầy vết máu, nhớ tới trước khi đi vẻ mặt ngưng trọng của đại đội trưởng, Mã Đặc Nhĩ mẫn cảm cảm giác được lần tuần tra này không phải do đại đội trưởng tùy ý ra lệnh, chuyện có lẽ so với mình tưởng còn nghiêm trọng hơn.
Mặc dù bông tuyết liên miên bay bay không ngừng khắp trời, trận trận gió lạnh lướt qua, nhưng hắn vẫn cảm giác được một cỗ áp lực trước đó chưa từng có, tâm thần rất bất an. Phảng phất như không phải đang tuần tra mà là đang ở sâu trong Đặc Lạp Tư sâm lâm săn thú, nguy hiểm trầm trọng!
“Cô”
Bọn lính đi qua một bãi cát thì đột nhiên ở dưới nước truyền đến một âm thanh của nước rất nhỏ, phảng phất như có một cái khí phao vừa nổi lên, hoặc như có người lén lút trốn ở trong nước.
Bọn lính không chút chần chừ, đi nhanh ra phía trước, nhưng Mã Đặc Nhĩ, vốn xuất thân từ linh cảm người thợ săn liền dừng lại cước bộ, trầm giọng hạ lệnh:“Chậm, dừng lại”
Làm một gã thợ săn từ nhỏ lớn lên bên trong Đặc Lạp Tư sâm lâm, khứu giác cùng thính lực của hắn đều vượt hơn binh lính bình thường rất xa, bản năng cảm giác được một cỗ nguy hiểm. Thấy sắc mặt hắn ngưng trọng, bọn lính đều không dám chậm trễ, đều giơ thuẫn bài lên, kết thành một vòng phòng ngự trận nho nhỏ.
“Đội trưởng, thật không có thanh âm gì a?”
“Hắc hắc, là một con cá thở nước mà thôi, dám chắc tinh thần đội trưởng hoảng hốt, tưởng là Y Phù Lâm xinh đẹp của hắn rồi”
Giơ trường thương chọc vào một bụi cỏ bên bờ sông, áp tai trên mặt đất nghe thử, bọn lính cũng không có phát hiện gì. Tất cả liền thở dài một hơi, rồi nghĩ đội trưởng đêm nay dường như có điều bất thường, chỉ nghi thần nghi quỷ.
Chẳng lẽ thật là do mình ảo giác?
Hít sâu một hơi, Mã Đặc Nhĩ tự mình áp tai xuống đất, cẩn thận cảm giác động tĩnh xung quanh. Kinh nghiệm nhiều năm trong rừng săn thú, đã hình thành cho hắn một thói quen cẩn thận, những năm gần đây nhờ trực giác mà mấy thoát hiểm.
Mười tức, hai mươi tức, ba mươi tức…
Hơn nửa canh giờ sau, vài tên lính không nhịn được đã đi tới đi lui, nhưng thân là đội trưởng, Mã Đặc Nhĩ vẫn phục trên mặt đất không nhúc nhích. Làm một gã thợ săn xuất sắc, điều hay nhất của hắn chính là lòng kiên nhẫn, vì muốn giết một con rắn lục, hắn từng không ăn không uống, tại chỗ phát hiện rắn lục, hắn từng phục ba ngày ba đêm, cuối cùng một tiễn bắn trúng con rắn, một kích trí mạng.
“Cô”
“Cô,Cô”
“Cô,Cô,Cô”
Mã Đặc Nhĩ bình tâm tĩnh trí, ngưng thần lắng nghe động tĩnh xung quanh. Tại ban đêm yên tĩnh, hắn có thể cảm giác được nơi phương viên hơn mười bước gió thổi làm cây cỏ lay động, so với một ít phong hệ ma pháp sư càng thêm lợi hại, cũng không bíết là do tu luyện đấu khí do Lĩnh chủ đại nhân truyền cho, hay do uống nhiều Huyết Nang tửu.
Trời không phụ người có lòng, sau nửa canh giờ,hắn đã nghe được những tiếng phao khí liên tục truyền đến. Đồng thời cảm giác được có một cỗ sát khí ngập trời theo gió mà đến!
“Nhanh,địch tập,mau triệt tháo lui”
Kinh hãi, Mã Đặc Nhi trực tiếp chạy ra ngoài thoát được loạt trường tiễn sắc bén. Đáng tiếc bọn thủ hạ vài tên sơ ý khinh thường lại không kịp phản ứng, trong nháy mắt đã trúng tên ngã xuống như ngựa trúng phong. Nõ tiễn mạnh mẽ xuyên qua khinh giáp của họ, chọc thủng yết hầu, xuyên vào tâm tạng.
“Ba Khắc,Nhã Khố Tỳ”
Nhìn những huynh đệ nằm trên mặt đất co quắp, Mã Đặc Nhĩ hai mắt đỏ bừng, cắn chặt răng xoay người chạy như điên, trực thẳng tới phía sau Duy Sâm tòa thành. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – http://truyenfull.vn
Từ Tát Luy Nạp cảng khẩu đến Duy Sâm trấn có một con đường là A Tư Tháp Nạp, bình thường đóng một trung đội phòng thủ. Sau khi đi tuần tra, hắn thấy không ít binh lính đang chuẩn bị đến A Tư Tháp Nạp, hiển nhiên vì dự phòng vạn nhất, đại đội trưởng quyết định phái trọng binh đến A Tư Tháp Nạp phòng thủ.
Gặp phải tập kích, Mã Đặc Nhĩ không cần suy nghĩ nhiều cũng hiểu được phải cấp tốc quay về lãnh địa hồi báo. Địch nhân đối A Tư Tháp Nạp công kích chỉ là giả vờ, hành động chính thức rất có thể là thông qua Đa Não Hà trực tiếp công kích Duy Sâm tòa thành.
Phải dùng hết sức nhanh chóng chạy trở về, cho dù là chết cũng phải về báo tin!
Nhờ cây cối và loạn thạch yểm hộ , Mã Đặc Nhĩ thuận lợi tránh thoát đại bộ phận tên bắn. Nhưng cung tiễn của địch nhân thật sự quá lợi hại, vừa hiểm độc lại vừa chuẩn, bay khắp trời đất liên miên không dứt. Lao ra hơn một trăm bước, hắn bất hạnh trúng phải năm mũi tên sắc bén, máu tươi đầm đìa.
Mặc dù thân bị thương nặng, nhưng hắn vẫn một hơi cắn răng chạy như điên. Vì an toàn của lãnh địa, vì Y Phù Lâm thân yêu, hắn nhất định phải kịp thời đem tin tình báo trở về. Ma pháp sư bên trong tòa thành có thể thông qua ma pháp truyền tin hướng Lĩnh chủ đại nhân cầu viện, vô luận có tới bao nhiêu địch nhân, vô luận là kẻ nào tới , chỉ cần Lĩnh chủ đại nhân có thể kịp thời quay về, lãnh địa tuyệt đối sẽ không còn nguy hiểm!
Ma Thú Lĩnh Chủ.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.