Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 175: Thị huyết nghĩ


Nghỉ ngơi nửa ngày, ăn no căng bụng, đám người bản xứ khấp khởi mừng đi về phía A Lạp sơn khẩu. Số lương thực Dương Lăng đưa cho không phải rất nhiều, nhưng chỉ cần tính toán cẩn thận cũng đủ cho bọn họ ăn được mười ngày, người đưa tin đã lên đường trước, chỉ cần trên đường săn bắn để bổ sung lương thực tiêu hao, thì tin tưởng có thể duy trì đến khi Tạp Tây đến tiếp ứng.
Đưa mắt nhìn đám tộc nhân tràn đầy hy vọng đi xa, lão già râu bạc tên Lỗ Bỗ Ni Khắc an tâm hơn nhiều, mang theo vài tên tộc nhân đưa nhóm Dương Lăng đến rừng tre hiếm thấy. Đi qua một vùng đồi núi trập trùng, đi qua một rừng cây rậm rạp, cách chỗ mọi người gặp đám người bản xứ càng ngày càng xa.
Thì ra, đám dân bản xứ này sống ở trong một sơn cốc xa xa, biết được Ma thú lĩnh ở gần Đặc Lạp Tư rừng rậm chào đón các bộ lạc bản xứ đến định cư, bọn họ đội tuyết di cư đến. Không có lương thực dự trữ, thì bộ lạc chỉ có một con đường chết, khó có thể sống qua mùa đông giá rét này. Mặc dù Ma thú lĩnh rất xa xôi, đường khó đi, nhưng dù sao đó vẫn là hy vọng duy nhất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – http://truyenfull.vn
Trên đường, lão già râu bạc Lỗ Bỗ Ni Khắc dẫn tộc nhân vượt qua biết bao gian nan, đạp tuyết đi trong sa mạc Tây Bá Lợi Á hơn nửa tháng trời. Thân là trưởng lão duy nhất của bộ lạc, hắn tuy thi thoảng cổ vũ tộc nhân đang kiệt sức, nhưng trong lòng hắn lo lắng cho tương lai của bộ lạc nhiều nhất.
Hắn hiểu rõ, trong mùa đông giá rét, trên vùng sa mạc Tây Bá Lợi Á trải dài ngàn dặm này thì chỉ có Ma thú lĩnh phì nhiêu ở xa xôi kia mới là hy vọng sống sót duy nhất của bộ lạc.
Mấy ngày hôm trước kho đi ngang qua một sơn cốc, vài tên tộc nhân trong lúc vô ý đi săn bắn đã phát hiện được một khu rừng tre hiếm có. Nếu là bình thường, tộc nhân tuyệt đối sẽ vô cùng hưng phấn, dù sao cây tre loại tốt là có thể chế tạo ra mũi tên sắc bén, và các cây cung chắc chắn. Săn bắn hiệu quả sẽ tăng lên rất nhiều, thực vật bộ lạc kiếm được càng nhiều thêm.
Đáng tiếc, đối mặt với đám trẻ con đang đói bụng không có thức ăn, nhìn đám người già chống gậy đang muốn ngã, đối mặt với việc lương thực còn lại chẳng đáng là bao, Lỗ Bỗ Ni Khắc hiểu rằng tộc nhân không có thời gian tinh lực đi chặt tre. Làm một dấu hiệu đơn giải trên mặt đất, hắn tiếp tục dẫn tộc nhân đi, không nghĩ tới gặp phải đám Dương Lăng, nên vừa vặn dùng đến.
Có chiến mã tốc độ rát nhanh, chỉ hơn một ngày sau mọt người chạy đến sơn cốc được đánh dấu trên bản đồ.
“Đại nhân, rừng tre ở ngay trong sơn cốc phía trước, tuy nhiên…” đội tuyết chạy đến cửa sơn cốc, lão già râu bạc Lỗ Bỗ Ni Khắc bắt đầu chần chờ, nhìn sắc mặt của Dương Lăng rồi cắn răng nói: “Theo hồi báo của tộc nhân tiến vào sơn cốc săn bắn, trong rừng tre có rất nhiều Thị huyết nghĩ, có lẽ trong thời gian ngắn sợ rằng còn không có cách nào khai thác trên quy mô lớn.”
Sắc mặt Lỗ Bỗ Ni Khắc đỏ bừng lên. Xấu hổ đồng thời cũng bất an trong lòng. Dù sao lúc trước không có nói rõ ràng cho Dương Lăng, cảm giác vô cùng xấu hổ.
Ngoài ra, Dương Lăng lại có quan hệ không nhỏ với Tạp Tây tướng quân trấn thủ A Lạp sơn khẩu, nếu hắn giận dữ vì không thể chặt được rất nhiều cây tre, thì tộc nhân của mình sẽ vô cùng bất lợi. Không biết chừng, tộc nhân không những không được quân đóng ở A Lạp sơn khẩu tiếp ứng mà ngược lại bị bọn họ nhẫn tâm đuổi đi.
Thị huyết nghĩ?
Lỗ Bỗ Ni Khắc lo lắng vô cùng, nhưng Dương Lăng cũng không giận dữ như hắn suy đoán, chỉ là xem xét lại trí nhớ của các loại ma thú như Giác phong thú, Tà nhãn, tìm xem có thông tin nào về Thị huyết nghĩ hay không. Không ngờ rằng, tìm cả nửa ngày cũng không có tin tức gì cả.
“Thiếu gia, Thị huyết nghĩ là một loại dã thú sống tập trung, thường thường sống ký sinh trên cây tre, vừa xuất hiện đã là một đàn đông đảo. Mặc dù không phải ma thú, nhưng cũng rất khó giải quyết” Thấy Dương Lăng nghi hoặc, Áo Lan Đa nhỏ giọng nhắc nhở.
Cách đây vài năm, hắn cùng với dũng sĩ đầu chó và pháp sư hồ tộc của bộ lạc ra ngoài săn thú, vô ý gặp phải một đám Thị huyết nghĩ. May mắn là do thám khứu giác linh mẫn kịp thời thông báo, mọi người kịp thời trốn thoát, may mắn thoát được một kiếp. Nếu không có lẽ hắn đã sớm chui vào trong bụng Thị huyết nghĩ, chết không chỗ chôn thân.
Áo Lan Đa cẩn thận vô cùng, mà Mập mạp không nghĩ như vậy, lớn tiếng nói: “Sợ cái gì, bảo bối Lục bì điêu của ta thích nhất là ăn các con kiến. Chỉ cần phun ra vài nước miếng, ngay lập tức có thể giết chết hết bọn nó”
Không biết không sợ, hoặc có thể là không biết trời cao đất dày.
Mập mạp vừa nói vừa gọi Lục bì điêu ra, khoe khoang chỉ huy nó bay trước mặt Dương Lăng một vòng. Thời gian này, với danh nghĩa dạy ma pháp triệu hồi, hắn ăn được không ít gà nướng mà Dương Lăng chế biến, tính kiêu căng thích hư vinh cũng rất thỏa mãn.
Vô cùng khinh thường chép chép miệng, Lệ Nhã nói: “Tên Mập mạp đáng chết, vài đầu tuyết lang đã khiến ngươi sợ đến thiết chút nữa đái ra quần, không có bản lãnh thì đừng ở đây làm loạn, cẩn thận không bị đàn Thị huyết nghĩ cắn nát cái mông đít của ngươi đó”
Thiếu chút nữa đái ra quần?
Vừa bị Lệ Nhã nói vậy, da mặt của Mập mạp có dày đến mấy cũng phải đỏ bừng lên. Cùng lúc đó, nhớ đến bộ dạng chật vật của hắn khi gặp phải bầy sói, Cáp Lôi Lôi và Lạc Bi Na cười to, ngay cả Vưu Na cũng nhịn không được mà bật cười..
Sau khi hiểu được chuyện gì xảy ra, Dương Lăng trong lòng đã có một kế hoạch sơ bộ, nhìn Lệ Nhã và Mập mạp đấu nhau như con gà trống non, lắc đầu nói: “Trời đã khuya rồi, đêm nay chúng ta đóng trại ở bên ngoài sơn cốc, ngày mai đi vào xem sao”
“Đúng, cẩn thận một chút vẫn hơn”
Gật gật đàu, Kỵ sĩ Cáp Lôi Lôi nhảy xuống ngựa, chọn một chỗ khuất gió để dựng trại. Được Áo Lan Đa và Thủ Mã Phổ Thác giúp đỡ, không lâu sau dựng lên một túp lều cao đến đỉnh đầu để cho lão già áo đen Lỗ Bỗ Ni Khắc và đám tộc nhân của lão.
Ăn no uống sau, đám dong binh đi cả ngày đường đều chìm vào giấc mộng, Lỗ Bỗ Ni Khắc và tộc nhân cũng không ngoại lệ, một người ngủ ngon hơn người khác. Từ khi bộ lạc rời khỏi sơn cốc, bọn họ áo không đủ ấm, ăn không đủ no, chưa bao giờ được ăn ngon như vậy, càng không được hưởng cảm giác ngủ yên ổn đến như thế này.
Trời gần sáng, xác nhận đám dong binh đều đã ngủ say, Dương Lăng lặng lẽ chui ra khổi túp lều. Không ngờ còn chưa đi được bao xa đã phát hiện được Vưu Na mặc một bộ quần áo màu trắng đợi ở cửa sơn cốc từ bao giờ.
“Dương đại ca, Thị huyết nghĩ không đơn giản như ngươi tưởng tượng, ta và ngươi cùng đi” nắm pháp trượng trong tay, Vưu Na nhìn chằm chằm Dương Lăng.
Sớm khi Dương Lăng phân phó dựng trại, nàng đã đoán được ý nghĩ của hắn. Lệ Nhã và Mập mạp không biết trời cao đất dày, thực lực yếu kém, Áo Lan Đa mặc dù thân thủ cũng khá tốt, nhưng cũng khó có thể đảm đương trách nhiệm. Ở tình huống này, nếu chuẩn bị giết chết Thị huyết nghĩ, chặt được rất nhiều cây tre trong thời gian ngắn thì Dương Lăng phải tự mình ra tay.
Bởi vì che dấu thân phận và thực lực, cũng như nhanh chóng đến được Mông Đặc Sâm, nàng đoán Dương Lăng đêm nay sẽ ra tay. Vì dự phòng Dương Lăng một mình nên có thể phát sinh vấn đề gì ngoài ý muốn, nàng sớm đã đợi ở cửa sơn cốc. Quả nhiên, Dương Lăng đợi khi mọi người ngủ say hết liền lặng lẽ đi đến.
Nhìn Vưu Na vô cùng thông minh đã đi đến đây trước, Dương Lăng trầm ngâm một lát rồi không hề từ chối. Vì đề phòng bất trắc, gọi Giác phong thú, con nhện và biên bức đại quân ra, đi vào sơn cốc âm u.
Cây cối bên trong sơn cốc rất tươi tốt, loạn thạch có ở khắp nơi trên mặt đất, Tà nhãn và khô mộc chiến sĩ lực công kích tuy rất mạnh, nhưng không thích hợp tác chiến ở địa hình này. Nhưng ngược lại, Giác phong thú, con nhện và biên bức tốc độ rất nhanh càng dễ dàng phối hợp tác chiên ở địa hình này.
Trong hoàn cảnh phức tạp, ma thú cấp cao không nhất định tốt hơn ma thú cấp thấp.
Mấy ngày nay, Dương Lăng càng ngày càng dám chắc vào ý nghĩ của mình, tìm tòi ra các phương pháp đối phó với từng hoàn cảnh. Dã thú chi linh hiểu ngày càng sâu thì chỉ huy ma thú đại quân cũng càng ngày càng dễ dàng, hắn tin tưởng chỉ thêm một chút nữa, có lẽ một ngày nào đó là có thể hiểu được tinh thần ba động mà đám ma thú truyền đến, từng bước hiểu rõ bản năng là phản ứng trong các tình huống của chúng.
Mặc dù tuyết bay đầy trời, nhưng ánh trăng cũng khá sáng, đừng nói là Dương Lăng thị lực đã tăng rất nhiều, mà ngay cả Vưu Na cũng có thể thấy cảnh vật xung quanh một cách rõ ràng.
Ở sâu trong sơn cốc, là một khu rừng tre rậm rạp, hầu như mỗi cây đều cao hơn bốn mét, khoảng cách giữa các cây khoảng nửa mét, thân màu xanh biếc, vừa đi vào nhìn liền có thể phát hiện trên cây có một trùm lông dựng đứng.
Vì đề phòng bất trắc, Dương Lăng đi đến cách rừng tre vài chục bước liền khoanh chân ngồi xuống trên mặt đất, chỉ huy lang chu vương dẫn theo đại quân con nhện mai phục dưới lòng đất, sau đó chỉ huy một đội Giác phong thú tiền vào trong rừng tre tìm hiểu tin tức.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy liền cảm thấy sợ hãi.
Bên trong rừng tre, khắp nơi là các tổ kiến như tổ ong, từng con kiến màu đỏ to như ngón chân cái không ngừng ra vào. Có chút loại bỏ tuyết đọng ở trên tổ kiến, có chút quay lại với một con côn trùng trong miệng, có chút lại không ngừng ra vào trong tổ, giống như là lính canh gác đi tuần tra đêm.
Rừng tre rất lớn diện tích khoảng năm dặm, không ai biết rốt cuộc có bao nhiêu cay tre, và cũng không thể biết có bao nhiêu tổ kiến. Trầm tư một lát, Dương Lăng lui về phía sau vài chục bước, khoanh chân ngồi xuống ở một mảnh đất bằng phảng, gọi thú một sừng và tndq ra, chuẩn bị dẫn bọn Thị huyết nghĩ ra mà tàn sát.
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, hắn phái ra 200 con Giác phong thú làm mồi câu, chia làm mười đội, công kích vào các tổ kiến trên các cây tre xung quanh. Rất nhanh, đám Thị huyết nghĩ bị làm cho kinh động lao đến như thủy triều.
“Dương đại ca, nhanh, nhanh chỉ huy đám ma thú ra tay, chậm là không kịp đâu”
Nhìn đám Thị huyết nghĩ vô cùng rậm rạp, Vưu Na cảm giác da đầu tê dại, khẩn trương nắm chặt pháp trượng trong tay, muốn phát ngay ra hỏa cầu để đốt cháy hết bọn nó.
“không, Vưu Na, chờ thêm chút nữa đi”
Lấy một lắm ma thú huyết châu từ trong Không gian giới chỉ ra, Dương Lăng không hề động đậy, chuẩn bị ở thời khắc quyết định sẽ chỉ huy ma thú đại quân tấn công đám đại quân con kiến một kích trí mạng.
Ma Thú Lĩnh Chủ.

Hôm nay trở đi sẽ có hàng nhiều cho mọi người. Thanks all đã theo dõi MTLC. (Tự chúc mừng sinh nhật vậy. Hehe)

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.