Ma Thiên Ký

Chương 89: Thi đấu bắt đầu


Dịch giả: nhatchimai0000

Biên: hungprods

Một lát sau, hắn đã đọc hết một lượt từ trên xuống dưới, sau khi đã nhớ kỹ trong lòng mới dời mắt nhìn sang chỗ khác, lướt qua khắp các chỗ đệ tử đang tụ tập trên núi.

Hiển nhiên phần lớn những đệ tử cũ hơn ba mươi tuổi đều đứng cách xa bia Thái Âm, túm năm tụm ba đứng với nhau, tay chân chỉ trỏ không ngừng, trong miệng liên tục thấp giọng nhận xét bình phẩm.

Còn những đệ tử muốn tham gia thi đấu, phần lớn thần sắc đều nghiêm nghị, ngẫu nhiên có vài đệ tử khá trẻ trông mặt mũi rất hưng phấn, tràn đầy vẻ kích động.

Liễu Minh lướt nhìn khắp chỗ đệ tử muốn tham gia thi đấu. Trong đó một vài gương mặt có chút quen thuộc, ví dụ như hai người Đỗ Hải, Mục Tiên Vân đang kề vai đứng cạnh nhau, đám người Già Lam, Lôi Thần, Thạch Xuyên.

Bỗng nhiên sắc mặt hắn hơi đổi, cảm thấy xung quanh có người đang nhìn mình chăm chú, bèn quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy trong đám đệ tử đứng túm tụm với nhau một bên, Tư Mã Thiên đang lạnh lùng nhìn sang, vừa thấy hắn nhìn tới, gã lập tức dời mắt nhìn sang chỗ khác, mặt không đổi sắc.

Liễu Minh thấy vậy, trong lòng suy nghĩ.

“Bạch sư huynh, hóa ra huynh ở đây. Lần này huynh có định lên đài thử một lần không?” Bỗng nhiên có tiếng bước chân từ phía sau vang lên, giọng nói ân cần hỏi thăm của một nữ tử truyền tới.

Liễu Minh hơi kinh ngạc ngoái đầu lại, chỉ thấy một nam một nữ kề vai nhau đi tới, đúng là Tiết Sơn và Vạn Tiểu Thiến.

Lúc này phong thái của Tiết Sơn khôi ngô so với trước kia một tí, Vạn Tiểu Thiến cũng xinh xắn đầy đặn hơn, trên mặt thiếu nữ lộ ra chút ngượng ngùng.

Nhìn dáng vẻ hai người thân mật như vậy, hiển nhiên quan hệ đã hoàn toàn khác lúc mới nhập môn.

“Ra là Tiết sư đệ và Vạn sư muội! Nếu có cơ hội, Bạch mỗ đúng là có ý định lên đài thử một lần đấy.” Liễu Minh mỉm cười trả lời.

“Hơn một năm trước Bạch sư huynh cũng đã tiến giai Linh Đồ trung kỳ rồi, hiện giờ chắc hẳn Pháp lực càng thêm hùng hậu, tham gia thi đấu cũng không phải là không có hy vọng lưu danh mình trên bia Thái Âm. Dù sao đệ tử Linh Đồ hậu kỳ bổn tông có thể cũng chưa tới trăm người.” Vạn Tiểu Thiến vừa cười vừa nói.

Trước Tiểu giác, nàng này cũng tiến cấp tới Linh Đồ trung kỳ, nhưng vì thời gian quá ngắn, hiển nhiên không có khả năng tham gia tranh đoạt vị trí đệ tử hạch tâm.

“Hừ, chỉ là một đệ tử mới nhập môn cũng đòi tranh đoạt vị trí đệ tử hạch tâm, các ngươi cứ tu luyện ba bốn năm nữa trong tông đi rồi hẵng bàn.” Một gã thanh niên sau lưng đeo một cây thước màu vàng nhạt đi tới, lạnh lùng nói với ba người.

“Ồ, ra là Tịch sư huynh. Lần trước sư huynh cũng đã đoạt được vị trí đệ tử hạch tâm, đoán là bây giờ chắc chắn sẽ tiếp tục lưu danh trên Thái Âm bia a.” Tiết Sơn nghe vậy vốn đang phẫn nộ, nhưng sau khi nhìn thấy gã thanh niên thì hai lông mày đang chau lại giận cũng miễn cưỡng dãn ra, miệng cười gượng, nói.

Trong hai lần tiểu Giác trước, vị Tịch sư huynh này là một trong những đệ tử cũ chi Cửu Anh Sơn đều xuất hiện, phô bày thực lực rất mạnh. Trong đám đệ tử cũ cũng chỉ xếp dưới vị Đại sư huynh chi Cửu Anh Thạch Xuyên mà thôi, đối với những đệ tử mới nhập môn như Tiết Sơn vẫn luôn thể hiện thái độ nhìn từ trên cao xuống!

Liễu Minh tức thì nhíu mày, đang muốn nói gì thì lại một giọng nói lạnh như băng từ một phương hướng khác vọng tới.

“Hừ, ai nói đệ tử mới nhập môn chúng ta chắc chắn không cách nào đoạt được vị trí trên bia Thái Âm.”

Tiết Sơn và Vạn Tiểu Thiến giật mình nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào Tiêu Phong đã đến gần, thần sắc lạnh lùng nhìn “Tịch sư huynh”.

“Tiêu Phong, nếu không phải Khuê sư coi trọng ngươi, tặng chỗ người đang tu luyện cho ngươi, lại tự mình chỉ điểm thì sao ngươi có thể tiến giai Linh Đồ hậu nhanh như vậy?” Tịch sư huynh vừa nhìn thấy Tiêu Phong, không thèm che dấu sự ghen ghét chút nào, hung hăng nói.

Đối với gã, Tiêu Phong là đệ tử có chín Linh Mạch vừa mới nhập môn, đã lập tức có được một lượng lớn tài nguyên trong sơn môn, đương nhiên là càng thêm đáng ghét so với những đệ tử như Liễu Minh, Tiết Sơn.

“Hừ, không dùng bất cứ phương pháp nào, ngươi cho rằng ai cũng có thể mới nhập môn ba bốn năm đã tu luyện đến cảnh giới Linh Đồ hậu kỳ ư! Không biết năm xưa Tịch sư huynh phải mất bao lâu mới tu luyện đến cảnh giới này nhỉ?” Tiêu Phong cười lạnh, đáp trả không cho đối phương chút mặt mũi nào.

“Ngươi…”

Tịch sư huynh nghe vậy giận dữ, nhưng trong lúc nhất thời trái lại không biết trả lời câu hỏi của đối phương như thế nào.

“Mấy vị sư đệ, hà tất phải đôi co tranh chấp nhau như thế!” Sau một tiếng than nhẹ, một đám người ở gần đó đi tới.

Liễu Minh nhìn kỹ, hơi có chút kinh ngạc, người nọ đúng là vị Đại sư huynh Cửu Anh Sơn Thạch Xuyên.

Hắn kinh ngạc không phải bởi vì sự có mặt của Thạch Xuyên vào lúc này, dưới sự cảm ứng của tinh thần lực cường đại, hắn mơ hồ cảm thấy khí tức đối phương đã hoàn toàn khác hẳn trước đây, trên người dường như nhiều thêm một chút khí tức âm lãnh không hiểu nổi.

Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, nhìn vào bên hông, chỗ đó có đeo một cái túi da chi chít phù văn xanh đỏ, dường như chút khí tức âm lãnh kia đúng là từ đây phát ra.

“Thạch sư huynh!”

Dù là Tiết Sơn, Vạn Tiểu Thiến hay là Tịch sư huynh, Tiêu Phong, vừa thấy Thạch Xuyên xuất hiện, đều lập tức thi lễ, không dám có chút chậm trễ.

Liễu Minh đương nhiên cũng thi lễ theo.

“Mấy vị sư đệ, thi đấu lần này đối với chi Cửu Anh chúng ta cực kỳ quan trọng, phàm là người có thể lưu danh trên bia Thái Âm, vô luận là đệ tử cũ hay mới, Khuê sư đều sẽ ban thưởng xứng đáng. Nếu như có thể làm cho chi Cửu Anh thoát được vị trí đội sổ thì tài nguyên chi ta lấy được ba năm sau đây đương nhiên sẽ tăng vọt lên rất nhiều, đối với chư vị sư đệ cũng là chuyện rất có lợi. Cho nên Khuê sư đã dặn dò xuống rất kỹ, đệ tử trong chi không được khiêu chiến đệ tử bản chi đã chiếm cứ vị trí hạch tâm trên bia Thái Âm để bảo đảm thứ tự cao hơn.” Thạch Xuyên chậm rãi dặn dò.

“Nếu Khuê sư đã có lệnh, đệ tử đương nhiên đều phải tuân theo!” Tiêu Phong biến sắc trả lời.

Những người khác cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Cùng lúc đó, ở trên một bệ đó cách đám Liễu Minh tương đối xa, có người đang từ đó ngóng nhìn chuyện ở bên này, hờ hững nói với người bên cạnh:

“Bạch Thông Thiên bây giờ quả nhiên không hề giống với ấn tượng trong lòng ta. Khó trách có thể gây dựng được chút tên tuổi, lại khiến cho Tư Mã Thiên cũng có chút sợ ném chuột vỡ bình.”

Người nói chuyện là thiên tài Địa Linh Mạch thuộc chi Hóa Huyết Cao Trùng. Gã mặc một bộ áo bào trắng, eo mang đai lưng ngọc, sau lưng lưng đeo một thanh trường kiếm màu vàng nhạt.

Mà bên cạnh gã là một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, đúng là Mục Minh Châu.

Theo lý mà nói thì những chuyện đại sự ở Man Quỷ Tông cử hành buổi lễ long trọng như cuộc thi đấu này, đệ tử ngoại môn không được tham gia, nhưng không biết Cao Trùng dùng thủ đoạn gì mà vẫn thoải mái đưa nàng này vào đây.

Đứng sau lưng hai người là gã thanh niên cánh tay đeo vòng, Ngô sư huynh và vợ chồng Thạch Kiên.

“Huynh định làm thế nào? Nếu hắn không tham gia lần thi đấu này, căn bản không có cách nào ép hắn được.” Mục Minh Châu oán hận nhìn về phía Liễu Minh ở xa xa, có chút lo lắng hỏi.

“Không tham gia thi đấu? Đó là chuyện không thể xảy ra. Hắn thật sự có thể làm cho Tư Mã Thiên, vị đệ tử hạch tâm thực lực trong nhóm hai mươi phải lo lắng thì sao có thể không tranh thủ kiếm lấy tài nguyên và địa vị trong tông. Chỉ cần hắn vừa ra tay, lưu lại thứ hạng trên bia Thái Âm, ta sẽ lập tức khiêu chiến hắn.” Cao Trùng dường như đã tính toán sẵn, trả lời không cần suy nghĩ.

Mục Minh Châu nghe vậy mới yên tâm, miệng nở nụ cười.

“Tuy nhiên đại địch chính thức của ta lần này không phải là Bạch Thông Thiên, mà là người kia!” Cao Trùng dời mắt, nhìn về phía nam tử đeo mặt nạ màu bạc mặc áo bào xám ở một bệ đá khác đang được rất nhiều đệ tử Âm Sát xúm xít vây quanh, thần sắc thoáng cái đã trở nên ngưng trọng vô cùng.

“Nha đầu kia vậy mà thực sự xem lời nói của muội như gió thoảng bên tai, ở chỗ như thế này vẫn dám đứng cùng Cao Trùng, không có chút cố kỵ nào.” Mục Tiên Vân và Đỗ Hải đứng cạnh nhau, nhìn thấy Mục Minh Châu và Cao Trùng đứng sóng vai trên bệ đá, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

“Rõ ràng muội đã nói rõ chuyện sẽ trở thành lô đỉnh ra rồi, nhưng Minh Châu căn bản không tin, thậm chí còn phản tác dụng. Chuyện này đúng là cực kỳ khó giải quyết.” Đỗ Hải chau mày nói.

“Nha đầu kia không xem là ngốc, nhưng sao lại bị tiểu tử kia lừa gạt đến mức như thế. Huynh trưởng thương yêu Minh Châu nhất, hơn nữa khi nhập tông liền nói rõ là giao cho muội chăm sóc, nếu thật có chuyện bất trắc, khi quay về muội đúng là không biết phải nói như thế nào mới được đây.” Mục Tiên Vân hận mình không thể nào làm gì được.

“Với tình hình hiện tại thì có vẻ tình cảnh Bạch sư đệ sẽ càng lúc càng không ổn. Muội không cho rằng Cao Trùng đưa Minh Châu tới nơi này, mà sẽ không nhìn thấy vị hôn ước Bạch sư đệ kia chứ?!” Đỗ Hải thở dài một hơi, cười gượng nói.

“Huynh nói Cao Trùng sẽ đích thân thi đấu với Bạch sư đệ trong thi đấu lần này sao?” Mục Vân Tiên cả kinh.

“Hà tất phải tự mình ra tay, chỉ cần những kẻ theo đuôi khác ra tay là đủ rồi.” Đỗ Hải chau mày nhìn gã thanh niên đeo vòng đứng sau lưng Cao Trùng, có chút kiêng kị nói.

“Xem ra chỉ có khiến Bạch sư đệ rời khỏi lần thi đấu này mới có thể tự bảo vệ được bản thân.” Mục Tiên Vân suy nghĩ rồi trả lời.

“Thi đấu ba năm mới cử hành một lần, Tiên Vân cảm thấy đây là chuyện có thể xảy ra sao? Hiện giờ chỉ hy vọng Bạch sư đệ không thể lưu danh trên bia Thái Âm, như vậy đám Cao Trùng mới không có cơ hội ra tay.” Đỗ Hải lắc đầu, đành trả lời như thế.

“Cũng chỉ có thể hy vọng như thế. Lại nói tiếp, đẩy Bạch sư đệ đến tình trạng như vậy, muội cũng phải chịu hơn phân nửa trách nhiệm.” Mục Tiên Vân lộ ra thần sắc tự trách.

“Điều này cũng không thể trách muội được! Muội cũng chỉ muốn cứu Minh Châu ra khỏi biển lửa mà thôi.” Đỗ Hải nhẹ lời an ủi.

Mà đúng lúc này, cây nhang trên bệ ngọc giữa không trung đã cháy hết, lúc này Chưởng môn Man Quỷ Tông tiến lên một bước, lớn tiếng tuyên bố:

“Thời gian đã điểm, thi đấu bắt đầu.”

Cùng lúc đó, một Linh Sư khác lập tức lớn tiếng phân phó:

“Đệ tử lưu danh trên bia Thái Âm, dựa theo thứ tự mà xếp hạng, chia làm mười bậc ở trên mười lôi đài. Đệ tử thông thường tiến hành khiêu chiến đối với các đệ tử hạch tâm, người thắng ở lại, kẻ bại xuống đài. Đệ tử bình thường chỉ có ba cơ hội khiêu chiến, một khi quá số lượng sẽ mất tư cách khiêu chiến. Hơn nữa đối với đệ tử hạch tâm, một người chỉ có thể khiêu chiến một lần, không cho phép khiêu chiến liên tiếp. Mỗi lôi đài đều có một Linh Sư chủ trì việc khiêu chiến, bất kỳ đệ tử nào cũng không được làm trái với phán xử thắng bại của họ.”

Nghe được lời này, chúng đệ tử đứng trên núi đá đương nhiên xôn xao một hồi.

Mà mười vị Linh Sư trên không trung tức thì trực tiếp thả người bay xuống, mỗi người đều hạ xuống một trong mười bệ đá lớn nhất ở khu vực trung tâm.

Từng cây cờ nhỏ từ trên người bọn họ bắn ra, nhao nhao hóa thành từng cây cờ lớn cắm trên bệ đá, xếp thành một hàng chỉnh tề.

Những cây cờ này có màu đỏ thẫm, mặt ngoài in rõ một đám ký hiệu lập lòe màu bạc, mỗi một cây đều đại diện cho đệ tử có thứ hạng khác nhau từ một đến một trăm.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.