Dịch giả: nila32
MA THIÊN KÝ
Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu
Dịch: nila32
========================================
“Ngao ngao”
Từng trận gào thét chói truyền ra từ trong Minh Ngục màu bạc, khiến người nghe có cảm giác vô cùng rùng rợn.
Sau loạt âm thanh chói tai là một tràng tiếng nổ vang dội “Phanh phanh”.
Theo những tiếng nổ này, Minh Ngục màu bạc cũng bắt đầu run rẩy không ngừng, hào quang hắc hoàng rò rỉ ra ngày một nhiều.
La Thiên Thành thấy vậy, sắc mặt khẽ biến, hắn mơ hồ có dự cảm không tốt, hai tay vội vàng bắt quyết, chỉ về phía viên cầu màu bạc trên không, ý đồ củng cố lại Minh Ngục.
“Oanh long long” một tiếng nổ mạnh long trời lở đất truyền ra!
Một hư ảnh Quỷ vật vô cùng dữ tợn mạnh mẽ phá tan tường chắn Minh Ngục.
Một khắc khi Minh Ngục bị phá, La Thiên Thành phải chịu sự cắn trả liền nhổ ra một ngụm máu tươi, sắc mặt đã trở nên trắng bệch. Liễu Minh thấy vậy cũng giật mình, lúc ấy trên quảng trường đá xanh, người này cũng tế ra Quỷ vật không biết tên kia, chẳng qua lúc này từ xa nhìn lại mới có thể thấy được tướng mạo rõ ràng của nó.
Chỉ thấy hư ảnh quỷ vật có một cái đầu tròn vo khổng lồ, lại không có tí lông tóc gì, rõ ràng không hề tương xướng với thân thể của nó, đôi đồng tử màu đỏ như hai chiếc đèn lồng lớn đang nhìn chằm chằm vào La Thiên Thành, sau lưng còn có một cái đuôi dài chừng nửa trượng đang ngoe nguẩy.
Lại thấy quỷ vật ngửa mặt lên trời gầm rú vài tiếng kêu kì quái, miệng lớn dính máu của nó chỉ khép mở vài lần đã đem sương mù màu bạc quanh mình toàn bộ hút vào trong miệng, một màn này khiến cho La Thiên Thành cùng Liễu Minh đằng xa không khỏi giật mình.
Sau khi hấp thụ Âm khí phân tán từ Minh Ngục, thân thể cúa nó càng trở nên cường tráng.
Hư ảnh quỷ vật cười dữ tợn, mạnh mẽ đánh ra một trảo đen kịt về phía La Thiên Thành.
Sau khi Minh Ngục bị phá, La Thiên Thành cảm thấy khí huyết trong người nhộn nhạo, lúc này đối diện với quyền ảnh đen kịt kéo tới, sắc mặt không khỏi trở nên vô cùng khó coi, trong lúc cấp bách hắn vội vàng phát ra một tầng hào quang màu bạc chắn trước người.
Một tiếng “Bành”!
Năm vết ngón tay đen kịt trực tiếp đánh nát hào quang màu bạc, sau đó mạnh mẽ nện lên xương ngực của hắn.
Một tiếng “Rắc rắc” giòn vang!
Thân hình La Thiên Thành như con diều đứt dây bắn ra xa, sau đó nặng nề rơi xuống, nơi ngực đã nhiều hơn một vết bầm đen, không biết là đã gãy mất bao nhiêu cái xương ngực.
La Thiên Thành cắn răng giãy giụa bò lên, khẽ vuốt ngực, trong miệng thở ra một tiếng buồn bực, đồng thời phun ra một búng máu tươi, hắn khẽ lẩm bẩm gì đó, đã thấy một vầng sáng màu bạc bao phủ vết thương trên ngực. Sau khi vầng sáng tản đi, phần lớn thương thế trên người đã được hồi phục, chỉ có điều sắc mặt của hắn càng thêm tái nhợt.
“Hừ, thân thể bất diệt thì sao chứ, ta xem ngươi còn có thể khôi phục bao nhiêu lần nữa!” Nam tử tóc tím lạnh lùng cười cợt, ngón tay chỉ vào trong không trung, quỷ ảnh liền dữ tợn gào thét một tiếng, hai chân khẽ nhún, bay về phía La Thiên Thành.
Tốc độ của quỷ vật kia quả là vô cùng nhanh, những nơi nó đi qua đều lờ mờ lưu lại tàn ảnh, khiến cho không gian cũng bị vặn vẹo cùng chấn động đôi chút.
Bên ngoài màn sáng, tại khoảng cách xa như thế nhưng Liễu Minh vẫn có thể cảm nhận khí tức của hư ảnh Quỷ vật dữ tợn kia lại không thua Yêu thú có thực lực Chân Đan cảnh trung kỳ, phát hiện này khiến hắn càng thêm kiêng kị.
Lần trước giao thủ, hư ảnh quỷ vật cũng không có khí thế cỡ này, xem ra nam tử tóc tím khi đó vẫn chưa có xuất toàn lực!
La Thiên Thành lật tay lấy ra một tấm Phù lục màu vàng, không chút do dự ném lên trời, trong miệng không ngừng lẩm bẩm niệm chú. Liền thấy mười mấy đạo linh phù kim sắc lượn vòng trên không, sau đó hóa thành một tầng sương mù óng ánh ngưng kết trước người hắn. Cùng lúc đó hắn nhanh chóng lấy ra một lọ đan dược, quyết đoán cho toàn bộ vào trong miệng.
Một tiếng “Xoẹt” chói tai truyền ra!
Đôi tay bén nhọn của quỷ vật như kiếm sắc xẹt qua vụ tráo, nhanh chóng tách đôi tầng tầng linh khí màu vàng, lộ ra thân hình của La Thiên Thành đang được bao phủ bên trong sương mù màu bạc.
“Phanh” một tiếng nổ mạnh, La Thiên Thành không kịp trốn tránh, lần nữa bị đánh bay ra ngoài, giữa không trung có vết máu lưu lại, rõ ràng là hắn lại chịu thương không nhẹ.
Giữa không trung La Thiên Thành bối rối nhìn Quỷ vật kia lại vọt về phía mình, vội vàng từ sau lưng ném ra một Linh vật xanh tím.
Chỉ thấy hào quang xanh tím hiện lên, Linh vật này đột nhiên bung ra, chắn trước người La Thiên Thành.
Một tiếng “Bành”!
Một đấm của Quỷ ảnh nện lên bề mặt Linh vật cũng khiến không gian xung quanh phải rung động lắc lư.
La Thiên Thành tận dụng cơ hội này, thân hình nhanh chóng vọt đi, rời khỏi phạm vi công kích của Quỷ ảnh, sau đó thu hồi Linh vật đang cùng Quỷ ảnh giằng co.
Vật kia phát ra tử thanh hai màu quang mang thì ra là Linh khí hình ô.
Linh khí này chỉ dài nửa xích, giá dù làm từ một loại tài liệu đặc thù nào đó không phải vàng cũng chẳng phải ngọc, mặt dù lại do da một loại hung thú cổ xưa chế thành, trên bề mặt còn khắc hình một loại hung mãnh cổ thú nào đó.
Theo biến hóa của pháp quyết trên tay La Thiên Thành, Linh khí bắt đầu cuồn cuộn không ngừng, hào quang xanh tím tỏa ra lấp lánh, hình ảnh hung thú trên mặt dù cũng chuyển động chậm rãi, sau đó dần trở nên rõ ràng.
Sau một khắc, chỉ nghe một tiếng “Ngao o o o o”, hư ảnh hung thủ dần hóa thành thực thế, sau đó một con thú khổng lồ màu đen trực tiếp phá dù mà ra.
Hung viên màu đen cao lớn không thua gì quỷ vật đối diện, đôi mắt đỏ thẫm, thân thể so với đối thủ còn có phần ngưng thực hơn, chẳng qua khí tức hung mãnh trên người nó lại yếu hơn nhiều so với quỷ ảnh của nam tử tóc tím.
Hung viên đột nhiên dùng nắm tay đen kịt liên tục đấm lên ngực mình, đồng thời ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, sau đó nhanh như chớp đã bay thẳng đến trước mặt Quỷ ảnh dữ tợn.
Nam tử tóc tím thấy hung viên màu đen đột nhiên xuất hiện, hừ lạnh một tiếng, vung tay ra hiệu cho Quỷ ảnh xông tới, giằng co cùng với hung thú kia. Hai tiếng “Phanh phanh”, trong hư không nổi lên từng đợt rung động, thân hình hung viên loạng choạng muốn ngã nhưng chỉ miễn cưỡng ngăn chặn một kích của Quỷ ảnh.
Hung quang trong mắt nam tử tóc tím lại lóe lên, đột nhiên hắn vỗ lên ngực một cái, một pháp ấn quỷ dị đen sì như mực từ trong miệng phóng ra rồi trực tiếp chui vào thân thể của Quỷ ảnh.
Sau khi pháp ấn quỷ dị nhập vào trong cơ thể, khí thế của Quỷ ảnh lại càng thêm mãnh liệt, khí tức bất ngờ tăng lên cấp độ Chân Đan hậu kỳ, nó ngửa mặt lên trời gào rú một tiếng, hai tay vung mạnh, một nắm đấm như ngọn núi lớn đen kịt từ trên trời rơi xuống, nhằm thẳng mặt Cự Viên kia.
Hắc Viên rống lên mạnh mẽ, hai tay bạo phát ngăn cản một quyền như núi đang tới.
Một tiếng “Bành”, Hung viên màu đen lập tức bị đánh bay, thế nhưng Quỷ ảnh vẫn không ngừng theo sát, một tiếng thét man rợ, đã thấy hung viên bị móng vuốt nhọn hoắt xé thành từng mảnh nhỏ giữa không trung.
La Thiên thành sắc mặt càng trở nên khó coi, mà hình vẽ hung viên trên mặt ô cũng trở nên ảm đạm hơn trước.
Hẳn là linh tính của ô này đã mất, chỉ sợ trong thời gian ngắn không cách nào có thể sử dụng.
Sau khi xé nát đối thủ, Quỷ ảnh lại điên cuồng lao về phía La Thiên Thành.
La Thiên Thành vội vàng thu lại dù nhỏ, phi thân bắn ngược về sau. Nào ngờ tốc độ của Quỷ ảnh quả thật quá nhanh, nhoáng một cái đã đến sát bên người, sau đó một nắm đấm đen kịt nhanh như chớp nện lên người hắn.
Mắt thấy không thể tránh né, La Thiên Thành trầm giọng quát, hai tay bất chấp đánh về trước, một hư ảnh Long Hổ theo đó bắn ra, chống đỡ với quyền ảnh lăng lệ của Quỷ ảnh.
Một tiếng “Oanh”!
Không ngờ quyền ảnh của Quỷ vật lại chứa sức mạnh thật sự khủng bố, không chỉ dễ dàng đánh tan Long Hổ màu bạc, sau đó uy lực lại không hề suy giảm, trực tiếp đánh lên cương khí hộ thể của hắn.
La Thiên Thành chỉ cảm thấy cuống họng nóng lên, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân lại giống như bao cát bị người ta đánh bay ra ngoài.
Không đợi hắn thúc giục Đô Thiên Linh thể khôi phục thương thế, nam tử tóc tím đã vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh.
Trong mắt của gã tràn đầy sự lạnh lẽo, hai cánh tay khẽ động, một tay chụm lại mang theo một cỗ u u quỷ khí nhanh như chớp chộp lấy ngực của La Thiên Thành.
Nếu trái tim bị bóp nát, La Thiên Thành dù có Đô Thiên Linh thể cũng chỉ có một con đường chết!
Dù Linh Thể này được xưng tụng là bất diệt nhưng chỉ khi tu vi của chủ nhân đạt đến cảnh giới cực cao mới có thể hoàn toàn khống chế. Hiện tại tuy rằng năng lực khôi phục và sức chịu đựng của La Thiên thành đều vượt quá sự tưởng tượng nhưng nếu đầu hoặc tim bị phá nát cũng chỉ một kết cục là đi đời nhà ma!
La Thiên Thành sắc mặt kịch biến, mắt thấy bản thân không cách nào thoát khỏi một trảo này, trong lúc cấp bách liền quyết đoán đập vỡ khóa nhỏ màu bạc trên cổ tay.
“Phốc” một tiếng vang nhỏ!
Sau khi khóa nhỏ bị bẻ vụn, thân thể La Thiên Thành liền bị một đạo ánh sáng xanh đậm bao lấy, né qua quỷ trảo sau đó trực tiếp rời khỏi Đồng Thai.
Liễu Minh chứng kiến một màn kinh tâm động phách như vậy, chỉ có thể khe khẽ thở dài.
Vừa rồi nếu không phải La Thiên Thành quyết đoán bóp nát khóa số mệnh trên người, chỉ sợ thật sự sẽ bị nam tử tóc tím giết chết tại chỗ.
“Hừ, coi như ngươi thức thời!”
Nam tử tóc tím nhìn về phía La Thiên Thành vừa biến mất, hừ một tiếng, pháp quyết trên tay biến đổi đem quỷ ảnh kia thu lại bên người.
Mà Linh văn vàng đen trên mặt cũng dần dần rút đi, khôi phục lại bộ dáng vốn có.
Tuy nói người này mặt mũi không cân đối, tóc tai lộn xộn, thoạt nhìn có chút khó coi nhưng thực sự cũng là một kẻ tài giỏi.
Đúng vào lúc này, phía dưới Đồng Thai kịch liệt rung động, đồng thời có tiếng nổ mạnh truyền đến.
Mà Đồng Thai chỗ Liễu Minh và nam tử ngân xa cũng đồng thời chấn động dữ dội.
Sau một khắc, từ trên cao đột nhiên có ba đạo hào quang màu xanh rơi thẳng xuống, tốc độ cực nhanh khiến ba người không kịp phản ứng, đã thấy hào quang bay vút lên, kéo họ về phía xa xa.