Dịch giả: Vong Mạng, Mr Củ Cà Rốt
Dịch: Vong Mạng, Cà Rốt
Liễu Minh biến sắc, hắn tiếp tục sử dụng Tam Phân Mông Ảnh Đại Pháp, thân hình hắn lắc một cái biến thành hai hư ảnh thối lui về phía sau.
Bóng người màu vàng lại vung một tay lên tạo thành một đạo kiếm khí màu vàng lao tới.
“Ầm!” Một tiếng! Một đạo hư ảnh bị kiếm quang chém tan xác, hư ảnh còn lại vội vung tay tung ra một cái khiên nhỏ, cái khiên nhanh chóng phình to mấy trượng và ngang nhiên ngăn chặn được đạo kiếm khí vừa bổ tới.
Nhưng đúng lúc này, bóng người màu vàng bỗng trở nên mờ ảo, sau đó từ một biến thành hai, hai biến thành bốn, bốn biến thành tám… Chỉ trong chớp mắt trên không trung đã hiện ra mười sáu bóng người màu vàng, hơn nữa tất cả đang đồng thời vung kiếm chém tới, muôn vàn đạo kiếm quang màu vàng tuôn ra tạo thành một dòng sông mênh mông bóng kiếm màu vàng lao thẳng tới bao phủ kín cả tấm khiên lẫn Liễu Minh vào bên trong.
Liễu Minh chỉ kịp nghe thấy ông ông ở hai tai thì cơ thể đã bị bắn trở lại không gian tối tăm mù mịt.
Vậy là cho dù đã tấn cấp Hóa Tinh thì hắn vẫn bị ảo ảnh của Kim Liệt Dương đánh bại! Kết quả này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
Vị tiền bối Kim Liệt Dương này không hổ danh là đệ tử khủng nhất trong vạn năm qua của Thái Thanh Môn, quả nhiên thủ đoạn bất phàm. Tuy nhiên Liễu Minh đã thấy rõ loại thần thông vừa rồi của đối phương, lần sau gặp lại hắn sẽ cẩn thận hơn.
Những ngày tiếp theo, Liễu Minh tiếp tục tiến vào Huyễn cảnh giao đấu liên tục với ảo ảnh Kim Liệt Dương, trình độ thực chiến của hắn cũng theo đó mà tăng vọt lên trông thấy!
Liễu Minh với thực lực Hóa Tinh đối mặt với ảo ảnh Kim Liệt Dương chỉ có tu vi Ngưng Dịch, sau khi thăm dò rõ gần hết các thủ đoạn của đối phương thì kết quả đã có trận thắng trận thua, cuối cùng thì hắn đã có số trận thắng nhiều hơn thua!
Một ngày nọ, Liễu Minh đang ngồi tĩnh tọa trong không gian tăm tối thì bỗng cảm nhận thấy bốn xung quanh có những chấn động liên tục, cảnh sắc xung quanh hắn cũng đang từ từ thay đổi.
“Vèo!” “Vèo!” Hai tiếng vang lên. Hai đạo khói đen bay tới bên cạnh Liễu Minh, đúng là Phi Sọ và Cốt Hạt!
“Đã đến lúc rồi, vừa tròn mười sáu năm, thời gian đúng y như dự kiến!” Sau khi tự thì thào một câu, Liễu Minh từ từ nhắm mắt lại. Cảm giác trời đất quay cuồng một hồi như những lần trước, sau đó hắn đã xuất hiện trở lại ở bên trong mật thất trong động phủ.
Cùng lúc đó, hắn cảm thấy bên trong Linh hải có những chấn động mạnh, một luồng pháp lực tinh thuần đang từ bên trong bóng khí thần bí phọt ra và chui thẳng vào bên trong một trăm năm mươi ba viên kết tinh, sau thời gian cỡ một bữa cơm thì quá trình đó mới ngừng hẳn.
“Phốc!” Một tiếng động nhỏ vang lên, bóng khí thần bí đã biến mất không còn dấu vết, cứ như là nó chưa từng xuất hiện vậy!
Sau khi dùng thần thức quét qua một lượt, Liễu Minh phát hiện ra tuy pháp lực của mình bị hao một nửa nhưng tu vi vẫn đang ở Hóa Tinh sơ kỳ chứ không bị rớt xuống Ngưng Dịch. Điều này cũng khá dễ hiểu, bởi vì lượng pháp lực kết tinh trong nội thể của hắn vượt xa so với tu sĩ Hóa Tinh thông thường, vì vậy chỉ với một nửa lượng pháp lực còn lại vẫn còn đủ để tu vi không bị rớt xuống một cảnh giới.
Lúc này Phi Sọ và Cốt Hạt cũng đang phủ phục ở bên cạnh hắn, luồng khói đen bao phủ toàn thân hai Linh sủng lúc này đậm đặc hơn trước khá nhiều, nhìn như một đám sương mù thủy ngân màu đen sì, bên trong đám sương mù dường như ẩn hiện những xoáy trôn ốc đang chậm rãi di chuyển.
Tuy không nắm rõ cụ thể tình hình bên trong, nhưng khi dùng thần thức câu thông với hai Linh sủng thì Liễu Minh cũng biết được lần này hai đứa đã có những thu hoạch đáng kể.
Thuật Phân Thân của Phi Sọ sau mười sáu năm luyện tập đã có bước tiến lớn, tuy vẫn chỉ có thể biến ra chín phân thân nhưng mỗi cái phân thân đã to lớn thêm được một vòng, thực lực của nó lúc này cũng đã được nâng cao rõ rêt.
Những đòn tấn công bằng cái móc câu ở chót đuôi và đám khói độc của Cốt Hạt cũng đã có sức mạnh tăng vọt so với trước đây.
Sau khi kiểm tra qua, Liễu Minh vỗ vào Dưỡng Hồn Đại ở bên hông, thu hai Linh sủng vào bên trong.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Liễu Minh mới thở hắt ra một hơi.
Cuối cùng thì chỉ sau thời gian bốn năm, hắn đã tìm đủ Chân Ma Chi Khí giúp tu sửa cái “Lồng giam” mà La Hầu thường gọi, tấn cấp lên Hóa Tinh, lượng Pháp lực cũng dư xài cho lần hấp thụ vừa rồi của bóng khí thần bí, vậy là mấy kiếp nạn đều đã được vượt qua một cách nhẹ nhàng, tuy nhiên giờ ngẫm lại mỗi bước đi vừa qua đều cảm thấy kinh tâm động phách.
Tình cảnh hôm nay thoạt nhìn có vẻ rất tốt, vậy mà không hiểu sao trong lòng hắn lại có một cảm giác phiền muộn, không hiểu sao trong đầu hắn lúc này lại hiện về những ký ức năm xưa ở Man Quỷ Tông: Hắn nhớ đạo cô họ Chung, người đã có chút ưu ái đối với hắn khi hắn mới nhập tông, nhớ tới Càn Như Bình lúc này đã là đệ tử Thiên Nguyệt Tông, nhớ tới những mảnh tình duyên với Trương Tú Nương trong chín kiếp, và cũng nhớ nàng Diệp sư thúc với vẻ mặt lúc nào cũng lạnh như băng, nhớ nụ hôn nóng bỏng ngày nào…
Sau khi suy nghĩ một hồi, Liễu Minh nén lại những cảm xúc vừa mới trào dâng, hắn lại sử dụng thần thức chìm vào trong nội thể.
Bên cạnh Linh hải là một thanh kiếm nhỏ mờ ảo, chính là Tu Di Kiếm Phôi chi linh(*).
Sau khi trải qua trận chiến với Huyết Đế Tử ở di tích Ma Tộc trong Thảo Nguyên Thiên Mã, uy lực tích lũy bao năm trời của Kiếm Phôi chi linh này đã tiêu tan gần hết. Cho dù vài năm qua nó được chăm chút không ngừng nhưng nếu so với trước đây thì vẫn cách biệt một trời một vực.
Nhưng cũng chính nhờ trận chiến với Huyết Đế Tử mà hắn hiểu thêm được một phần sự lợi hại của Tu Di Hư Không kiếm phôi, từ đó lại càng thêm mong chờ việc dùng nó để luyện chế ra Nguyên Linh Phi Kiếm và tu luyện thuật phi kiếm cao thâm hơn.
Mà hiện giờ hắn đã tiến cấp Hóa Tinh, đã có thời gian để chính thức cân nhắc chuyện luyện chế Nguyên Linh Phi Kiếm cùng tu luyện bí thuật kiếm đạo chân chính phía sau rồi.
Liễu Minh nghĩ thế liền đưa một tay bấm niệm pháp quyết, trong thần thức hải chợt lóe lên ánh sáng bạc, rồi một quyển điển tịch tỏa ánh sáng mịt mờ màu bạc bỗng thình lình hiện ra, đúng là bản Thái Cương Kiếm Quyết kia.
Lúc này, hắn thu thần thức lại rồi đắm chìm vào trong kiếm quyết, bắt đầu cẩn thận tìm hiểu nó.
Cứ như thế tròn một ngày sau, hắn mới đưa thần thức từ trong điển tịch màu bạc chậm rãi đi ra, trong mắt đồng thời hiện lên một nét cổ quái.
Vì hắn đã tiếp nhập Hóa Tinh kỳ nên khi đọc Thái Cương Kiếm Quyết thì có thể hiểu thêm được không ít phần. Căn cứ vào ghi chép trong đó, những thần thông bản thân hắn đang năm giữ như Nhân Kiếm Hợp Nhất, Kiếm Chỉ… đều thuộc phần thần thông trụ cột, muốn tiến cao hơn, sâu hơn trên con đường kiếm tu, tốt nhất là có được một thanh Nguyên Linh Phi Kiếm chân chính, lúc ấy mới có thể làm chơi ăn thật được.
Mà Tu Di Hư Không Kiếm phôi chi linh trong người hắn lúc này uy năng đã bị tiêu hao gần như không còn, thành ra không có cách nào đạt đến yêu cầu cơ bản nhất của việc quán chú Nguyên Linh Phi Kiếm. Hắn nhất định phải phải nghĩ cách bồi đắp lại như trước mới được.
Ngoài ra muốn tạo một thanh Nguyên Linh Phi Kiếm chân chính thì còn cần một thức không thể thiếu là một kiếm phôi bên ngoài để có thể đem kiếm phôi chi linh quán chú vào trong đó nữa.
Chỉ khi hắn hoàn toàn quán chú được kiếm phôi chi linh vào trong thân thể kiếm phôi bên ngoài, sau đó trải qua một quá trình tế luyện mới có thể hoàn thành Nguyên Linh Phi Kiếm ghi trong kiếm quyết kia.
Dựa theo ghi chép trên điển tịch, một khi luyện chế thành công Nguyên Linh Phi Kiếm chân chính thì bản thân nó đã đã là một kiện pháp bảo sồ hình nhưng xét riêng về sức phá hoại thôi thì nó đã vượt lên trên mọi loại pháp bảo sồ hình (*) khác.
Chỉ có điểm không giống với các loại pháp bảo sồ hình khác là, một gã kiếm tu muốn luyện chế Nguyên Linh Phi Kiếm làm bổn mạng pháp bảo thì đều mong muốn sau này phi kiếm cùng bản thân có thể tâm thần hợp nhất một cách chân chính, thế nên thân kiếm phôi tốt nhất là do mình tự động thủ luyện chế thành.
Việc luyện chế ra thân kiếm phôi này chẳng những hình dáng của nó hoàn toàn đẹp lòng hợp ý bản thân mà sau khi quán chú kiếm phôi chi linh vào nó để tạo ra Nguyên Linh Phi Kiếm mới có thể phát huy triệt để toàn bộ mười hai thành uy lực của phi kiếm, điểm này thì những pháp bảo sồ hình của người xưa để lại còn xa mới so sánh nổi.
Liễu Minh lúc mới bước vào thế giới tu chân không lâu thì đã được tận mắt chứng kiến Diệp Thiên Mi sử dụng Ngự Kiếm thuật khủng bố như thế nào, sau này lại trải qua bao phen lịch duyệt, tự nhiên đã sớm có quyết định, muốn luyện chế một thanh Nguyên Linh Phi Kiếm làm bổn mạng pháp bảo cho bản thân.
Cửu Nghi Khô Lâu Thuẫn tuy cũng là pháp bảo sồ hình, uy lực lại không tệ nhưng dù sao cũng là vật thiên về phòng ngự, hiệu dụng của nó đối với hắn thì còn xa mới bằng một thanh Nguyên Linh Phi Kiếm chính thức.
Bởi chỉ khi có một thanh Nguyên Linh Phi Kiếm chân chính, lúc ấy hắn mới có thể tu luyện các loại thuật pháp có uy lực lớn của đạo kiếm tu.
Chỉ một vấn đề đó thôi hắn đã gặp phải hai vấn đề khác.
Một là khôi phục uy năng của Kiếm Phôi Chi Linh. Cái này nếu ngoài việc bồi dưỡng bên trong cơ thể còn có phương pháp khác có thể bù đắp được tổn thất trước đây thì tự nhiên là không còn gì tốt hơn.
Một cái khác chính là việc luyện chế thân kiếm phôi.
Muốn giải quyết xong hai vấn đề này chỉ e không phải là việc đơn giản, vấn đề đầu tiên thì không cần nói nhiều, nếu không có phương pháp khôi phục thì e là phải tốn thời gian rất dài chờ đợi, vấn đề sau thì liền cần phải thu thập tài liệu cần thiết cùng phương pháp luyện chế thân kiếm phôi mới có thể bắt đầu tiến hành được.
Đáng tiếc là, bên trong Thái Cương Kiếm Quyết chỉ ghi lại phương pháp luyện chế Tu Di Hư Không kiếm phôi chi linh, còn phương pháp luyện chế thân kiếm thì một chữ cùng không nhắc tới.
Liễu Minh nếu muốn luyện chế Nguyên Linh Phi Kiếm làm bổn mạng pháp bảo thì chỉ có thể tự mình tìm kiếm phương pháp luyện chế mà thôi.
Hắn ngồi yên suy nghĩ một hồi lâu rồi cũng thầm đưa ra quyết định.
Tiếp đó, Liễu Minh đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện khác.
Hắn lật tay lấy ra một cái Trữ Vật Phù rồi thuận tay bóp vỡ nó.
Một vầng hào quang lóe sáng, sau đó trên mặt đất liền có thêm một cỗ thi thể khô héo, chính là bộ thi hài ma nhân được hắn tìm thấy ngày trước tại di tích Ma tộc ở Thiên Dã Cổ Thành.
Từ khi nhặt được nó tới giờ, hắn vì chuẩn bị cho việc tiến cấp Hóa Tinh rồi sau đó là tiến vào không gian thần bí nên chưa lúc nào có thời gian nghiên cứu kỹ càng nó, hôm nay cuối cùng cũng có đã có chút thời gian rảnh nên chuẩn bị cẩn thận tìm hiểu nó một phen.
Hắn đưa mắt nhìn về phía sau, thấy cỗ thi hài này nếu so hình thể thì nó phải lớn gấp hai người thường, lớp da cứng rắn lại khô quắt bám sát vào khung xương, hốc mắt nó trũng sâu trông như hai cái động đen ngòm, điều kỳ diệu là trên đầu nó còn lưu lại vài sợi tóc vàng lưa thưa dài vài tấc.
Nhưng nếu nhìn kỹ hơn, ta có thể thấy ở mặt ngoài lớp da khô quắt kia lờ mờ có Ma văn nhàn nhạt màu đen, hai tai nó so với người thường thì có hơi ngăm đen và nhọn hơn một chút.
Liễu Minh sau khi xem xong, trong lòng tự nói thầm một hồi.
Cái xác này đúng là ma nhân, chỉ là nhìn trước sau thế nào cũng không có cách nào nhìn ra khi còn sống nó lại là một gã cường giả Thiên Tượng cảnh.
Hắn nghĩ thế liền nhắm hai mắt lại, đoạn đưa một ngón tay lên chỉ về phía lông mi, mạnh mẽ thả ra một đám thần thức, ý đồ tiến vào trong người cái thây khô này dò xét một phen.
“Ồ…”
Kết quả là một lát sau, Liễu Minh biến sắc rồi không khỏi khẽ thốt lên một tiếng “gì chứ”.
Lớp da khô quắt của cái thây này không biết có cái gì huyền diệu bên trong đó mà có thể hoàn toàn ngăn trở thần thức từ bên ngoài, không cho thần thức tiến vào bên trong tí ti nào.
Nhưng dù như thế, thần thức hắn trong nháy mắt lúc tiếp xúc với lớp da thịt của cái thây vẫn kịp mơ hồ cảm nhận trong thi thể này chứa một cỗ năng lượng cực kỳ khủng bố. Uy năng ẩn chứa của nó khiến cho Liễu Minh kinh hãi lạnh người.
Gặp tình huống này, sắc mặt hắn hơi trầm xuống nhưng trong mắt lại lộ rõ tư sắc nồng đậm.(***)
Tuy rằng không biết lai lịch cái xác ma nhân này ra sao, nhưng nó là thi thể của cường giả Thiên Tượng cảnh thì tự nhiên không phải là vật phàm, giá trị to lớn của nó đủ khiến tu luyện giả Quỷ đạo hay Thi đạo phải điên cuồng.
Nếu đem nó đi đấu giá ở phường thị, chỉ e việc thu mấy ngàn vạn linh thạch cũng là chuyện dễ dàng, hơn nữa có tiền chưa chắc đã mua được bởi dù ai có trong tay thứ đồ bậc này thì cũng là kỳ nhân không đơn giản, đừng nói gì đến việc đem ra đấu giá.
Liễu Minh tất nhiên cũng không có ý định đem nó đi bán, hắn bây giờ căn bản không thiếu linh thạch.
Nếu như thần thức đã không dò xét được? Hắn hơi trầm ngâm rồi lật tay lấy ra một tấm thẻ ngọc màu đen, thứ này chính là khi hắn còn ở Man Quỷ Tông đã được Ngạn sư thúc truyền cho, Luyện Thi bí thuật.
Chú giải:
(*) Kiếm phôi chi linh: Hiểu đơn giản là linh hồn của cây kiếm đó, khi có linh hồn phi kiếm thì tìm một cái thân kiếm phù hợp đưa nó vào là tạo ra Nguyên Linh Phi Kiếm – Tinh thần tương thông với chủ nó, chính vừa vặn ý đồ làm bổn mạng pháp bảo của Liễu Minh.
(**) Pháp bảo sồ hình: Pháp bảo hình thức ban đầu (pháp bảo sơ cấp đó).
(***) Đoạn này hiểu là hắn mừng rỡ gì đó. Tư sắc mình tra mãi nó vẫn chỉ gì mặt đẹp đẽ mà Minh còi thì mặt đẹp đâu.