Dịch giả: hungprods
Liễu Minh đại thành Luyện Hồn Tác
Mục Vân thu nhặt Quả Huyết Ti.
=====================
Liễu Minh suy nghĩ một chút, cảm thấy đề nghị này không có vấn đề gì liền đáp ứng một tiếng.
Sau khi nàng này lại dặn đi dặn lại phải đến Chấp Sư Đường sớm một chút, Liễu Minh liền cáo từ hai người, cưỡi mây bay lên trời rời khỏi rừng trúc.
“Mục sư muội, hắn chỉ là một đệ tử ba Linh Mạch mới nhập môn, cần gì phải lôi kéo như vậy. Loại đệ tử tư chất thấp như vậy đầy nhan nhản trong tông, cả đời cùng lắm cũng chỉ đạt tới Linh Đồ trung kỳ mà thôi.” Đỗ Hải đợi Liễu Minh đi khuất, cuối cùng mới mở miệng nói với Mục Tiên Vân.
“Chắc sư huynh cũng biết trận tỷ thí nhỏ của Cửu Anh Sơn vừa được cử hành vào mấy hôm trước chứ!” Mục Tiên Vân mỉm cười trả lời.
“Tỷ thí nhỏ của Cửu Anh Sơn sao, hình như ta đã nghe người ta nói qua một lần thì phải. Sao, chẳng lẽ tiểu tử này lại có biểu hiện gì tốt trong tỷ thí nhỏ à?” Thần sắc Đỗ Hải hơi động, trong phút chốc đã đoán được vài phần.
“Đúng vậy. Trong trận tỷ thí nhỏ của chi Cửu Anh lần này, sư đệ Bạch Thông Thiên này lại là người duy nhất với tư chất ba Linh Mạch mà đạt được đánh giá trung thượng.” Mục Tiên Vân có chút ngưng trọng trả lời.
“Nói như vậy thì quả thực hắn cũng có chút tiềm lực.” Đỗ Hải như đang suy nghĩ điều gì, nói.
“Ừm, nếu không phải như thế, mặc dù ta muốn lôi kéo thêm một ít nhân thủ, cũng sẽ không tùy tiện tìm một đệ tử mới tham gia vào nhiệm vụ ba ngày sau của chúng ta. Dù sao nhiệm vụ này theo như lời ta nói lúc nãy, đúng là không có nhiều nguy hiểm, chỉ có phút phiền toái là tốn thời gian mà thôi. Nếu ta không có một số mối quan hệ cũng sẽ không biết trước nhiệm vụ này sẽ tuyên bố vào lúc sáng sớm ba ngày sau đâu.” Mục Tiên Vân nghiêm mặt nói.
“Nếu đã như vậy, ta cũng không thể nói gì được nữa. Nhiệm vụ lần này cũng coi như một lần đầu tư vào tiểu tử này đi. Hy vọng hắn sẽ không làm cho chúng ta thất vọng. Đúng rồi, nghe nói Âu Dương Tử dây dưa với ngươi mấy ngày trước phải không?” Đỗ Hải gật gật đầu, sau đó hàn quang trong mắt bỗng nhiên lóe lên, nói.
“Đúng. Mấy ngày trước ta có đi lấy một ít tơ của Đoạt Mục Chu, không ngờ lại gặp thằng chó kia ở đấy, cũng may mắn Ô sư tỷ ở gần đó nên hắn mới không dám làm càn quá mức!” Mục Tiên Vân cười khổ một tiếng, nói.
“Hừ, Âu Dương Tử chỉ vừa mới tiến vào Linh Đồ trung kỳ, cũng dám ô ngôn uế ngữ nhiều lần với ngươi. Nếu không phải nể mặt Âu Dương sư thúc thì ta đã cho hắn biết lợi hại từ lâu rồi. Tuy nhiên, Vân nhi ngươi cũng không cần lo lắng, cùng lắm là qua một thời gian nữa là ta có thể tiến giai Linh Đồ hậu kỳ, đến lúc đó ta sẽ lập tức gửi sính lễ tới Mục gia xin cưới ngươi. Đến lúc đó hẳn là Âu Dương sư thúc sẽ không ngăn trở nữa.” Vẻ lạnh lùng trên mặt Đỗ Hải bỗng nhiên tan ra, thay thế vào đó là vẻ mặt âm nhu hiếm có.
“Đỗ sư huynh, ta hiểu rõ tâm ý của ngươi. Mặc dù năm đó vị hôn phu trên danh nghĩa của ta đã bất ngờ bỏ mạng trước khi ta về nhà chồng, nhưng dù sao hai bên gia đình cũng đã trao đổi ngày sinh tháng đẻ, Mục gia cũng đã nhận sính lễ của Âu Dương gia, hiện giờ nếu muốn gả ta cho người khác, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy đâu. Năm đó ta có thể trở thành Linh Đồ vào được Man Quỷ Tông cũng nhờ sư tôn Âu Dương tốn không ít khí lực. Đỗ sư huynh, chúng ta cứ giữ nguyên quan hệ như bây giờ chẳng phải là tốt lắm sao!” Mục Tiên Vân nghe vậy, trên mặt hiện lên chút phức tạp, sau đó rất buồn bã trả lời.
“Nếu như Linh Đồ hậu kỳ còn không được, ta nhất định sẽ giành được vị trí đệ tử hạch tâm trong lần tỷ thí Đại Giác mấy năm sau. Bất kể như thế nào, ta cũng sẽ lấy ngươi làm vợ.” Sắc mặt Đỗ Hải bỗng dữ tợn, không do dự nói.
Mục Tiên Vân nghe xong, gương mặt xinh đẹp lộ vẻ cảm động, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
******
Liễu Minh đang ngồi xếp bằng tu luyện trên mặt đất, quan sát một bình sứ nhỏ được một trương Phù Lục đỏ như máu phong ấn bên ngoài, bên trong bình sứ đương nhiên là chứa Âm hồn phẩm chất thấp mà hắn vừa mua.
Hắn yên lặng đọc thuộc lòng phương pháp luyện chế Luyện Hồn Tác một lần, lúc này một tay đánh ra phía trước một chiêu, xuyên qua hư không kéo chậu gỗ đã được chuẩn bị từ trước tới bên cạnh.
Trong chậu gỗ đầy ngập chất lỏng màu đỏ thẫm tỏa ra mùi cay mũi, hơn nữa còn thấp thoáng trông thấy một vài sợi tơ màu tím sẫm trôi nổi bên trong.
Thứ trong chậu là máu chó đen hắn tiêu phí một viên Linh Thạch mua được từ Ngoại Sự Điện Cửu Anh Sơn dùng làm tài liệu phụ trợ.
Liễu Minh suy nghĩ một chút, sau đó liền mở Phù Lục phong ấn trên thân bình ra, tiếp đó lại lấy tay cạy cái nắp để sang một bên. Một tiếng kêu “Ô ô” quái dị vang lên, sau đó một luồng khí đen bỗng nhiên từ trong bình lao ra, quay tít một vòng trên không trung rồi biến thành một quả cầu ánh sáng đen sì lơ lửng giữa gian phòng, không mắt không mũi, chỉ liên tục run rẩy không thôi.
Liễu Minh ngừng thở, không có bất kỳ động tác nào khác, mắt không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm vào quả cầu.
Sau một khắc, quả cầu màu đen phát ra một tiếng kêu kỳ quái rồi lập tức lao xuống phía dưới.
“Tủm”, Âm hồn này lại lao thẳng vào chất lỏng trong chậu gỗ không thấy đâu nữa.
Hai mắt Liễu Minh sáng lên, không chút chậm trễ đánh liên tiếp mấy đạo pháp quyết về phía chậu gỗ.
Ngay lập tức, chất lỏng màu đỏ thẫm sôi lên rồi tự động xoay tròn với tốc độ rất nhanh, sau phút chốc đã lộ ra Âm hồn đang trốn bên trong.
Pháp quyết trong tay Liễu Minh bỗng nhiên biến đổi.
“Phốc” “Phốc” vài tiếng, những sợi tơ màu tím sẫm trong chất lỏng kia bỗng nhiên như vật sống bay ra khỏi chất lỏng, lập tức tụ kết thành một tấm lưới chụp xuống Âm hồn phía dưới.
Một màn không thể tưởng tượng nổi xuất hiện.
Âm hồn vừa tiếp xúc với tấm lưới từ sợi tơ màu tím này, lập tức “Xì…” một tiếng, toàn bộ thân hình lại lần nữa biến thành một đám khí đen cuồn cuộn, nhưng sau một hồi tả xung hữu đột lại không thể nào lao ra khỏi tấm lưới.
Liễu Minh hít sâu một hơi, không do dự nữa, hai tay duỗi ra.
Làn da hai tay bóng loáng, rõ ràng đã được bôi lên một lớp mỡ trong suốt không biết tên nào đó, cắm thẳng vào trong chậu gỗ.
Mặt Liễu Minh rất nghiêm túc, miệng lẩm bẩm từng hồi chú ngữ…
Hai ngày sau, cửa phòng mở ra, trên mặt Liễu Minh mang theo vẻ hưng phấn bước ra. Chỉ có điều giờ phút này, trên một ngón tay hắn có một sợi dây mảnh đen nhánh quấn quanh.
Hắn đi vào trong sân, ánh mắt quét trái nhìn phải, sau đó lại lần nữa tập trung vào cái cây nhỏ mà trước kia hắn đã từng dùng thuật Phong Nhận chém chỉ còn non nửa.
Hai tay khẽ bấm niệm pháp quyết.
Sợi dây đen nhánh run lên, sau đó một đầu nhìn như độc xà bắn nhanh ra, sau một cái chớp lóe đã quấn chặt mấy vòng xung quanh nửa thân cây còn sót lại, một đầu còn lại vẫn quấn trên cánh tay Liễu Minh.
“Thu!”
Cánh tay Liễu Minh khẽ run lên.
Sợi dây màu đen chợt bắn ra, một lần nữa trở về trên cánh tay.
Mà trên thân cây nhỏ vừa bị sợi dây quấn quanh bỗng xuất hiện từng cái rãnh đen kịt, sâu chừng vài tấc, trông như bị chất độc ăn mòn vậy.
Liễu Minh gật gật đầu, lộ vẻ hài lòng.
Công năng chủ yếu của Luyện Hồn Tác này vốn cũng không phải là đả thương địch thủ, mà là vây khốn địch. Vừa rồi hắn sử dụng cực kỳ trôi chảy, xem ra thực sự đã luyện chế thành công rồi. Đương nhiên nếu muốn sử dụng thêm tùy tâm như ý còn phải luyện tập nhiều hơn nữa.
Ngày mai là ngày hẹn với Mục Tiên Vân tới Chấp Sự Đường nhận nhiệm vụ tông môn, hiện giờ hắn còn một ngày rảnh rỗi, nếu dùng để tu luyện công pháp bí thuật khẳng định cũng không tiến bộ được bao nhiêu, xem ra lúc này chỉ có thể tập làm quen với món Linh Khí mới Tam Tinh Thuẫn kia một chút mà thôi.
Trong lòng Liễu Minh đã có quyết định, hắn lập tức quay người trở lại phòng tu luyện.
Sáng sớm ngày hôm sau, Liễu Minh sau một đêm nghỉ ngơi thật thoải mái, sau khi chuẩn bị sơ qua một chút liền cưỡi mây rời khỏi Cửu Anh Sơn, bay thẳng đến Chấp Sự Đường.
Lúc này còn rất sớm nên trong Chấp Sự Đường không có một ai, thậm chí Chấp sự của đại sảnh tầng một còn đang nằm thiu thiu ngủ trên bệ đá.
Liễu Minh không dừng lại ở tầng một làm gì, đi thẳng lên cầu thang thông tới tầng hai.
Đây là lần đầu tiên hắn đến tầng hai Chấp Sự Đường, sau khi nhìn qua một lượt, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy diện tích tầng hai không kém tầng một bao nhiêu, thậm chí cũng có một bệ đá, hơn nữa cũng có một Chấp sự trung niên đang đứng phía sau.
Tuy nhiên ở trung tâm đại sảnh tầng hai lại dựng một tấm bia óng ánh cao bốn năm trượng.
Trên tấm bia đó là chi chít chằng chịt từng dòng văn tự màu vàng nhạt, phía trước còn ghi một loạt những con số.
Mà Mục Tiên Vân và Đỗ Hải cùng một nam một nữ khác đang nói lời gì đó dưới tấm bia đá óng ánh, khi vừa thấy Liễu Minh xuất hiện lập tức cười nói với hắn.
“Bạch sư đệ, cuối cùng ngươi cũng tới. Bây giờ nhân số đã đủ, nhiệm vụ kia cũng vừa được tuyên bố, chúng ta hãy cùng đi tiếp nhận. Đúng rồi, ta giới thiệu cho ngươi một chút. Vị này chính là Mai sư đệ và Ô sư tỷ.”
“Tiểu đệ Bạch Thông Thiên, bái kiến hai vị sư tỷ sư huynh.” Liễu Minh nhìn qua hai người kia, sau đó tiến lên trước vài bước, mỉm cười thi lễ.
“Mai sư huynh” là một đệ tử nội môn chừng mười bảy mười tám tuổi, lưng đeo một cây Côn lớn đen thui, dáng vẻ cực kỳ cường tráng.
“Ô sư tỷ” nhưng là một mỹ phụ thoạt nhìn còn lớn hơn Mục Tiên Vân hai ba tuổi, thần thái lạnh nhạt, mặc một bộ trang phục của nữ đệ tử màu xanh lá, bên hông đeo mấy cái túi da căng phồng, cũng không biết bên trong có thứ gì.
Hai người này đều là lần đầu tiên gặp Liễu Minh, sau khi quan sát trên dưới vài lần cũng đáp lễ, nhưng tiếp đó cũng không nói thêm gì nữa.
Tuy nhiên trong thái độ của hai người này lại chứa một chút ý tứ khinh thường, Liễu Minh đương nhiên có thể cảm ứng được rất rõ ràng, nhưng hắn chỉ mỉm cười, sau đó cũng không để trong lòng.
Hắn với tư cách là một đệ tử mới nhập môn tu luyện chưa tới một năm, không được những đệ tử cũ này để tâm cũng là chuyện đương nhiên.
“Mục sư tỷ, không biết nhiệm vụ mà chúng ta tiếp nhận là nhiệm vụ nào?” Liễu Minh quay đầu về phía Mục Tiên Vân, trực tiếp hỏi.
“Là nhiệm vụ số hai mươi ba, phải thu thập một trăm Huyết Ti Quả, điểm cống hiến thu được là hai mươi lăm điểm, một trăm viên Linh Thạch. Năm người chúng ta chia đều cũng là một khoản không nhỏ.” Mục Tiên Vân vừa nói vừa dẫn bọn hắn đi về phía bệ đá.
Ánh mắt Liễu Minh nhìn lướt qua tấm bia đá, quả nhiên đã tìm được nhiệm vụ đánh số tương tự, nội dung viết bên trong giống hệt lời Mục Tiên Vân, chỉ gật gật đầu rồi không tiếp tục nói thêm điều gì.
Sau khi tới trước bệ đá, mọi người nhanh chóng giao ra Minh bài, tiếp nhận nhiệm vụ này rất thuận lợi.
“Tốt rồi, mặc dù chúng ta đã nhận nhiệm vụ này, nhưng người khác cũng có thể nhận, cho nên chúng ta phải tiết kiệm thời gian. Huyết Ti Quả kia sinh trưởng trên một ngọn núi đã không xa tông môn, hơn nữa cũng không khó tìm kiếm. Điều phiền toái duy nhất là Huyết Ti Quả này cũng là vật mà Hắc Vân Điệp ưa thích, cho nên địa điểm có Huyết Ti Quả tất nhiên sẽ có bầy Hắc Vân Điệp. Ta đã cố ý hỏi một vị hảo hữu mượn một lọ Dẫn Linh Tán, có thể tạm thời dẫn Hắc Vân Điệp đi chỗ khác trong một thời gian ngắn. Vì vậy đến lúc đó, chúng ta sẽ chia làm hai tổ hành động, Mai sư đệ Ô sư tỷ, các ngươi phụ trách dẫn bầy điệp đi nơi khác, ta, Đỗ sư huynh và Bạch sư đệ sẽ tranh thủ hái Huyết Ti Quả trong thời gian ngắn nhất.” Sau khi ra khỏi cửa chính Chấp Sự Đường, Mục Tiên Vân mới có vài phần nghiêm nghị nói.