Dịch giả: hungprods
Bàn hung hiểm, Lý thuyết thi Sinh tử
Nhận nhiệm vụ, Liễu gặp gỡ Lão nông.
========================
“Điều này… Thôi được rồi, sau này đằng nào sư đệ cũng biết, ta nói trước cho ngươi một chút cũng không vấn đề gì.” Lý Tông hơi do dự một chút, sau đó cũng không thực sự từ chối.
“Bổn tông từ trước đến nay một năm một lần thi đấu nhỏ (*), ba năm một lần thí luyện Đại Giác. Trong đó thi đấu nhỏ là chuyện diễn ra trong chi của mình, chỉ là kiểm tra sơ qua một chút về tình hình đệ tử bản chi tu luyện và nắm giữ các loại bí thuật pháp thuật, sau đó sẽ căn cứ tình huống mỗi người mà trưởng bối sẽ quyết định ban thưởng. Điểm tốt của loại tỷ thí này không nhiều lắm, nên nhìn chung các đệ tử vẫn không làm mất lòng nhau. Về phần Đại Giác ba năm một lần thì hoàn toàn khác, là tỷ thí chính thức mà toàn bộ đệ tử Linh Đồ trong tông đều muốn tham gia, sẽ quyết định vị trí của một trăm đệ tử hạch tâm của tông chúng ta, hơn nữa tên tuổi còn được khắc lên trên bia Thái Âm, để cho tất cả đệ tử trong tôngchiêm ngưỡng. Chuyện quan trọng hơn cả, những đệ tử hạch tâm này trong vòng ba năm sẽ nhận được sự bồi dưỡng đặc biệt, xếp hạng càng cao, ban thưởng lại càng nhiều. Đương nhiên kết quả tổng hợp của Đại Giác còn trực tiếp quyết định đến lượng tài nguyên nhân được của tất cả các chi trong tông môn. Kể cả các vị đại nhân Linh Sư cũng cực kỳ coi trọng tỷ thí Đại Giác. Theo ta được biết, chi Cửu Anh liên tiếp vài chục năm đều xếp hạng cuối trong các lần tỷ thí Đại Giác. Cũng vì thế, tài nguyên tông môn mà chi Cửu Anh các ngươi nhận được đương nhiên luôn luôn ít nhất, nhưng càng như vậy, lại càng khó trở mình hơn. Hơn nữa Đại Giác này mặc dù có Linh Sư đích thân chủ trì, nhưng tranh đấu chính thức giữa các Linh Đồ là chuyện hung ác cỡ nào chứ, trong tỷ thí lỡ tay đả thương người, thậm chí chuyện ra tay đánh gục đối thủ cũng thường xuyên xảy ra. Cho nên tỷ thí Đại Giác này sinh tử không quản, cũng có người gọi là ‘Huyết Lôi’.” Lý Tông một hơi nói ra rất nhiều điều, Liễu Minh lẳng lặng nghe, liên tục gật đầu.
(*) Chắc đây là thi đấu Tiểu Giác mà chương trước đề cập tới.
“Ừm, trận thi đấu nhỏ, đại khái cũng không khác lắm so với hiểu biết của sư đệ. Chỉ có điều thí luyện sinh tử kia là chuyện gì vậy, điều này tiểu đệ cũng chỉ nghe người khác ngẫu nhiên nói qua cái tên mà thôi.” Liễu Minh lại hỏi.
“Thí luyện sinh tử không phải chỉ là chuyện liên quan đến Man Quỷ Tông chúng ta, mà là một loại thí luyện do năm đại tông môn Đại Huyền quốc kết hợp tổ chức, cũng để xác định thực lực giữa các tông, cuối cùng quyết định thứ hạng của chư tông trong Đại Huyền quốc. Cho nên độ tàn khốc kịch liệt của loại tỷ thí này vượt xa những đệ tử như chúng ta có thể tưởng tượng được. Nếu như nói chuyện bị thương hoặc mất mạng trong tỷ thí Đại Giác chỉ là chuyện ngẫu nhiên xảy ra. Nhưng trong tỷ thí sinh tử, đệ tử chư tông còn sống trở về thường thường không đến một nửa, là sinh tử chân chính đấy. Mấy trăm năm qua, biểu hiện của bổn tông trong thí luyện sinh tử luôn luôn không tốt, thường xuyên xếp hạng cuối cùng.” Lý Tông thở dài một hơi nói.
“Thí luyện sinh tử hung hiểm như thế, vậy việc tuyển chọn đệ tử tham gia như thế nào, đệ tử bình thường chắc sẽ không tình nguyện chủ động tham gia a.” Liễu Minh nghe xong không khỏi hít sâu một hơi.
“Ha ha, thí luyện sinh tử này mặc dù vô cùng nguy hiểm, nhưng chỉ cần có thể sống sót trở về, có thể có được những chỗ tốt cực lớn, cũng không phải loại mà ta và ngươi có thể tưởng tượng. Theo ta biết, hiện giờ các vị sư thúc sư bá tất cả các chi, hơn phân nửa trong đó đều đã từng tham gia qua thí luyện sinh tử. Vì vậy nên đệ tử bình thường cho dù muốn tham gia cũng không có tư cách này đâu. Đệ tử tham gia thí luyện này chỉ có thể là đệ tử hạch tâm trong mười thứ hạng đầu trên bia Thái Âm. Mà chỉ cần có thể có được vị trí trong mười thứ hạng đầu, không quản là đệ tử nào đều một bước lên trời, hơn nữa tông môn còn không tiếc tài nguyên tốt nhất để bồi dưỡng trong thời gian một năm còn lại, giúp cho tông môn tranh thủ được chỗ tốt càng lớn tại Đại Huyền quốc.” Lý Tông không lưỡng lự trả lời.
“Thì ra là thế, đa tạ Lý sư huynh chỉ điểm.” Liễu Minh nghe xong, sau khi suy tính một hồi, lúc này mới cảm ơn thật lòng một câu.
“Ha ha, không có gì, ta cũng vì thấy tiểu sư đệ cực kỳ hợp ý mà thôi. Đúng rồi, lát nữa khi người đi lĩnh nhiệm vụ thông lệ tông môn, nếu muốn chọn nhiệm vụ tốt một chút, đến lúc đó đừng ngại nói tên của ta ra, sau đó âm thầm đưa cho chấp sự phân công nhiệm vụ một chút hối lộ, lúc đó tự nhiên có thể được như mong muốn.” Lý Tông cười ha hả vài tiếng, sau đó lại nháy mắt với Liễu Minh, có vài phần khôi hài nói.
Liễu Minh cười nhẹ một tiếng, lại cảm ơn vị ‘Lý sư huynh’ này một tiếng, lập tức đi một mạch tới gia nhập vào trong đội ngũ thật dài.
Lúc này trong đại sảnh tầng một, thỉnh thoảng lại có người ra ra vào vào, đội ngũ trái lại tiến lên thật nhanh, rất nhanh đã đến phiên Liễu Minh.
Trước mắt là một nam tử trung niên mặc quần áo và trang sức của chấp sự, đầu hơi hói.
Nhưng Liễu Minh lại không còn chút Linh Thạch nào để hối lộ vị chấp sự trước mắt, đương nhiên sẽ không nói ra tên của Lý Tông, chỉ lấy ra Minh bài đã được chuẩn bị sẵn, sau đó thành thành thật thật nói:
“Ta là đệ tử mới nhập môn, đến lĩnh nhiệm vụ thông lệ tông môn.”
“A, ra là sư đệ mới, ta xem qua bây giờ còn có nhiệm vụ gì sư đệ có thể làm hay không?!” Biểu hiện của chấp sự hói đầu không ngờ lại cực kỳ hiền lành, sau khi nhận lấy Minh bài, lập tức bắt đầu lật lật xem xét một quyển sổ dày cộp bên cạnh.
“Hiện giờ nhiệm vụ thích hợp cho đệ tử mới chỉ có hai cái là đốn củi trên Thiên Trúc Phong và làm ruộng ở Nam Linh Cốc thôi, không biết sư đệ muốn chọn loại nào?” Động tác của chấp sự hói đầu bỗng nhiên dừng lại, sau đó ngẩng đầu hỏi một câu.
“Cái gì, đốn củi, làm ruộng?” Liễu Minh thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm.
Hắn vốn cho rằng những việc gọi là nhiệm vụ tông môn này hơn phân nửa là trực gác hoặc tuần sơn, làm sao lại có liên quan tới mấy việc vừa nghe.
“Ta hiểu sư đệ có chút nghi ngờ, nhưng đợi sau khi tiếp nhận nhiệm vụ, đến lúc đó sư đệ tất sẽ hiểu chuyện gì xảy ra a.” Chấp sự đầu trọc không hề cảm thấy bất ngờ về biểu hiện của Liễu Minh, trái lại trên mặt còn lộ vẻ thần bí nói.
“Vậy chọn làm ruộng đi.” Liễu Minh vẫn đầy một bụng nghi hoặc, nhưng cũng chỉ có thể kìm nén mà chọn một loại trong đó.
Bất kể nói như thế nào, năm đó trên Hung đảo hắn cũng đã từng trồng hơn nửa mẫu hoa màu.
“Nhiệm vụ thông lệ làm ruộng, phải hoàn thành trong vòng ba ngày, nếu không sẽ tính là thất bại.”
Chấp sự đầu trọc nghe vậy, cầm lấy Minh bài nhấn nhẹ một cái lên trang sách, miệng thuần thục lạ thường nói.
Liễu Minh nhận lại Minh bài, sau khi không biết mình đã ra khỏi đội ngũ bằng cách nào mới nhớ ra không biết địa điểm tên là Nam Linh Cốc kia ở đâu.
Hắn đang muốn quay lại hỏi gã chấp sự kia, đã thấy phía trước đã có một đệ tử khác đứng đó, còn toàn bộ đội ngũ lại tiếp tục kéo dài tới tận cuối đại sảnh, không khỏi lắc đầu cười khổ.
Nhưng khi hắn vừa mới dời ánh mắt đi, chợt thấy Lý Tông vẫn đứng ở gần cửa chính chưa rời đi, hai mắt sáng lên, trực tiếp đi tới.
“Bạch sư đệ, ngươi nhận được nhiệm vụ gì thế? Ngàn vạn lần đừng nhận nhiệm vụ nuôi Linh Thú nha, đó chính là nhiệm vụ phiền toái nhất đấy!” Lý Tông vừa thấy Liễu Minh đi tới, lúc này chủ động hỏi thăm.
“Lý sư huynh, ngươi vẫn chưa đi, thật quá tốt. Ta không nhận nhiệm vụ nuôi Linh Thú mà là làm ruộng. Nhưng mà tiểu đệ còn chưa biết địa điểm làm ruộng là Nam Linh Cốc ở đâu cả.”
“Làm ruộng! Ừm, nhiệm vụ này không coi là tốt, nhưng cũng không tính là khó khăn. Nam Linh Cốc ư, như vậy đi, ta đây có một tấm bản đồ trong tông do chính tay ta vẽ trước đây, hiện giờ giữ lại cũng vô ích, chi bằng đưa luôn cho sư đệ.” Lý Tông sau một phen lưỡng lự, liền lấy ra một tấm bản đồ bằng da thú từ trong người đưa cho Liễu Minh.
“Đa tạ sư huynh, vậy tiểu đệ không khách sáo nữa. Đúng rồi, Lý sư huynh. Loại nhiệm vụ làm ruộng này rút cuộc là sao, đã có Tịch Cốc Đan, bổn tông sao vẫn phải cần đồ ăn bình thường?” Liễu Minh vừa tiếp nhận bản đồ, trong lòng vui vẻ, sau khi cảm ơn một tiếng, lại có vài phần ngờ vực hỏi.
“Ha ha, năm đó ta mới nhập môn, lúc nghe thấy nhiệm vụ tông môn này cũng có cảm giác giống ngươi. Yên tâm đi, loại nhiệm vụ làm ruộng này khi người vừa tới địa điểm làm nhiệm vụ đương nhiên sẽ hiểu rõ là chuyện gì, nói không chừng còn có thể có được một chút lợi lộc.” Lý Tông nghe vậy, cười ha hả vài tiếng, cũng không trả lời nghi vấn của Liễu Minh.
Liễu Minh thấy thế đương nhiên không gặng hỏi nữa, sau khi cám ơn đối phương vài lần nữa mới cáo từ rời đi.
Khi hắn vừa ra đến ngoài cửa liền bấm niệm pháp quyết ngưng tụ ra một đám mây xám tro, thi triển thuật Đằng Không bay lên trời mà đi.
Dựa theo chỉ dẫn trên bản đồ vừa nhận được, Liễu Minh điều khiển đám mây liên tiếp bay qua vài đỉnh núi, cuối cùng hạ xuống trong một sơn cốc nhỏ.
Cách chỗ hắn hạ xuống không xa là từng mảnh từng mảnh ruộng lớn nhỏ gần mẫu, nhìn lướt qua chừng khoảng hơn trăm mẫu.
Một vài người mặc quần áo và trang sức của đệ tử nội môn đang vung lên vung xuống những cái cuốc màu bạc nhạt trên từng mảnh ruộng, trông như là lão nông bình thường đang cuốc xới gì đó.
Trong khi Liễu Minh đang thất thần nhìn một màn trước mắt, bỗng nhiên sau lưng truyền đến một tiếng ho nhẹ.
Tiếng ho này tuy không lớn, nhưng không có dấu hiệu báo trước nào, dọa cho Liễu Minh nhảy dựng lên, vội vàng quay đầu lại.
Chỉ thấy phía sau hắn chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một lão giả da ngăm đen, lưng hơi còng xuống, trong tay cầm một cái tẩu thuốc cháy vàng, mặt không chút cảm xúc đang nhìn hắn từ trên xuống dưới.
“Đệ tử mới nhập môn à!”
“Vâng, tiền bối là …?”
Mặc dù đối phương trông rất tầm thường, nhưng chẳng biết tại sao lại gây cho Liễu Minh một cảm giác áp bách không nói ra được, khiến hắn không tự chủ được mà dùng phận vãn bối nói chuyện.
“Hừ, đám người Chấp Sự đường kia làm sao lại ra sức tống đám người mới như ngươi tới đây chứ, bọn họ coi cốc của ta thành nơi nào vậy. Được rồi, ngươi hãy cầm lấy thứ này, phụ trách một mảnh giống như bọn họ đi. Trong vòng ba ngày phải xới mảnh ruộng ngươi phụ trách một lần cho ta, cuốc sâu nửa xích (*), không được phép còn một cây cỏ dại. Nếu không hoàn thành được lập tức xéo ngay khỏi chỗ này cho ta, từ nay về sau cũng đừng để lão phu trông thấy người ở chỗ này lần thứ hai.” Lão nông nói với giọng lạnh như băng, một tay đưa ra sờ sờ quanh eo, cũng không biết làm thế nào mà móc ra một cái cuốc màu bạc lấp lóe cao cỡ một người, tiện tay ném tới trước mặt Liễu Minh.
(*) 1 xích = 1/3 m
Một màn này khiến cho Liễu Minh nhìn trợn mắt há hốc mồm.
“Nhìn cái gì vậy, còn không mau đi làm việc đi. Đây là Trữ Vật Phù, không có cảnh giới Linh Sư trở lên, ngươi không cách nào sử dụng được đâu.” Lão nông không kiên nhẫn nói thêm vài câu nữa, sau đó liền không quan tâm xoay người bước đi. Sau vài bước, dưới chân lão đã xuất hiện một đám mây đen như mực, tiếp đó bay thật nhanh về phía một khu rừng rậm bên cạnh.
“Trữ Vật Phù!”
Đến lúc này, Liễu Minh đã khẳng định đối phương thực sự là một vị Linh Sư, sau khi thấp giọng thì thào vài tiếng mới cúi người cầm cái cuốc màu bạc lên, không dám chậm trễ đi về phía một mảnh ruộng không có người làm.
Mảnh ruộng gần mẫu này trông như không lớn, nhưng khắp nơi đều có cỏ dại dài hơn một xích, hầu như mỗi một chỗ đều nèn chặt cỏ dại, không có một tí đất trống nào.
Liễu Minh khởi động tay chân một chút, sau đó hai tay liền giơ cái cuốc lên, hung hăng bổ mạnh xuống.