Đương nhiên lúc này Thất ca không biết chuyện đó, hắn đang kiểm kê lại tài sản của Diệp Lãng.
“Kháo!”
“Ta kháo!”
“Ta kháo kháo kháo!”
Khi Thất ca kiểm kê, cách một thời gian ngắn sẽ hô một tiếng, bởi vì danh sách này thật sự làm hắn ngoài ý muốn, làm hắn không tưởng được!
“Tuy trước kia biết tên Thập Tam tiểu tử kia thực 'thần', nhưng không nghĩ đến hắn lại 'thần' như vậy, không ngờ số tài sản đứng tên hắn lại có nhiều thứ làm người ta ngoài ý muốn như vậy…”
Tam ca cũng nhàn rỗi, cùng Thất ca xem tài sản Diệp Lãng, đương nhiên không chỉ hai người, còn có rất nhiều người cũng đến xem thử, bởi bọn họ cũng rất ngạc nhiên, muốn biết xem tên bại gia tử giống như thần thoại này rốt cuộc có bao nhiêu tài sản.
“Đông Minh Hồ Lâu Ngoại Lâu, là tửu lâu nổi danh nhất Tường Không Đế Quốc, thậm chí toàn bộ đại lục, hắn chiếm bảy phần cổ phần!”
“Tây Sơn quặng sắt, là mỏ quặng sắt lớn nhất gần đây vừa phát hiện, mình hắn độc chiếm…”
“Anna Dong Binh Đoàn, vậy mà cũng có phần của hắn, ách, trước kia có nghe nói qua, nhưng cũng thật là làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn.”
“Lão Thất, cái này cũng không tính cái gì, nếu ngươi xem cái này ngươi sẽ cảm thấy càng thần kỳ hơn!”
“Cái gì?! Ta kháo, hóa ra tiểu tử này còn một tòa thành thị nữa! Lại còn là một tòa thành thị vừa quật khởi nữa chứ!”
Trong tay Thất ca là một phần khế ước mà năm đó không biết sao Diệp Lãng lại có thể lấy được, ý tứ của phần khế ước này là thành chủ chuyển nhượng thành thị này cho Diệp Lãng, ở trên có ấn ký tuyệt đối không thể làm giả.
Nói cách khác, tòa thành thị đầu tiên mà Diệp Lãng đoạt được cũng không phải tòa Diệp Thành này mà còn một tòa thành thị khác nữa.
Tuy rằng tài sản của Diệp Lãng có đủ loại, đủ thứ trên đời, bất quá tất cả đều có chung một điểm là nguyên bản những tài sản này đều là lỗ vốn, là những thứ người ta muốn vứt bỏ còn không kịp, Diệp Lãng lại muốn bại gia như thế nên tiếp thu lại hết.
Kết quả đâu, tuy rằng có rất nhiều tài sản vẫn lỗ vốn, hắn đạt được mục đích bại gia của mình, bất quá ở trong cũng có rất nhiều sản nghiệp chuyển cơ, trở nên lời khủng khiếp!
Cho nên, khi bọn họ kiểm kê đều là một đám há hốc mồm…
“Lão Thất, lần này ngươi phát đạt rồi, lần này ngươi thích chơi thế nào thì chơi, chỉ có ta là đáng thương, hiện tại lại trở thành người tham mưu trống trơn, ngay cả một thủ hạ cũng không có.” Tam ca có chút cảm thán, Thất ca tìm được hứng thú của mình, nhưng hắn lại không.
Hắn là một thiên tài về mặt quân sự, thành phố này lại đi lộ tuyến khác, bảo hắn nên chơi kiểu gì đây, hơn nữa, bây giờ dưới tay hắn quả thật không có nhân mã, một cái cũng không.
“Yên tâm, tuy chúng ta thành lập một cái tự do chi thành, nhưng vẫn phải đề phòng người khác, sẽ có một chi quân đội cho ngươi dẫn dắt, tin rằng rất nhanh thôi, đến lúc đó thì mọi chuyện phải nhìn vào ngươi đấy!” Lúc này Diệp Dực cũng chưa rời đi, cũng không phải hắn muốn nghe cái gì mà hắn đang đợi hạ nhân thu thập phòng thôi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://truyenfull.vn
“Vậy là tốt rồi, có điều ở đây không có đại chiến gì a, ai…” Tam ca vừa hưng phấn một hồi liền lâm vào mất mác ngay, dù có thâu tóm toàn bộ những tiểu quốc quanh đây cũng không làm hắn hứng thú nổi, đều không có quy mô lớn bằng một trận chiến nhỏ ở Tường Không Đế Quốc, huống chi chính sách của bọn hắn chắc là không có tiến công xâm lược rồi.
“Tam ca à, sao ngươi ngốc như vậy, ở đây không có thì ngươi sẽ không đi nơi khác chơi à, chỉ cần lưu lại một nhóm người phòng ngự là đủ, ngươi có thể mang người đi, lấy hình thức Dong Binh mà tham gia chiến tranh, như vậy vừa có thể luyện binh, lại vừa có thể kiếm tiền”! Thất ca nói, đưa ra một con đường sáng cho Tam ca, đương nhiên mục đích của hắn cũng rất rõ ràng —
Đây là một con đường kiếm tiền a!
“Tuy mục đích của ngươi làm người ta khinh bỉ, bất quá cũng có thể xem như một biện pháp tốt!” Tam ca khinh bỉ Thất ca một chút, sau đó bổ sung: “Ngươi phải cung cấp quân phí, mà số tiền chúng ta kiếm được trực tiếp bổ sung vào quân phí!”
“…”
Cứ như vậy trên đại lục xuất hiện một cái dong binh đoàn rất kỳ quái, bọn họ chỉ tham gia nhiệm vụ chiến tranh, chưa bao giờ làm những nhiệm vụ khác, mà điều làm người khác cảm thấy thần kỳ là thương vong của dong binh đoàn này cơ hồ là 0.
Mọi người đều biết dong binh đoàn này có một cái đội trưởng thần kỳ, giống như có thể nhìn thấu chiến trường vậy, có thể đoán trước được nguy hiểm, có thể tránh đi tất cả những tình huống có thể nguy hại đến bọn họ.
Đương nhiên không chỉ có đọi trưởng mới thần kỳ, cả Dong Binh cũng thần kỳ nốt, cơ hồ mỗi người đều là cao thủ, khác với Dong Binh, bọn họ có một loại hiểu ý ngầm, giống như quân đội vậy, phối hợp tính rất cao.
Dong binh đoàn này không cần phải nói chính là do Tam ca tổ kiến, thu phí cao hiệu suất cao là đặc điểm của nó.
Mà những Dong Binh này tựa hồ là lực lượng bí mật của Diệp gia đến Diệp Thành sau đó!
…
Sáng sớm, hết thảy đều không giống với hôm qua nữa, vật này người khác!
Lần này Diệp Lãng thắng cái thành phố này, tuy làm cho những người ở thành thị này rất khó tiếp thụ, bất quá đã có di thư của Cao Phi quốc vương làm chứng, bọn họ cũng không có lý do gì để phản kháng.
Nhưng mà, nếu bọn họ phản kháng, khong thừa nhận phong di thư kia thì sao?
Tình huống đó sẽ trở thành như thế nào thì không biết, nhưng kết quả nhất định vẫn như thế, đám người Diệp Thành Thiên sẽ thu chính quyền nơi này vào tay mình, đó cũng là vì sao bọn họ chưa từng nghĩ đến người ở Diệp Thành có phản đối hay không, có thừa nhận hay không, bởi căn bản bọn họ không sợ mình không chiếm được thành phố này!
Mà đám người Diệp Thành Thiên cũng phát ra ngoài một tin tức, thành phố này của bọn họ sẽ rời khỏi Liên Bang Mười Ba Nước, bởi bọn họ không muốn phụ thuộc vào thế lực nào, bọn họ phải bảo trì trung lập.
Vì thế cũng phát sinh một ít ma xát với 12 liên bang kia, bất quá dưới sự cường thế của Diệp gia, cuối cùng làm cho 12 liên bang buông tha cho việc này, thậm chí đến cuối cùng còn muốn hợp tác nữa.
Hết thảy đều vận hành trôi chảy…
…
Đang ở trong mộng…
“Ngươi chịu đến gặp ta rồi sao? Ta còn tưởng rằng ngươi không muốn gặp ta nữa chứ!” Khi cô gái trong mộng nhìn thấy Diệp Lãng xuất hiện, trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ, nhưng rất nhanh sau đó liền đổi sắc, thực mất hứng nói.
“Nếu ta không muốn gặp ngươi thì ta cũng sẽ không đến!” Diệp Lãng lại bình thản trả lời, tựa hồ không phát giác đối phương đang tức giận.
“Hừ, ngươi không muốn gặp ta, đã qua 41 ngày ngươi đều không xuất hiện, ngươi có biết một mình ta ở đây chờ bao lâu không?” Cô gái trong mộng thở phì phì nói.
“41 ngày a, ngươi vừa nói còn gì!” Diệp Lãng có chút sững sờ nói.
“…”
Cô gái trong mộng nhất thời nghẹn lời, thật lâu sau mới nói: “Nói cho ta biết vì sao 41 ngày chưa xuất hiện?”
“Cái này không thể nói ra được, nói ra thì chúng ta sẽ lập tức tỉnh lại ngay.” Diệp Lãng lắc lắc đầu nói.
“Ủa, cái đó có liên quan đến thân phận của ngươi sao?” Cô gái trong mộng hiểu.
Hai người đều biết, lúc nào nói ra những tin tức liên quan đến thân phận của mình sẽ xuất hiện chuyện như vậy, hai người sẽ lập tức tỉnh lại ngay!