Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 106: Biến số (2)


Ngày hôm nay không chỉ có Tường Không Đế Quốc phải đổi “trời”, mà Diệp gia cũng vậy. Không chỉ Diệp gia, phàm là những tâm phúc của Hoàng Đế đời trước đều bị giết chết và thay thế cả!

Bởi vậy, những người ở đây có một phần lớn là chắc chắn phải chết, cho dù quy thuận cũng vậy!

“Bà béo, ngươi qua bên kia đi!” Diệp Lãng nói với Chân Tiểu Yên, ở đây, người duy nhất bị phớt lờ đi chỉ có Chân Tiểu Yên, nàng không có chút quan hệ đến chính trị, chỉ cần nàng qua bên kia sẽ tuyệt đối an toàn.

“Ừ!” Chân Tiểu Yên lên tiếng, sau đó bước vài bước, rất nhanh liền ngừng lại, quay đầu nhìn Diệp Lãng: “Ngươi không đi cùng ta sao?”

“Ta đi sẽ chết nhanh hơn thôi, ngươi đi đi, ngươi không cần phải… ở lại theo chúng ta!” Diệp Lãng cười nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

“Vậy ta sẽ không đi, ta muốn ở cùng ngươi!” Chân Tiểu Yên lại bước về, đứng bên cạnh Diệp Lãng.

Diệp Lãng vỗ vỗ đầu Chân Tiểu Yên, sau đó nhẹ nhàng nói: “Mụ béo ngốc, ngươi đi theo ta chỉ có chết uổng mà thôi, tội tình chi? Mau tới kia đi!”

Chân Tiểu Yên lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Không cần! Ta đã đáp ứng nấu cơm cho ngươi cả đời rồi, ngươi đi thiên đường ta cũng phải theo, nếu không sao có thể nấu cơm cho ngươi được.”

“…”

Nghe được lời Chân Tiểu Yên nói, rất nhiều người đều có chung một loại cảm xúc – Diệp Lãng thật sự hạnh phúc, có thể tìm được một “đầu bếp” tốt như vậy, vì nấu cơm cho hắn mà ngay cả thiên đường cũng đi theo!

“Ngươi bị ngốc à, đã chết rồi thì cần gì ăn cơm!” Diệp Lãng có chút vô lực nói.

“Làm sao ngươi biết chết rồi không cần ăn cơm, có lẽ cần thì sao, cho nên ngươi không cần nghĩ đuổi ta qua bên kia!” Chân Tiểu Yên rất kiên quyết nói.

“Tùy ngươi, ngươi ở đây cũng tốt, nhớ rõ vật trước kia ta đưa cho ngươi đấy.” Diệp Lãng cũng không kiên trì nữa, nói xong lời này hắn liền quan sát bốn phía, cố gắng tìm sơ hở!

Cái gì vậy? Chân Tiểu Yên cũng muốn hỏi, bất quá nhìn thấy hình như Diệp Lãng đang suy nghĩ cái gì đó nên cũng không có quấy rầy.

Lúc này người trên quảng trường càng ngày càng ít, theo người đầu tiên tiến vào hoàng cung, nơi này như lũ tràn đê, dòng người cứ như vậy mà mãnh liệt lao vào hoàng cung. Đám người kia, vĩnh viễn là những kẻ thức thời nhất, nếu không bọn họ sẽ không thể đứng ở đây!

Trên thực tế, Triệu Nhã Nhu trực tiếp giết Hoàng Đế cũng làm cho bọn họ dễ quyết định hơn, Hoàng Đế cũng đã chết rồi, bây giờ rõ ràng Triệu Nhã Nhu đã nắm giữ quyền sinh sát trong tay, không chọn nàng thì chọn ai?

“Diệp Lãng! Ta biết ngươi sẽ không chết một cách đơn giản như vậy, ngươi phải nhớ kỹ ngươi còn nợ ta đấy!” Sa Lan đi đến bên cạnh Diệp Lãng nói một câu xong liền đi vào hoàng cung. Từ đầu đến cuối Diệp Lãng thủy chung không có để ý đến nàng, chỉ cúi đầu suy nghĩ cái gì đó.

“Tốt lắm, chỉ còn lại các ngươi, lại cho các ngươi thêm ba phút, nếu thật sự không đi thì ta sẽ cho các ngươi gặp người mà các ngươi trung tâm – phụ hoàng!” Triệu Nhã Nhu nói, mà ánh mắt vẫn lưu ý Diệp Lãng, bởi nàng biết, nếu bây giờ có thể xảy ra biến thì nhất định chỉ có Diệp Lãng.

“Ta muốn đến đó, ngươi cảm thấy có khả năng không?” Lúc này đột nhiên Diệp Dực cười nói.

“Có thể, chẳng qua nếu ngươi có bản lãnh!” Triệu Nhã Nhu phất tay, cung tiễn thủ, đao phủ bắt đầu đi về phía mọi người.

Những binh lính này đương nhiên có thể đi vào cấm ma trận, khi bọn họ không có đấu khí và ma pháp có lẽ còn lợi hại hơn một ít cao thủ nữa. Mà nhiều binh lính như vậy, nếu muốn giết những người ở đây hẳn là dễ như trở bàn tay.

Trên thực tế, những binh lĩnh này cho dù là giết sạch những người lúc nãy còn đủ nữa chứ đừng nói bây giờ chỉ có hơn mười người!

Người của Diệp gia rất nhanh kết thành một cái trận hình vuông, tất cả những người lưu lại cũng nhập trận, muốn xông ra ngoài…

Tuy không có ma pháp và đấu khí nhưng bọn họ vẫn là cao thủ, vẫn có khả năng tiến hành một hồi chém giết, không ai muốn bó tay chịu chết như vậy! Bọn lính chậm rãi tới gần, người của Diệp gia và những kẻ còn sót lại cũng chờ đợi, chuẩn bị…

“Diệp Lãng, ngươi mau vào đây, ngươi đang làm cái gì vậy?” Tiếng kêu sợ hãi của Chân Tiểu Yên cũng làm mọi người chú ý tới Diệp Lãng vẫn còn đang đứng ở bên ngoài.

“Đệ đệ!” Diệp Lam Vũ bất chấp tất cả, trực tiếp lao ra ngoài, chạy đến bên cạnh Diệp Lãng muốn kéo hắn về.

Có điều Diệp Lãng vẫn không chút di động, cho dù Diệp Lam Vũ sử dụng toàn bộ khí lực cũng không thể làm hắn nhúc nhích! Hắn làm sao vậy?

Lúc này tầm mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Diệp Lãng, không rõ hắn muốn làm cái gì, mà ai cũng thực khẩn trương, đơn giản là lần khác thường này của Diệp Lãng có lẽ là một chuyển cơ.

Ai cũng biết Diệp Lãng có một tật xấu là có thể làm ra những chuyện mà người ta không tưởng được, có thể phá vỡ tử cục này!

Nhưng mà cũng có người cho rằng, có lẽ Diệp Lãng vẻn vẹn là ngẩn người, không phải lần đầu hắn có hành vi như vậy! Là sinh hay tử? Cái này muốn nhìn biểu hiện của Diệp Lãng.

“Ta đang suy nghĩ một chuyện!” Diệp Lãng mở miệng nói.

“Bây giờ ngươi còn nghĩ cái gì? Mau trở vào cùng ta.” Diệp Lam Vũ tiếp tục cố gắng lôi kéo Diệp Lãng.

Diệp Lãng vươn tay bắt lấy tay Diệp Lam Vũ, sau đó chậm rãi xoay người: “Ta đang nghĩ xem, nếu ta không thể sử dụng ma pháp nguyên tố thì bọn họ cũng giống ta đúng không?” Diệp Lãng chỉ vào đám binh lính đang tiến đến.

Những lời này không biết hắn đang hỏi ai, có lẽ là Diệp Lam Vũ, có lẽ là Diệp Thành Thiên, cũng có lẽ là Triệu Nhã Nhu!

“Đây là đương nhiên, đây là cấm ma trận, tất cả mọi người đều không thể sử dụng ma pháp nguyên tố!” Diệp Lam Vũ tức giận nói. “Ngươi là luyện kim thiên tài, đừng bảo ngay cả cái này cũng không biết chứ.”

“Ta biết! Cấm ma trận là lợi dụng kết giới để cách ly ma pháp nguyên tố, cần luyện kim trận vô cùng phức tạp, hơn nữa cần năng lượng cường đại duy trì, phạm vi càng lớn thì trình độ phức tạp và năng lượng cũng tăng theo. Cấm ma trận từ cửa hoàng cung, phạm vi từ tòa nhà hình tháp bên này, đến chỗ kia, chỗ kia… Tổng cộng là mười vạn mét vuông, tiêu hao năng lượng thật lớn, rất ít khi khởi động, trừ phi có sự kiện trọng đại!”

Diệp Lãng thuộc như lòng bàn tay, nói ra hết thảy những gì của cấm ma trận này, bất quá điều này cũng không làm người khác cảm thấy ngoài ý muốn, cái này ai cũng biết.

“Nói cách khác, tất cả những ai trong phạm vi này đều không thể sử dụng ma pháp nguyên tố, đều là một người bình thường!” Diệp Lãng cười nói. “Cái này thực công bình, ít nhất đối với ta mà nói, nó quả thật là công bình!!”

“Công bình cái gì? Bây giờ ngươi không thể sử dụng luyện kim vũ khí, ngươi còn có thể làm gì? Cũng không thể chiến đấu bằng tay không a.” Triệu Nhã Nhu khinh miệt nói.

“Gớm, đứng một bên xem đi!” Hai tay Diệp Lãng đan vào nhau, sau đó giãn ra, vặn người về phía trước cho thoải mái, sau đó bước về phía đám binh lính kia.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.