Lưu Manh Lão Sư

Chương 727: Có võ công rồi


“Em có xem đâu ạ …”

Vừa nói, Hoàng Lăng vừa gấp lại quyển sách.

“Không có thì tốt.”

Trần Thiên Minh muốn xem đám học sinh này tự làm thì được bao nhiêu điểm. Muốn
được điểm cao thì phải tự mình cố gắng, không có chuyện ăn không được.

Trần Thiên Minh lại thấy Tôn Úy Đình quay ngang quay ngửa, thậm chí còn hơi
rướn người lên. Trần Thiên Minh đến gần, Tôn Úy Đình thấy lại ngồi nghiêm
chỉnh lại như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Úy Đình ! Tự mình làm bài đi. Đừng nhìn bài người khác !”

Trần Thiên Minh cười xong nói tiếp :

“Em có làm bài tiếp được không ?”

Liếc mắt qua bài Tôn Úy Đình : hầu hết cũng trống trơn như bài của Hoàng Lăng.
Trần Thiên Minh khẳng định chắc chắn Tôn Úy Đình không biết làm.

“Em làm đây … Sao mà không làm được ạ … ?” – Tôn Úy Đình nói nhỏ.

“Tốt lắm. Em đừng giở trộm sách, nếu không thầy không khách khí được đâu.” –
Trần Thiên Minh muốn xem Hoàng Lăng và Tôn Úy Đình làm được bài không.

Trần Thiên Minh ngồi lại vào bàn giáo viên, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chỗ
Hoàng Lăng và Tôn Úy Đình. Trần Thiên Minh muốn xem cả hai làm thế nào mà có
điểm cao được.

30 phút qua đi, cũng sắp đến giờ tan học. Hoàng Lăng và Tôn Úy Đình không làm
được bài mà vẫn rất bình tĩnh, không hoảng loạn. Trần Thiên Minh hơi hoài nghi
: chẳng lẽ còn cách gì khác để điểm cao hơn à ?

Trần Thiên Minh giật mình, mắt sáng lên. Hoàng Lăng hơi cúi người xuống, tay
giống như đang tìm cái gì đó. Nhìn bình thường nhưng Trần Thiên Minh biết là
có vấn đề. Đầu Hoàng Lăng cũng cúi xuống, giống như đang nhìn ở dưới ngăn bàn.
Chẳng lẽ Hoàng Lăng muốn xem trộm sách ? Nhưng vừa nãy nàng có làm gì đâu, sao
đến bây giờ mới giở sách ? Nghĩ đến đây, Trần Thiên Minh lén lút đi đến sau
Hoàng Lăng. Hắn muốn nhìn xem nàng làm gì. Trần Thiên Minh ỷ vào một thân võ
nghệ cao cường, khinh công “đạp tuyết vô ngân” (đi trên tuyết không để lại dấu
?) không phát ra tiếng động. A … Hoàng Lăng hình như đang thong thả viết
bài, quyển sách giáo khoa Tiếng Anh chưa được mở ra. Thế này là thế nào ? Trần
Thiên Minh vẫn không tin, nhìn kĩ lại một lần mới thấy vấn đề. Dưới cổ tay
trái Hoàng Lăng có một mẩu giấy nhỏ. Động tác nhét giấy, viết bài, … hết sức
tự nhiên. Nếu không phải Trần Thiên Minh nhìn từ phía sau thì có lẽ vẫn nghĩ
Hoàng Lăng vẫn rất nghiêm túc làm bài !

Trần Thiên Minh không nói gì. Hắn chỉ đến gần Hoàng Lăng, lấy tờ giấy nhỏ. Tờ
giấy này vuông vắn 4 cm (Nguyên văn : “tứ ly thước tả hữu rộng”?), nếu giáo
viên đến gần thì Hoàng Lăng chỉ cần úp bàn tay xuống là không sợ ai phát hiện.

Bên trong tờ giấy là đáp án từ đầu đến cuối, trật tự rõ ràng đến mức một học
sinh tiểu học cũng có thể đạt điểm tối đa. Là cao thủ Tiếng Anh nào viết đáp
án nhỉ ?

Trần Thiên Minh nhìn xung quanh Hoàng Lăng : ai cũng có thể là đồng lõa, đặc
biệt là Chu Lỵ – học sinh khoa Tiếng Anh nổi tiếng của trường.

“Hoàng Lăng … Ngươi lại gian lận. Ta sẽ nói cho mẹ ngươi biết.” – Trần Thiên
Minh cảnh cáo Hoàng Lăng, nhét tờ giấy vào túi áo, sau đó quay về bục giảng.
Lúc Trần Thiên Minh đang vặn mình chuẩn bị đi thì Tôn Úy Đình cũng đang cử
động : viết bài như rồng bay phượng múa (nguyên văn : “Giao Long vận dụng đắc
như cá gặp nước” ?), vẻ mặt đắc ý.

Chắc chắn là có vấn đề ! Trần Thiên Minh bước đến chỗ Tôn Úy Đình. Chắc chắn
Tôn Úy Đình cũng gian lận, bằng không làm sao có điểm cao được !?

Kỳ quái ghê !? Bên người Tôn Úy Đình không có sách Tiếng Anh, cũng không có tờ
giấy bé bé như Hoàng Lăng. Xem ra vừa nãy là hắn “thâm lộ bất tàng”, bây giờ
mới “sanh long hoạt hổ”, còn 10 phút mới trổ hết bản lĩnh ! Trần Thiên Minh
cũng thầm nghĩ Tôn Úy Đình là học thật mới được kết quả như vậy.

À mà, vừa nãy, chính mình thấy Trần Thiên Minh viết như điên, nhưng nhìn kỹ,
bài sớm xong hết rồi. Kể cả viết liền một mạch không suy nghĩ cũng nhanh như
thế ư !? Trần Thiên Minh nghĩ vậy, quay lại chỗ Tôn Úy Đình.

Quả nhiên có vấn đề ! Vừa nãy Tôn Úy Đình giả vờ viết lên tờ nháp nguệch
ngoạc, giấy thi thì xong hết rồi.

Tình huống như thế, “thầy giáo vĩ đại” Trần Thiên Minh hiểu ngay việc gì xảy
ra. Bài thi này không phải của Tôn Úy Đình, mà là hắn đã đổi bài với người
khác ! Sợ người khác nghi ngờ nên mới viết ra nháp như thế, không may là Trần
Thiên Minh đã phát hiện.

“Tôn Úy Đình, làm bài nhanh thế em ?” – Mặt Trần Thiên Minh nở ra nụ cười
nhưng tay thì giật lấy bài của Tôn Úy Đình.

'…

Họ tên : Lô Gia Hàn

…'

Trần Thiên Minh biết ngay “thần thánh” nào làm bài này. Lô Gia Hàn là học sinh
ưu tú của trường, thành viên danh dự của “ban học tập hội học sinh”, thành
tích tất nhiên phải xuất sắc. Trần Thiên Minh cũng không ngờ Lô Gia Hàn ngoài
học tập tốt còn có “nhân phẩm” tốt thế ! Trong kì thi đổi bài cho bạn.

Trần Thiên Minh bước đến bàn Lô Gia Hàn, nhỏ giọng hỏi :

“Gia Hàn, bây giờ mới làm bài à ?”

Xong cầm giấy thi của Lô Gia Hàn lên xem. Quả nhiên là bài của Tôn Úy Đình. Cả
hai nhân lúc Trần Thiên Minh đến chỗ Hoàng Lăng mà dùng kế “trộm rồng đổi
phượng”.

Tôn Úy Đình và Lô Gia Hàn thấy Trần Thiên Minh cầm bài mình đi thì khuôn mặt
cũng biến đổi. Đặc biệt Lô Gia Hàn mặt cắt không còn giọt máu.

Trần Thiên Minh bắt Hoàng Lăng cùng Tôn Úy Đình xong thì cả hai chẳng dám làm
gì nữa. Hết tiết học, Trần Thiên Minh kéo ba người Hoàng Lăng ra ngoài.

“Gia Hàn. Đang trong giờ thi mà em giúp bạn ăn gian, còn làm bài hộ bạn. Thầy
giáo quản em không nghiêm sao ?” – Trần Thiên Minh cố ý nói với Lô Gia Hàn.

Tôn Úy Đình (Nguyên văn : “Phách Vương” ? có lẽ là dùng tay chân) dùng tay
chân làm lúc đầu Lô Gia Hàn không đồng ý, nhưng rồi cũng phải đáp ứng.

“Em … Em …” – Lô Gia Hàn sợ đến mức không nói được gì.

Tôn Úy Đình cúi đầu nói :

“Thầy à, việc này không phải do lỗi của Lô Gia Hàn. Là em ép bạn ấy.”

“Không tệ lắm. Có gan làm, có gan chịu.” – Trần Thiên Minh lạnh lùng nói.

“Thầy à … Em … sai rồi. Lần sau em không dám thế nữa …” – Lô Gia Hàn ấp
úng nói.

Trần Thiên Minh thấy Lô Gia Hàn này học tập cũng khá, bình thường cũng ngoan
ngoãn, mình không thể trách hắn để hắn sinh ra gánh nặng trong lòng. Con người
ai cũng sai, nhưng biết sửa đổi là tốt rồi.

“Được rồi, Gia Hàn. Về sau đừng làm thầy thất vọng.”

“Em sẽ không tái phạm đâu.” – Lô Gia Hàn lắc đầu nói.

“Em về đi.” – Trần Thiên Minh phất tay một cái.

Trên đường đi, Lô Gia Hàn thấy kinh ngạc : hắn nghĩ Trần Thiên Minh sẽ hung
hăng phê bình mình một chút nhưng rồi Trần Thiên Minh chỉ bảo hắn sau này đừng
tái phạm rồi cho đi. Hắn thầm quyết định : sau này không thể phụ tấm lòng của
Trần Thiên Minh với mình.

Trần Thiên Minh quay ra Hoàng Lăng và Tôn Úy Đình nói :

“Các em giải thích như thế nào ? Có phải các em gian lận trong các kì thi mới
có kết quả cao ?”

“Dạ.” – Tôn Úy Đình cũng không muốn cãi. Mình bị chính tay Trần Thiên Minh bắt
được, muốn cãi cũng không được.

“Úy Đình, vì sao em không chịu khó học hành mà lại gian lận để có điểm cao ?”

Tôn Úy Đình ngượng ngùng đáp lại :

“Thầy à, dạo này em bận việc nên không học được. Em chỉ có thể làm thế để có
điểm cao thôi. Em không nghĩ bị thầy bắt được.”

“Nhưng em làm thế thầy rất thất vọng. Em học kém thầy sẽ giúp em học tốt lên.
Dùng thủ đoạn này lửa thầy và cha mẹ em, em thấy như vậy có đúng không ?”

“Xin lỗi thầy, em sai rồi.” – Tôn Úy Đình cúi đầu.

“Vậy về sau, em hãy dành nhiều thời gian học hơn. Bớt thời gian chơi đi.” –
Trần Thiên Minh tận tình khuyên bảo.

“Em biết rồi. Về sau em sẽ cố gắng hơn.” – Tôn Úy Đình gật đầu. Dừng một chút,
Tôn Úy Đình lại hỏi :

“Thầy có thể dạy võ cho em không ? Chỉ cần thầy dạy võ cho em, em sẽ cố gắng
học tập .”

“Thế ư ? Em bây giờ việc chủ yếu là học tập chăm chỉ. Có võ rồi có tác dụng gì
?” – Trần Thiên Minh lắc đầu.

Tôn Úy Đình đáp :

“Có võ công rồi, em sẽ không bị bắt nạt nữa. Em cũng có thể bênh vực kẻ yếu !”

“Vậy em cứ cố gắng học đi. Mọi thứ cứ để học xong rồi nói. Nhớ sau này đừng
tái phạm.” – Trần Thiên Minh nói.

“Em hiểu rồi.”

“Được rồi. Em về lớp đi.”

(Biên : Đoạn này cái gì mà sàn xi măng khó hiểu quá. Ai hộ em phát. Nguyên văn
:

'Hoàng Lăng thấy Tôn Úy Đình đi rồi nàng đứng ở dưới lầu bồn hoa bên dụng giầy
nhẹ nhàng mà đá kia mặt sàn xi măng.')

Trần Thiên Minh nhìn Hoàng Lăng, nói :

“Hoàng Lăng, thầy có việc muốn nói với em.”

“Nói cái gì a !?” – Hoàng Lăng tức giận đáp lại.

“Em gian lận, bị thầy bắt mà không tự thấy mình có lỗi ư ? Em có việc gì trong
lòng cứ nói với thầy.” – Trần Thiên Minh nghiêm mặt.

“Em không cần thầy lo cho em. Đằng nào thầy cũng không để ý đến em.”

“Sao em lại nói thế ?” – Trần Thiên Minh tức giận đáp lại.

“Không phải à ? Thầy trước kia đã đồng ý thường đến nhà em, nhưng thầy không
giữ lời. Thành tích tốt hay không tốt có liên quan gì đâu ? Thầy không phải
mong thành tích em tốt sao !? Bây giờ em gian lận thì không tốt ư ? Tiền
thưởng của thầy sẽ nhiều hơn đúng không ?”

Trần Thiên Minh nghiêm túc đáp :

“Hoàng Lăng, em đừng nói vậy. Dạo này thầy có việc bận, kể cả đến trường cũng
không được, em biết chứ ?”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.