Lưu Manh Lão Sư

Chương 717: quầy bar


Lâm Quốc vừa lái xe vừa hướng Trần Thiên Minh nói:

– Lão đại, theo chúng hiểu biết, Tiểu Vân mấy năm này luôn luôn ở M thị làm
công. Nàng trải qua không ít công tác, hiện tại công tác tại một câu lạc bộ
đêm tên là: Đế thiên. Nàng thường xuyên qua lại với một số người không đứng
đắn, có lẽ cũng có xã hội đen chống lưng.

– Không cần biết như thế nào, nàng là muội muội của tiểu Hào, thì cũng chính
là muội muội của chúng ta. Bắt đầu từ giờ trở đi, ta không thể tiếp tục làm
cho nàng chịu một chút thương tổn nữa.

Trần Thiên Minh vừa nghĩ tới Tiểu Hào, tim của hắn liền cảm thấy đau đớn, hắn
tự nhủ:

– Tiểu Hào, ta sẽ cả đời chịu trách nhiệm, muội muội của ngươi cũng là muội
muội của ta, ta sẽ đối đãi tốt với nàng, không để cho nàng chịu nửa phần ủy
khuất.

– Được rồi, Lão đại nói thế nào thì chúng ta sẽ làm thế đó. Haiz, nếu Tiểu
Hào bây giờ còn sống thì đã có thể cùng chúng ta hưởng phúc rồi.

Lâm Quốc nhớ tới khi đó, mọi người cùng nhau vào sinh ra tử, đặc biệt, lúc
chưa biết Trần Thiên Minh, bọn họ đều đã trải qua cuộc sống đao thương, không
biết đến ngày mai.

Trần Thiên Minh không nói gì, hắn chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Thời gian nếu có
thể quay lại, hắn tuyệt đối không để cho Tiểu Hào chết trên tay tại Thái Đông
Phong. Thế nhưng, lúc đó võ công của bọn hắn không mạnh, nên muốn cho các
huynh đệ không có chuyện gì chỉ có thể không ngừng mà luyện tập thật tốt võ
công của mình mới là chính đạo.

Xe ngừng lại tại một cậu lạc bộ đêm rất lớn, Trần Thiên Minh xuống xe ngẩng
đầu lên thì thấy ngay một biển hiệu bằng đèn nê-ông tạo thành hình chữ 'Đế
Thiên'. Câu lạc bộ đêm này không tính là lớn, nhưng cũng không phải là nhỏ, từ
bên ngoài bãi xe nhìn vào, xem ra nơi này làm ăn quả là rất tốt.

– Lão đại, vừa rồi ta có gọi điện thoại cho Tiểu Ngũ, bọn họ đang ở bên trong
ngó chừng Tiểu Vân, giờ chúng ta đi vào thôi.

Lâm Quốc sau khi ngừng xe lại đi đến bên cạnh Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói.

– Được, chúng ta vào.

Trần Thiên Minh có phần vội vàng, hiện giờ, hắn đang nghĩ đến việc đưa Phùng
Vân trở về để chiếu cố nàng thật tốt. Làm việc ở đây, một người con gái trẻ
tuổi đơn thân sẽ có rất nhiều phiêu lưu, cạm bẫy. Bước vào quán bar thì có một
người con gái xinh đẹp mặc sườn xám tới đón chào:

– Các vị tiên sinh, các vị có cần tôi giúp tìm một chỗ ngồi không?

Cô nàng xinh đẹp mặc sườn xám xẻ tà rất cao, làm cho người ta có thể thấy được
cặp cả đùi trắng bóng của nàng. Lâm Quốc khoát tay nói:

– Không cần, bạn của chúng tôi đang ngồi ở bên trong, cô còn bận việc thì cứ
đi làm đi.

Nghe Lâm Quốc nói như vậy thì cô nàng xinh đẹp lập tức lui xuống. Bên trong,
đèn khiêu vũ xoay tròn, dường như ở giữa phòng có hai người con gái đang khiêu
vũ, nhìn các nàng ăn mặc quần áo vô cùng ít, có cảm giác các nàng nhảy rất
thích thú. Còn xung quanh có rất nhiều tửu khách la lớn, kêu cởi bỏ hết quần
áo, hai cô gái này thì đang trong động tác kích thích cũng đáp lại, hai bên
nói chuyện cứ như cãi nhau vậy.

Trần Thiên Minh cùng Lâm Quốc tiến vào thì Lý Tiểu Ngũ đang ở đó vẫy tay, xem
ra bọn họ luôn nhìn ra cửa chờ Trần Thiên Minh. Đám người Trần Thiên Minh đi
qua đứng bên cạnh đám người Tiểu Ngũ.

– Lão đại, người kia chính là Tiểu Vân, nàng đang đứng tại quầy bar.

Lâm Quốc chỉ về phía quầy bar nói với Trần Thiên Minh. Trần Thiên Minh nhìn
theo hướng Lâm Quốc chỉ, ngay lúc đó, ở trên đài, hai cô gái kia vừa nhỏ giọng
trao đổi vừa không ngừng nhìn qua phía bên này đánh giá giống như có vấn đề
gì….Trong đó có một cô gái trực tiếp nhìn qua Trần Thiên Minh, nhìn bộ dạng
nàng mị thanh mục tú dường như có bóng dáng giống Phùng Hào. Vì thế Trần Thiên
Minh hướng về cô gái đó vẫy vẫy tay, ý bảo nàng lại đây. Cô bé kia thấy Trần
Thiên Minh kêu nàng, nàng lắc mông bước tới.

– Tiên sinh, anh có gì cần sao?

Cô bé kia đi đến bên cạnh Trần Thiên Minh lớn tiếng nói. Hiện tại, nhạc trong
quán mở không nhỏ.

– Cô có biết Phùng Hào không?

Trần Thiên Minh nhìn như muốn xuyên thấu em gái Phùng Hào, Phùng Vân, nói. Cô
bé kia nghi hoặc nhìn Trần Thiên Minh nói:

– Tiên sinh, tôi không rõ anh nói vậy có ý gì? Tôi không biết ai là Phùng
Hào, có phải anh tìm lộn người không?

Lâm Quốc vội kéo tay áo Trần Thiên Minh, sau đó nói nhỏ vào tai:

– Lão đại, ngươi nhận lầm người rồi, đây mới là Phùng Vân.

– Người đó mới là…?

Trần Thiên Minh chỉ ngón tay về phía cô bé kia, có phần không tin nói.

Cô bé phía trước như lời nói nhìn rất giống một tiểu thái muội (cái này không
hiểu hết nghĩa nên giữ nguyên), tuy nàng cũng mặc đồ của người bán hàng.

– Tiểu thư, thật ngại quá, phiền cô có thể kêu tiểu thư kia lại đây một chút
được không?

Lâm Quốc ngượng ngùng nhìn cô bé đối diện trước mặt nói. Vừa rồi lúc mình chỉ,
là lúc Phùng Vân đứng một mình,ai ngờ vừa mới chỉ thì người bán hàng bên cạnh
này đi tới nói chuyện cùng Phùng Vân nên lão đại hiểu lầm.

Cô gái nhìn bọn hắn liếc mắt một cái, cười nói:

– Thì ra là mấy người tìm Tiểu Vân, thế nhưng Tiểu Vân có chịu hay không thì
đó không phải chuyện của tôi đâu nhé.

Nói xong, cô gái hướng về hướng Phùng Vân đi tới. Cô gái đi đến bên Phùng Vân
nói một lúc, Phùng Vân nhìn về phía Trần Thiên Minh một hồi, sau đó chậm rãi
đi tới.

– Có phải các vị đại ca muốn tìm tiểu muội tôi không?

Phùng Vân đi tới bên đám người Trần Thiên Minh mở miệng hỏi với giọng của giới
giang hồ bất cần đời.

– Cô là Phùng Vân?

Trần Thiên Minh lần này cẩn thận hỏi để tránh nhận lầm người lần nữa. Phùng
Vân mạnh mẽ mà gật đầu, từ người nàng tỏa ra mùi nước hoa rẻ tiền nghe rất gay
mũi. Trên tai nàng là một đôi bông tai lớn, lúc ẩn lúc hiện. Hai cánh tay đều
có những hình săm, một bên là săm hình một con rắn nhỏ, một bên săm hình một
con 'hạt tử' (chẳng biết là con gì? Ai biết thì nói cho mình với nhé,
thanks!), nhìn như sẵn sàng cắn người ta bất cứ lúc nào. Về phần mặt mũi của
nàng thì ngược lại, khiến người ngoài không mấy để ý. Tuy nhiên, theo Trần
Thiên Minh thấy, Phùng Vân là một cô gái có dáng hình cũng không tệ, chỉ có
điều nàng thuộc loại cô gái có dáng vẻ nguy hiểm.

– Có phải các người là do Đại Mã ca phái tới không? Hôm trước không phải tôi
đã nói cho hắn biết rồi sao? Ta thiếu tiền của hắn ta sẽ trả, còn các người
nói với hắn đừng gấp gáp đuổi theo ta như vậy, dù sao bây giờ ta cũng không có
tiền.

Phùng Vân liếc nhìn Trần Thiên Minh một cái, sau đó lấy từ trong túi áo ra một
điếu thuốc lá, châm lửa hút một hơi và phả ra một ngụm khói. Trần Thiên Minh
nói:

– Chúng tôi là huynh đệ của anh cô, Phùng Hào.

Phùng Vân vừa nghe Trần Thiên Minh nói đến anh trai Phùng Hào của nàng thì lập
tức nét mặt có chút thay đổi.

– Thật ngại quá, hiện giờ, ta cùng hắn không có quan hệ gì nữa, như vậy ta
cũng không có quan hệ gì với các người rồi, vậy ta đi đây.

Nói xong, Phùng Vân liền xoay người bỏ đi.

– Tiểu Vân, em không nhận ra anh sao? Anh là Lâm Quốc, trước kia vẫn thường
đi cùng với anh trai em đây.

Lâm Quốc vội vàng nói. Phùng Vân quay đầu lại liếc nhìn Lâm Quốc một cái, nói:

– Anh Quốc? Không thể ngờ anh bây giờ lại chuyển biến như vậy, em thật không
nhận ra anh nữa.

Lâm Quốc thấy Phùng Vân nhận ra mình liền vội vàng nói:

– Tiểu Vân, Tiểu Hào bị người ta giết chết rồi, các anh đã sớm đi tìm em
nhưng không thấy.

Phùng Vân thân thể khẽ run lên, thế nhưng, nàng vẫn lạnh lùng nói:

– Tôi đã nói rồi, tôi và Phùng Hào không còn quan hệ gì, anh ta là anh ta,
tôi là tôi, anh ta có sống hay chết cũng không có liên quan gì đến tôi cả.

– Chúng tôi là anh của hắn, cô là em gái duy nhất của hắn, vì thế chúng tôi
muốn quan tâm đến cô, cô có thể theo chúng tôi trở về được không? Tiểu Hào có
một số tiền để lại cho cô, và còn có cổ phần trong công ty cũng là thuộc về
cô.

Tần Thiên Minh nói với Phùng Vân.

– Lỗ tai của anh có phải bị điếc rồi không? Tôi đã nói rồi, hắn ta là hắn ta,
chuyện của hắn không có liên quan gì đến tôi.

Nói xong, Phùng Vân hướng quầy bar phía bên kia đi tới, nàng vừa tới quầy bar
liền cầm một ly rượu do người pha chế đưa, uống một hơi hết sạch. Lâm Quốc
nói:

– Lão đại, hồi đó, Tiểu Hào luôn nghĩ Tiểu Vân vẫn đi học, cho nên hắn ra
ngoài lăn lộn như vậy để kiếm tiền chu cấp tiền học phí cho Tiểu Vân. Nhưng
Tiểu Vân lại không thích đi học, lại còn ra ngoài đi theo một số nam thanh
niên không đứng đắn. Sau đó, Tiểu Hào mắng Tiểu Vân, Tiểu Vân không nghe còn
cãi nhau với Tiểu Hào. Tức giận, Tiểu Hào đã đánh Tiểu Vân, Tiểu Vân đã bỏ nhà
đi, về sau không nhận được tin tức gì. Chúng tôi hỏi Tiểu Hào, Tiểu Hào cũng
không muốn nói, hắn chỉ nói, hắn không có đứa em gái như vậy. Nhưng mọi người
đều biết, hắn rất quan tâm em gái của mình.

– Xem ra, Tiểu Vân cùng Tiểu Hào lúc đó có nhiều câu không hay, vừa rồi tôi
thấy Tiểu Vân nghe tin Tiểu Hào chết thì thân thể cũng có chút run rẩy, hẳn là
nàng cũng rất quan tâm Tiểu Hào.

Trần Thiên Minh nghĩ ngợi nói.

– Lão đại, Quốc ca, vậy chúng ta bây giờ phải làm sao? Nếu không kêu Tiểu Vân
theo chúng ta trở về, dù sao tòa nhà của chúng ta lớn như vậy, còn mấy tầng
nhà trống. Lệ Linh tỷ còn nói, muốn xây một tòa nhà nữa trên khu đất trống.

Tiểu Ngũ ở bên cạnh nói.

– Tôi cũng nghĩ đưa Tiểu Vân theo chúng ta trở về, nhìn bộ dáng vừa rồi của
nàng cũng thấy cuộc sống của nàng không tốt. Mọi người vừa rồi cũng nghe thấy
nàng tưởng chúng ta là mấy người đến đòi nợ.

Trần Thiên Minh nói.

Lâm Quốc nói:

– Lão đại, Tiểu Vân này là cô gái có tính tình thực cứng cỏi, tôi e rằng nàng
không chịu theo chúng ta trở về.

Trần Thiên Minh đứng lên nói:

– Tôi sẽ đi nói với nàng một lần nữa, xem nàng có không chịu theo chúng ta
đi?

Trần Thiên Minh hướng quầy bar đi tới, Phùng Vân thấy Trần Thiên Minh hướng
nàng đi tới, nàng cố ý hướng phía bàn bên kia đi để né tránh Trần Thiên Minh.

Tiểu Vân, có phải ngươi muốn theo chúng ta uống rượu không, nếu đúng vậy thì
ngồi lên đùi của ta đây.

Một tên khách to lớn thấy Tiểu Vân đi đến bên cạnh hắn thì lập tức dở giọng
dâm đãng cười nói.

Phùng Vân cũng cười nói với hắn:

– Theo các người uống rượu thì có thể, thế nhưng các người đêm nay cũng phải
uống toàn bộ bia của ta.

– Đi, chỉ cần ngươi ngồi trên đùi của ta, ngươi muốn nói như thế nào cũng
được.

Tên khách kia lớn tiếng nói, đám bằng hữu bên cạnh hắn cũng đi theo ồn ào.

– Các ngươi nếu chỉ cần như vậy thôi a, tiểu muội tôi ra ngoài lăn lộn thời
gian cũng không ngắn, cái gì đậu hũ cũng chưa từng bị người nếm qua, như vậy
ta và các người uống một chén. Qua, mọi người cùng qua uống.

Xem ra Phùng Vân đã quen với những trường hợp như vậy, nàng cầm ly đưa lên
miệng, một hơi uống hết. Có lẽ do nàng dốc quá nhanh, có một ít rượu tràn ra
khóe miệng chảy trên má của nàng, mà ánh mắt nàng cũng thật ướt.

Trần Thiên Minh vẫn đứng tại quầy bar nhìn Phùng Vân, nếu Phùng Vân muốn tách
khỏi đám người kia, hắn ở chỗ này chờ, hắn cũng không tin một người bán hàng
lại không tới quầy bar lấy rượu. Hiện tại, Trần Thiên Minh nhận ra Phùng Vân
là muốn uống rượu để quên đi nỗi đau tang thương. Vừa rồi, ánh mắt của nàng
hẳn không phải là rượu mà là nước mắt. Haiz, trong lòng tan nát, mình có tội
gì đâu! Đến khi mất đi người đó mới phát hiện ra là mình quan tâm người đó đến
cỡ nào, đây chính là nỗi đau nội tâm.

Trần Thiên Minh thầm than nhẹ trong lòng.

– Tiểu Vân, ngươi uống tiếp một chén nữa, ngươi uống một chén, chúng tôi kêu
thêm một chai, ngươi có thể đẩy mạnh tiêu thụ bia.

Tên khách kia nói.

– Đây là ông nói đó nha, vừa rồi là một ly, bây giờ là ly thứ hai, lát nữa
tôi lấy cho các vị hai chai bia tới đây.

Phùng Vân lại cầm một ly rượu, uống xong thì hướng quầy bar đi tới. Đúng như
Trần Thiên Minh nghĩ, nàng không có khả năng không đến quầy bar lấy rượu.

– Cho tôi hai chai bia.

Phùng Vân đi tới quầy bar thì hướng vào trong quầy gọi. Trần Thiên Minh đi đến
bên cạnh Phùng Vân nói:

– Mượn rượu tiêu sầu, sầu vẫn sầu, Tiểu Vân, cô theo chúng tôi trở về đi, sau
này cô sẽ là em gái của chúng tôi, chúng tôi sẽ đối xử tốt với cô như Trần Hào
vậy.

– Tiên sinh, người vui lòng tránh ra, tôi không quen biết với người

Phùng Vân lạnh lùng nhìn Trần Thiên Minh liếc mắt một cái, cầm hai chai bia
trên quầy bar hướng bàn rượu bên kia đi tới.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.