Lưu Manh Lão Sư

Chương 708: trang viên


– Ta đã biết.

Tá Đằng Mộc gật đầu nói.

– Tốt lắm. Bây giờ, nhân mã ba hướng đều đã trở về, các ngươi hãy thuật lại
một lần tình huống mà các ngươi đã nhìn thấy.

Tá Đằng Dương Nhất nhỏ giọng nói. Vừa rồi hắn đã cho người tra xét toàn bộ
xung quanh xem có máy nghe trộm bọn hắn nói chuyện hay không.

Tá Đằng Mộc nhỏ giọng nói:

– Phụ thân, từ lúc ta đến nơi này cho tời bây giờ không hề nhìn thấy bất cứ
người nào của Liễu Sinh gia tộc.

Tá Đằng Tú Vũ nói:

– Ta cũng không nhìn thấy người của Liễu Sinh gia tộc. Không biết chúng trốn
ở đâu, nơi này giống như một trang viên không người vậy.

– Không có khả năng.

Tá Đằng Anh Vũ lắc đầu nói:

– Ta phát hiện ra một đội gồm mấy chục ninja của Liễu Sinh gia tộc, bọn chúng
giả trang thành người của chúng ta. Đúng rồi tông chủ, trên ống tay áo của
chúng cũng có một điểm lưu huỳnh trắng, vì thế bên bị trúng kế của chúng.

Tá Đằng Dương Nhất giọng căm hận nói:

– Đây đều là do gián điệp mà chúng ta an bài trước kia đã xay ra vấn đề.
Không ngờ Liễu Sinh Lương Tử lợi hại như vậy, có thể dùng hắn mà phản kích lại
chúng ta.

– Mẹ nó, thì ra bọn chúng sớm đã biết chúng ta sẽ đánh lén.

Tá Đằng Anh Vũ cũng tức giận nói.

– Aizzz, Tùng Tỉnh đã chết, thêm 200 người của ngươi cũng chỉ có hơn 400
người. Các ngươi nói ta có thể không để tứ đại trưởng lão chuẩn bị hỗ trợ sao.

Tá Đằng Dương Nhất có chút ủ rũ. Bất quá hắn rất nhanh đã lấy lại tinh thần:

– Hừ… chúng ta ở đây còn có 600 người, hơn nữa tứ đại trưởng lão nhất định
có thể xử lý toàn bộ người của Liễu Sinh gia tộc.

– Đúng. Chỉ cần đi theo tông chủ, nhất định có thể tiêu diệt Liễu Sinh gia
tộc.

Tá Đằng Anh Vũ liền vỗ mông ngựa Tá Đằng Dương Nhất.

Tá Đằng Dương Nhất cúi đầu, bật cái đèn pin nhỏ trong tay, hắn nhỏ giọng giao
phó cho 3 người Tá Đằng Mộc, hắn dùng cành cây vẽ một vòng tròn trên mặt đất,
hắn chỉ vào 3 hướng của một nửa vòng tròn, nói:

– Ta ở bên này, Tú Võ ở bên này, A Mộc bên này, cả 3 mặt chúng ta đều không
phát hiện thấy người của Liễu Sinh gia tộc.

– Đúng vậy!

Bọn Tá Đằng Anh Vũ đang nhìn vòng tròn mà Tá Đằng Dương Nhất vẽ, nghe hắn phân
tích.

– Mà Tùng Tỉnh ở chỗ này gặp phải địch nhân, Anh Vũ cũng vậy. Theo tình hình
mà phân tích, một số đông nhân mã của Liễu Sinh Lương Tử nhất định là trốn ở
một nơi trong đó chờ chúng ta. Trừ 100 tên đánh lén ra, bọn chúng có lẽ vẫn
còn khoảng 200 người đang ẩn nấp.

Tá Đằng Dương Nhất chậm rãi nói.

– Cha, vậy bọn chúng sẽ trốn ở chỗ nào? Hay là chúng ta lục soát từng nơi
một, nhất định sẽ tìm ra bọn chúng.

Tá Đằng Mộc tức giận nói.

Tá Đằng Dương Nhất nghĩ một lúc rồi nói:

– Đúng, cứ lục soát từng chỗ. Bất quá, chúng ta bắt đầu lục soát từ đây, bọn
chúng có thể đang trốn ở chỗ này.

Tá Đằng Dương Nhất chỉ vào chỗ mà Tùng Tỉnh phụ trách.

– Vì sao bọn chúng có thể trốn tại nơi Tùng Tỉnh đang phụ trách?

Tá Đằng Anh Vũ không hiểu mà hỏi lại. Chỗ của mình cũng gặp phải địch nhân mà.

– Bởi vì chổ Tùng Tỉnh là nơi gặp phải người của Liễu Sinh gia tộc đầu tiên.
Theo lẽ thường mà nói, người của Liễu Sinh gia tộc nhất định là ẩn núp trong
đó, vừa vặn gặp được Tùng Tỉnh, sau khi đánh lén Tùng Tỉnh, tiếp đó thì chạy
sang phía của Anh Vũ. Anh vũ và Tùng Tỉnh là ngay bên cạnh nhau, cho nên…

Tá Đằng Dương Nhất chia ra phân tích.

– Đúng vậy, tông chủ nói rát đúng. Bây giờ chúng ta lập tức đi đem bọn chúng
ra giết chết.

Tá Đằng Anh Vũ vẻ mặt hùng tâm bừng bừng, vẻ khiếp sợ lúc trước đã không thấy
nữa.

Tá Đằng Dương Nhất lắc đầu nói:

– Không vội, chúng ta chờ một lát.

Nói xong, hắn liền khoanh chân lại mà ngồi, dường như là đang luyện công.

Những người khác thấy tông chủ như vậy, bọn họ cũng ngồi cứ ngồi, đứng cứ
đứng, chờ mệnh lệnh của Tá Đằng Dương Nhất.

Trên người Tá Đằng Dương Nhất vang lên tiếng quần áo ma sát rất nhỏ, nếu như
không phải bọn họ đang lẳng lặng chờ đợi, có thể sẽ không nghe thấy âm thanh
phát ra.

Tá Đằng Dương Nhất đứng mạnh lên nói:

– Được rồi, chúng ta xuất phát.

Tuy rằng những Tá Đằng Ninja khác không biết xảy ra chuyện gì, nhưng bọn Tá
Đằng Anh Vũ biết, tứ đại trưởng lão đã tới, vừa rồi chính là tín hiệu của bọn
họ.

Trần Thiên Minh đã mang theo người về hội họp với Liễu Sinh Lương Tử, bọn họ
lập tức mai phục khắp nơi gần đó.

Vị trí của bọn họ hiện tại chính là một nơi thuộc phạm vi Tùng Tỉnh phụ trách.
Để không ảnh hưởng đến khu nhà của gia tộc, Liễu Sinh Lương Tử trực tiếp đem
người tới đây. Đây là một khoảng đất trống rất lớn, phía trước là thần đàn của
Liễu Sinh gia tộc, đại khái là nơi Liễu Sinh gia tộc dùng để tế tổ.

Bãi đất trống có vài bức tượng thần linh, hình như là thần thủ hộ của Liễu
Sinh gia tộc. Ninja của Liễu Sinh gia tộc đang ở giữa bãi đất trống, vẻ mặt ảm
đạm, bởi vì ai cũng biết sắp phải đối mặt với một trận chiến thập phần đáng
sợ.

– Lão đại, người của Tá đằng gia tộc đến rồi. Tên Tá Đằng Dương Nhất kia quả
nhiên lợi hại, thật sự tìm đến nơi này trước.

Trương Ngạn Thanh nhỏ giọng nói bên tai Trần Thiên Minh.

– Đến đây đi. Chúng ta sẽ cho bọn chúng chút đạn. Haizzz… nếu như chúng ta
có mấy trăm tay súng thiện xạ thì tốt rồi.

Trần Thiên Minh thở dài một hơi.

– Đúng vậy, một người bắn một tên, phỏng chừng có thể đem tdgt đánh cho hoa
rơi nước chảy.

Trương Ngạn Thanh cũng gật đầu nói.

Hiện tại, Trần Thiên Minh đang mai phục cách khu đất trống không xa, muốn đến
phía trước thần đàn của Liễu Sinh gia tộc thì phải đi ngang qua đây, nếu không
phải đi theo một vòng lớn.

– Bọn chúng đang đến, mọi người sau đó khi bắn hết đạn lập tức theo tôi lui
lại, bọn chúng rất đông, ngàn vạn lần không nên tham công.

Trần Thiên Minh nhỏ giọng dặn dò.

– Đã biết!

Bọn Lâm Quốc gật đầu trả lời.

– Bắn!

Trần Thiên Minh thấy Tá Đằng ninja đã đến gần phía trước, liền ra lệnh. Bọn
Lâm Quốc lập tức nổ súng, tất cả đều sử dụng súng lục, tuy rằng đạn hơi ít
nhưng lại phi thường hữu dụng.

– Phía trước có mai phục.

Tá Đằng ninja ở phía trước phát hiện có mai phục, lại nghe thấy có tiếng lướt
gió, giống như âm thanh tập kích. Bọn họ lập tức tránh né loạt đạn bắn tới.
Phía trước phát hiện có đạn bắn tới nhưng phía sau lại không biết được điều
đó, bọn chúng chỉ thấy người phía trước nhảy tránh qua một bên, chính mình còn
chưa cảm thấy gì thì đã trúng đạn rồi.

Tá Đằng Dương Nhất phất tay lên, Tá Đằng Anh Vũ cùng Tá Đằng Tú Vũ lập tức
mang theo hai mươi mấy tên ninja tiến lên. Nhưng bọn Trần Thiên Minh sau khi
bắn một loạt đạn xong thì lập tức rút lui khỏi đó.

Tá Đằng Anh Vũ vốn định tiếp tục đuổi theo nhưng Tá Đằng Dương Nhất đã gọi bọn
họ quay lại:

– Không nên, cẩn thận có cạm bẫy.

Thương vong hơn hai mươi mấy ngươi, Tá Đằng Dương Nhất trong lòng cảm thấy tức
giận. Bản thân đang trong đêm mà đánh úp, hiện tại lại biến thành người ta
trong tối, mình ngoài sáng, còn ám toán không ít người của mình, thật sự khiến
hắn hận đến nỗi không nói nên lời.

– Chia làm 3 tổ, khoảng cách không nên quá xa cũng không nên quá gần. Tá Đằng
Anh Vũ, các ngươi đi phái trước mở đường.

Tá Đằng Dương Nhất không nghĩ xuất hiện thêm thương vong, sau khi tổn thất hai
mươi mấy người, bọn chúng đã không còn được bao nhiêu người.

Nhận được mệnh lệnh của Tá Đằng Dương Nhất, đám Tá Đằng ninja lập tức tách ra,
không còn tập trung một chỗ nữa, như vậy thì bọn Trần Thiên Minh muốn bắn lén
cũng trở nên khó khăn. Bởi vì bọn chúng đều biết võ công, nếu như bọn chúng đã
chú ý, vậy sẽ khó mà bắn trúng được. Vừa rồi là bởi vì tập trung một chỗ nên
người cảu Trần Thiên Minh mới có thể đánh lén thành công.

– Lão đại, hắn thật sự là một tên cáo già a!

Lâm Quốc nhìn tình cảnh phía trước nói. Bọn họ cũng không có đi quá xa, thấy
Tá Đằng Anh Vũ không đuổi theo, đám người Trần Thiên Minh lập tức quay trở lại
nơi Tá Đằng ninja đang đứng.

– Tiếp theo chúng ta phải làm gì?

Ngô Tổ Kiệt hỏi.

Trần Thiên Minh nhìn tình hình phía trước nói:

– Xem ra chúng ta phải cùng bọn chúng quyết chiến chính diện rồi. Hy vọng bọn
chúng không quá lợi hại so với Tỉnh Điền Đại Lang.

Trần Thiên Minh biết đich nhân tuy đã tổn thất không ít, nhưng muốn đánh bại
bên mình cũng không phải là không có khả năng. Hiện tại Tá Đằng Dương Nhất cố
ý để những cao thủ như Tá Đằng Anh Vũ đi trước chính là sợ Trần Thiên Minh
đánh lén. Bất quá, phía trước không được thì đánh phía sau.

Bởi vì Tá Đằng Dương Nhất cũng dẫn theo một đám cao thủ ở phía sau, nếu Trần
Thiên Minh đánh vào phía sau bọn chúng thì cũng sẽ bị đám ninja Tá Đằng cuốn
lấy. Hiện tại, chuyện mà Tá Đằng Dương Nhất muốn làm nhất là cùng người của
Liễu Sinh gia tộc chính diện giao phong, đây mới là ưu thế của bọn hắn, nhưng
bọn Trần Thiên Minh cũng như thế.

Sở dĩ Tá Đằng Dương Nhất mở rộng vòng vây, chính là để dụ cho đám Trần Thiên
Minh tập kích, lúc đó Tá Đằng ninja sẽ lập tức vây quanh không cho bọn Trần
Thiên Minh chạy thoát. Còn Trần Thiên Minh thì đang đợi chờ cơ hội, đợi lúc Tá
Đằng Dương Nhất cùng người của Liễu Sinh Lương Tử chính diện giao phong thì
hắn sẽ xuất lĩnh bọn Lâm Quốc tập kích quân của Tá Đằng.

– Người của Liễu Sinh gia tộc ở phía trước.

Một tên Tá Đằng ninja hướng về phía Tá Đằng Dương Nhất hội báo.

– Ta biết. Mọi người phải cẩn thận, không nên vội vàng tiến lên, cẩn thận có
âm mưu.

Đã nhiều lần bị người mai phục, Tá Đằng Dương Nhất có chút lo sợ mình đang lọt
vào tròng của đối phương, liền ra lệnh cho người của mình thận trọng, cẩn thận
ứng phó.

Trần Thiên Minh vẫn luôn chú ý đến đội ngũ của Tá Đằng ninja, hắn đã để Ngô Tổ
Kiệt và Chiêm Ỷ đi qua bên kia. Lúc sau, hắn sẽ cùng Lâm Quốc, Trương Ngạn
Thanh, Tiểu Tô phụ trách đánh lensm sau đó ba người Lâm Quốc sẽ lui trước, một
mình hắn đoạn hậu rồi chạy sau. Hắn không tin, hai bên hợp công cũng không thể
khiến cho bọn Tá Đằng chỉ còn chừng năm trăm người.

– Tá Đằng Dương Nhất, chúng ta ở trong này, các ngươi có bản lãnh thì nhanh
lại đây!

Liễu Sinh Lương Tử đã nhận được tin tức của Trần Thiên Minh, nàng liền cố ý
lớn tiếng la lên.

– Cha, có muốn ta dẫn người qua đó đem nữ nhân kia xử lý hay không?

Tá Đằng Mộc nghe được Liễu Sinh Lương Tử dám nói chuyện với cha mình như vậy
khiến hắn vô cùng tức giận.

– A Mộc, không nên vọng động, cẩn thận có cạm bẫy.

Tá Đằng Dương Nhất vỗ bả vai của Tá Đằng Mộc một cái, nói. Liễu Sinh Lương Tử
cố ý nói như vậy, nơi đó có thể có cạm bẫy.

Liễu Sinh Lương Tử lại cười to, lớn tiếng nói:

– Làm sao thế, không nghĩ ra Tá Đằng Dương Nhất thiên toán vạn toán, muốn
Liễu Sinh gia tộc chúng ta cùng Tỉnh Điền gia tộc đánh đến lưỡng bại câu
thương, để cho các ngươi ngư ông đắc lợi, hiện tại có cơ hội đến rồi, sao lại
không đến đây giết ta.

Tddm phẫn nộ nói:

– Liễu Sinh Lương Tử, tiện nữ nhân này, ngươi sử dụng những thủ đoạn tam lưu
này để đối phó chúng ta, có bản lĩnh thì chúng ta quang minh chính đại mà
quyết đấu.

– Chê cười. Đây là nhà của ta, là ngươi đến đánh lén chúng ta, không phải
hiện tại ta đang ở chỗ này sao? Ngươi có bãn lĩnh thì tới đây.

Liễu Sinh Lương Tử lạnh lùng nói. Khi nàng nghe được Trần Thiên Minh đã đem
hơn 400 người của Tá Đằng gia tộc giết chết, nàng cũng bớt lo lắng không ít,
xem ra kế sách của Trần Thiên Minh rất hữu dụng, nếu không Liễu Sinh gia tộc
đã sớm bị Tá Đằng gia tộc tiêu diệt rồi.

– Ta xem một hồi nữa ngươi còn có thể cười như bây giờ hay không?

Tá Đằng Dương Nhất là một lão hồ ly, hắn biết muốn tiêu diệt Liễu Sinh gia tộc
thì không thể nóng vội nhất thời được, cẩn thận đề phòng mai phục, chậm rãi
tiến tới mới là thượng sách.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.