Lưu Manh Lão Sư

Chương 703: Bí phương


Lúc Trần Thiên Minh mở mắt ra đã thấy bọn Lâm Quốc ngồi ở bên cạnh lo lắng
nhìn hắn.”Hiện tại mấy giờ rồi? Các ngươi sao lại ở phòng của ta?” “Trời ạ,
lão đại kích thích khí hộ rốt cục bị tác dụng phụ. Hiện tại hắn không nhớ nổi
chuyện lúc trước. Hắn có bị mất trí nhớ không đây?” Trương Ngạn Thanh bên cạnh
lo lắng nói.”Lão đại, ngươi còn nhận ra ta không? Ta tên gì?” “Ngươi mới là
người mất trí nhớ đó. Ngươi gọi là sắc lang Trương Ngạn Thanh cho dù ngươi có
hóa thành tro ta cũng nhận ra được ngươi.” Trần Thiên Minh tức giận mắng. Hiện
tại Trần Thiên Minh đã nhớ lại cuộc tập kích trong Tỉnh Điền gia tộc. Lúc đó
hắn té xỉu bất tỉnh nhân sự. “Thật tốt quá, lão đại không có chuyện gì.”
Trương Ngạn Thanh cao hứng nói. Trần Thiên Minh tức giận nói “Ai nói không có
chuyện gì? Ta đau nhức cả người, nội lực cũng không có khôi phục như cũ.” Mới
vừa rồi Trần Thiên Minh thầm vận công, nội lực của hắn chỉ còn lại hai ba
thành.”Ai, xem ra vẫn là Đình tỷ nói đúng, dùng biện pháp như thế thì sớm muộn
gì thân thể cũng bị báo ứng.' “Lão đại, ngươi đã hôn mê một ngày rồi, bây giờ
đã là buổi tối.” Lâm Quốc nói với Trần Thiên Minh. “Ai, không nghĩ tới ta đã
ngất lâu như vậy. Lương Tử cùng Trinh Tử sao rồi?” Trần Thiên Minh lo lắng
hỏi. Trương Ngạn Thanh bi thống nói “Lão đại, ngươi đừng có như vậy được
không? Tối ngày hôm qua, mọi người đều phải vào sanh ra tử, ta vì giết Ninja
của Tỉnh Điền gia tộc mới bị đánh trọng thương, ngươi chẳng quan tâm đến huynh
đệ chúng ta mà chỉ quan tâm đến mỹ nữ, làm huynh đệ chúng ta thương tâm quá.”
“Ngạn Thanh.” Trần Thiên Minh nhỏ giọng kêu lên. “Lão đại, ngươi không cần xấu
hỗ.” Trương Ngạn Thanh cao hứng nói.”Dù sao tất cả mọi người đều quen nhau như
vậy. Ngươi chỉ cần đưa ta một trăm vạn đôla là được. Nếu không ngươi đem toàn
bộ tiền riêng của ngươi cho ta cũng được. Ta không phải là người có lòng
tham.” Trương Ngạn Thanh nói xong liền tỏ ra chánh khí nghiêm nghị. “Vậy ngươi
tới đây một chút” Trần Thiên Minh cắn răng nói. Mẹ nó, cái tên thỏ tể lừa gạt
này, dám ăn tiền trên đầu của mình, nếu như không để cho hắn biết một ít màu
sắc thì hắn nhất định vẫn làm loạn. Trương Ngạn Thanh cười lộ cả hàm răng, mắt
hắn híp lại cười nói “Lão đại, ngươi thật tốt quá, cho ta ngay bây giờ sao?”
Trương Ngạn Thanh không biết rắng giờ này Trần Thiên Minh làm gì có tiền ở
đây. “Tới địa ngục đi” Trần Thiên Minh đá một cước vào trên đúi Trương Ngạn
Thanh “Ngươi dám lừa gạt lão đại ta a. Ta thấy gan ngươi lớn rồi đó.” “Ai, chỉ
lừa gạt lão đại chút xíu thôi mà.” Trương Ngạn Thanh nói. Lâm Quốc nói với
Trần Thiên Minh “Lão đại, Lương Tử cùng Trinh Tử đang bận một số chuyện tình
của Liễu Sanh gia tộc, với họ muốn xử lý một số chuyện ngày hôm qua.” Trần
Thiên Minh cũng biết chuyện tối ngày hôm qua. Nặc dù nói hai đại gia tộc sống
mái với nhau là chuyện tình bình thường trong nước Nhật nhưng cũng phải xử lý
tốt một chút. Hiện tại, Liễu Sanh gia tộc thủ thắng nên bọn họ là có thể nhận
được một chút gia sản của Tỉnh Điền gia tộc, mặc dù không phải là toàn bộ
nhưng cũng vô cùng khả quan. “Lão đại, chị dâu nói một lát nữa sẽ tới” Ngô Tổ
Kiệt nói với Trần Thiên Minh.”Nàng giao cho ta nhiệm vụ nói ngươi vừa tỉnh dậy
thì phải báo cho nàng biết.” “Lão đại, thân thể của ngươi thế nào rồi?” Lâm
Quốc lo lắng nói. Trần Thiên Minh thở dài một hơi nói “Ai, tại ta kích thích
khí hộ nên tạo thành hậu quả này. Lần trước Đình tỷ đã nói cho ta biết sớm
muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện. Không nghĩ tới lần này ta kích thích hai lần
thật sự thì xảy ra chuyện. Cũng may ta đã đem tên Đạo Chân kia giết chết rồi
mới gặp chuyện, nếu không thì đã có ảnh hưởng lớn đến đại cục rồi. Vừa rồi ta
đã thử vận công, đoán chừng hai ngày nữa sẽ không có chuyện gì.” “Không có
chuyện gì là tốt rồi” Lâm Quốc yên lòng. “Thiên Minh, anh sao rồi?” Một thanh
âm lo lắng từ ngoài cửa truyền tới, là thanh âm của Liễu Sanh Lương Tử. Trần
Thiên Minh cười nói “Không có chuyện gì. Nghỉ ngơi một chút là được.” Trần
Thiên Minh thấy phía sau Liễu Sanh Lương Tử là Trinh Tử, hắn nhìn vẻ mặt lo
lắng của hai người bọn họ làm cho Trần Thiên Minh cảm thấy mình bị như thế này
cũng đáng giá. Trinh Tử nhìn quét qua mọi người một cái nói “Các ngươi cũng
mệt mỏi rồi, đi về nghỉ ngơi đi. Nơi này có tiểu thư và ta là được.” Mọi người
nghe Trinh Tử nói như vậy, không thể làm gì khác hơn là từ biệt với Trần Thiên
Minh rồi trở về phòng của mình. Liễu Sanh Lương Tử thấy tất cả mọi người đi
xong, liền đau lòng nói “Thiên Minh, sau này anh phải chú ý một chút, nếu như
anh xảy ra chuyện gì thì hai tỷ muội chúng ta làm sao bây giờ?” Nói xong ánh
mắt Liễu Sanh Lương Tử đỏ lên. “Hắn không thèm chúng ta nữa mà” Ánh mắt Trinh
Tử cũng đỏ lên, khó trách các nàng thương tâm như vậy, Trần Thiên Minh hôn mê
một ngày trời mặc dù có bọn Lâm Quốc vận công chữa thương cho Trần Thiên Minh
nhưng Trần Thiên Minh vẫn bất tỉnh không tỉnh lại làm hại các nàng lo lắng một
ngày. “Sao anh lại không cần các em? Em không thấy tối ngày hôm qua anh liều
mạng bảo vệ các em giết chết Ninja của Tỉnh Điền gia tộc sao?” Trần Thiên Minh
cảm thấy như mình bị oan uổng vậy. Nếu như mình không cần đến các nàng thì sao
mình lại liều mạng như vậy? Trinh Tử nói “Nếu như sau này anh quan tâm đến
chúng ta. Thì anh phải đặt tính mạng của mình lên hàng đầu, nếu không anh chết
thì chúng ta cũng không sống được.” “Có nghe hay không? Sau này không được làm
như vậy” Liễu Sanh Lương Tử nhẹ nhàng nói bên tai Trần Thiên Minh. Một cỗ mùi
thơm ngát truyền đến làm cho tâm thần của Trần Thiên Minh sảng khoái. Trần
Thiên Minh gật đầu nói “Anh biết rồi. Đại tiểu lão bà, sau này anh có thấy các
em bị người ta khi dễ thì anh cũng phải tự bảo vệ mình.” “Anh dám?' Trinh Tử
nghe Trần Thiên Minh nói như vậy giận đến hai tay nắm lại muốn liều mạng với
Trần Thiên Minh. “Vậy các em muốn ta như thế nào? Không để cho anh liều mạng
nhưng cũng không thể đứng nhìn.” Trần Thiên Minh cười khổ. “Anh không thể để
cho người khác khi dễ chúng ta. Nhưng cũng không thể liều mạng.” Trinh Tử giảo
hoạt nói với Trần Thiên Minh. Trần Thiên Minh không nói gì nữa. Ai, đúng là nữ
nhân nước Nhật không chịu nói đạo lý mà Liễu Sanh Lương Tử lo lắng nói “Thiên
Minh nội lực của anh khôi phục chưa? Thương thế của anh như thế nào?” Mặc dù
nghe Lâm Quốc nói không có gì đáng ngại, nhưng Liễu Sanh Lương Tử vẫn muốn
nghe Trần Thiên Minh tự nói. “Ai, nội lực của anh còn không có khôi phục” Trần
Thiên Minh khẽ thở dài một hơi. Bất quá sắc mặt của hắn tuyệt không khổ, bởi
vì hắn nghĩ tới một biện pháp. Đây là một phương pháp vô cùng hứng thú.”Chỉ có
thể dùng bí truyền độc nhất vô nhị truyền nam không truyền nữ của sư môn anh
để chữa trị, một thế hệ chỉ truyền một bí phương thôi.” “Bí phương?” Liễu Sanh
Lương Tử hỏi “Là bí phương gì?” Trần Thiên Minh cố ý nhìn bốn phía một chút
mới cẩn thận nói với Trinh Tử “Trinh Tử, trước tiên em đem cửa cài then lại,
nghe ngoài cửa có người nghe lén hay không.” Trinh Tử thấy bộ dáng nghiêm
trọng của Trần Thiên Minh như thế, nên nàng cũng khóa cửa cẩn thận nghe ngóng
một hồi lắc đầu nói “Phía ngoài không có ai. Thiên Minh là cái bí phương gì
vậy?” “Bí phương này phải có các em hỗ trợ mới được. Không biết các em có chịu
hay không?” Trần Thiên Minh cố ý dừng một chút rồi mới nói tiếp. “Thiên Minh,
sao anh lại nói như vậy. Hai tỷ muội chúng ta yêu anh cho dù anh bảo chúng ta
đi tìm chết chúng ta cũng nguyện ý đi.” Liễu Sanh Lương Tử hờn dỗi nhìn Trần
Thiên Minh. Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói”Các em nguyện ý là được. Biện pháp
này của anh chính là muốn các em làm cái kia kia đó” Trần Thiên Minh vừa nói
vừa nhìn bộ ngực cao vút của Liễu Sanh Lương Tử và Trinh Tử. Cha mẹ ta ơi, nữ
nhân của mình càng ngày càng hấp dẫn. Xem ra buổi tối hôm nay phải là chuyện
thương thiên hại lý mới được. Trần Thiên Minh âm thầm nghĩ tới. “Tiểu thư hắn
lưu manh, ngươi nhìn nét mặt hắn bây giờ sẽ biết.” Trinh Tử thấy Trần Thiên
Minh nhìn nàng như vậy, lập tức đem tay che ở trước ngực. “Trời ạ, anh không
gạt các em đâu. Đây chính là tuyệt chiêu của sư môn. Lần trước các em không
phải cũng đã làm cái kia kia, sau đó nội lực liền đề cao sao?” Trần Thiên Minh
thấy Trinh Tử không tin liền giải thích cho nàng. Liễu Sanh Lương Tử suy nghĩ
một chút rồi nói “Trinh Tử, hắn nói cũng có chút đạo lý. Lần đó hắn làm như
vậy xong, sau đó nội lực của chúng ta liền tăng lên.” Trinh Tử ngẫm lại liền
đỏ mặt nói “Tiểu thư, ngươi muốn như thế nào thì ta làm như thế nấy.'. “Tốt
lắm, chúng ta mau lại đây đi!” Trần Thiên Minh lập tức đứng lên, sau đó một
trận tiếng vang hình như là từ trong bụng hắn truyền ra. Liễu Sanh Lương Tử
cười nói “Thiên Minh, hay là anh ăn một chút gì đi. Anh đã một ngày không có
ăn rồi, anh nghe bụng của anh đang biểu tình kìa.” Trần Thiên Minh lắc đầu nói
“Không vội, trước tiên anh khôi phục nội lực rồi sau đó ăn cơm cũng được.”
Trần Thiên Minh làm sao có thể để chậm trễ thời gian đây? Hắn lập tức kéo Liễu
Sanh Lương Tử đến bên cạnh mình. Lang thủ lập tức sờ lên ngực Liễu Sanh Lương
Tử.”Trinh Tử, em cũng cởi y phục của em ra đi, không nên đến lúc đó lãng phí
thời gian luyện công của anh.” Trần Thiên Minh quay đầu lại nói với Trinh Tử.
Trinh Tử đỏ mặt, nghe Trần Thiên Minh nói như vậy nàng không thể làm gì khác
hơn là từ từ cởi y phục của mình, lộ ra thân thể mê người. “Các lão bà tốt của
anh, lão công muốn luyện Hương Ba Công tiếp.” Trần Thiên Minh hưng phấn suy
nghĩ. Trần Thiên Minh cũng không biết mình luyện Hương Ba Công bao lâu, hắn
chỉ biết là dưới động tác dũng mãnh của mình, Liễu Sanh Lương Tử cùng Trinh Tử
bị mình làm 'cái kia” tơi bời tay chân vô lực. Cuối cùng hắn mới tiết ra dục
hỏa rồi thở dài một hơi. “Thiên Minh, nội lực của anh sao rồi? Khôi phục được
đến đâu?” Liễu Sanh Lương Tử hữu khí vô lực nói. Nàng không biết tại saoTrần
Thiên Minh lợi hại như thế. Mình cùng Trinh Tử căn bản không đối phó được hắn.
Trần Thiên Minh nói “Tốt hơn nhiều, hẳn là khôi phục đến tám phần nội lực.
Ngày mai có thể hoàn toàn khôi phục.” “Vậy thì tốt, như vậy mới không uổng phí
sự quan tâm của tiểu thư đối với ngươi.” Trinh Tử nghe Trần Thiên Minh nói như
vậy, trong lòng cũng buông xuống, bất quá nàng không dám nói mình mà chỉ nói
Liễu Sanh Lương Tử. “Thiên Minh, Liễu Sanh gia tộc cuối cùng đã đánh bại được
gia tộc mạnh nhất trong tam đại gia tộc là Tỉnh Điền gia tộc, sau này chúng ta
không bao giờ … nhỏ yếu nữa.” Liễu Sanh Lương Tử cao hứng nói với Trần Thiên
Minh.”Hết thảy đều nhờ có lão công ngươi a!” Nói xong Liễu Sanh Lương Tử cảm
kích hôn Trần Thiên Minh một cái. “Tam đại gia tộc không phải còn có gia tộc
Tá Đằng sao? Ở trong ấn tượng của anh, thực lực bọn họ cũng ngang các em,
không phải sao?” Trần Thiên Minh giống như nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên hỏi
Liễu Sanh Lương Tử.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.