Lưu Manh Lão Sư

Chương 689: Tuyệt thế diệu kế


Trần Thiên Minh vừa đi trở về phòng của mình vừa cao hứng nói “Hỏi thế gian
tình là gì?” Nói xong hắn kéo cửa ra. Kêu bọn Lâm Quốc ở bên cạnh chạy tới.

“Lão Đại ngươi nhặt được mỹ nữ rồi à?” Ngô Tổ Kiệt nhìn bộ dáng Trần Thiên
Minh đắc ý không tự chủ được hỏi.

“A Quốc, các ngươi chuẩn bị một chút, chúng ta tạm thời không về. Mấy ngày nữa
chúng ta phải đem tên bại hại Tỉnh Điền Phu Lang kia giết chết.” Trần Thiên
Minh cười nói. Giống như không thèm để ý đến những thứ vấn đề nhàm chán
khác.”Tiểu Ỷ, ngươi đi gọi Điền Cát tới đây một chút.”

“Tốt, chúng ta còn phải ở chỗ này vui đùa một chút.” Trương Ngạn Thanh cao
hứng nói.”Lão Đại, ngươi có phải hay không cùng Liễu Sanh Lương Tử tiểu thư
hòa hảo rồi? Nhìn bộ dạng ngươi hiện tại chắc là không muốn rời nơi này a.”

Trần Thiên Minh hiểu ý Trương Ngạn Thanh nói “Cái này là nhờ ta. Bình thời kêu
ngươi học nhiều một chút sao ngươi không chịu học? Bộ dáng của ta gọi là hạnh
phúc, ngươi hiểu không?”

“Lão Đại, chúng ta làm sao đối phó với Tỉnh Điền Đại Lang?” Trương Ngạn Thanh
hỏi Trần Thiên Minh.

“Ta đã nghĩ tới một tuyệt thế diệu kế” Trần Thiên Minh hướng về phía Trương
Ngạn Thanh cười âm hiểm nói.

“Cái gì? Tuyệt thế diệu kế a. Lão Đại có muốn ta làm diễn viên hay không? Ta
nghe Điền Cát nói, nữ nhân ở đây rất thích anh hùng. Nếu như ta làm diễn viên
đem Tỉnh Điền Đại Lang giết chết thì ta có thể cua được rất nhiều mỹ nữ.”
Trương Ngạn Thanh vừa nói vừa chảy nước miếng.

Trần Thiên Minh cố ý suy nghĩ một chút nói “Được, cái này không có vấn đề gì
bởi vì … lần này không có ngươi thật sự là không được a!”

Hai mắt Trương Ngạn Thanh sáng lên, hắn kích động phe phẩy cánh tay của Trần
Thiên Minh nói “Ha ha, lão đại vẫn là hảo a, lần này đến lượt ta uy phong!”

“Ngạn Thanh, chuyện là như vậy. Ta nghe nói Tỉnh Điền Đại Lang rất yêu thích
Đoạn Bối. Ngươi hãy hành thích Đoạn Bối, sau đó giả trang làm nàng âm thầm
giết chết Tỉnh Điền Đại Lang. Đoán chừng đến lúc đó ngươi nhất định uy phong
lẫm lẫm, muốn cua bé nào cũng dễ như trở bàn tay.” Trần Thiên Minh cười nói.

“Trời ạ, lão tử không phải là người làm loại chuyện này. Chuyện này không
thích hợp với ta a. Ngươi kêu người khác đi đi, nếu không Tiểu Kiệt cũng được
đấy. Nhìn Tiểu Kiệt anh tuấn tiêu sái hơn ta nhiều, hắn đi rất thích hợp.”
Trương Ngạn Thanh nghe hắn phải giả trang Đoạn Bối, toàn thân hắn cũng nổi da
gà lên. Hắn vội đem Ngô Tổ Kiệt bên cạnh kéo ra.

Trần Thiên Minh gõ đầu Trương Ngạn Thanh một cái nói “Ta nói giỡn thôi, nếu
như chuyện chuyện lần này có thể giải quyết dễ dàng thì Lương Tử cũng không
cần phí đầu óc sợ chúng ta xảy ra chuyện gì. Bất quá ta đã biết nhược điểm của
bọn hắn ở nơi nào, lần sau nhất định giết chết bọn họ”

“Lão Đại, Điền Cát tiên sinh đã tới .” Chiêm Ỷ đi tới bên người Trần Thiên
Minh nhỏ giọng nói.

Điền Cát khẽ khom người với Trần Thiên Minh nói “Trần tiên sinh, ngươi gọi ta
tới có gì phân phó?”

Trần Thiên Minh nói “Điền Cát, ngươi sau này gọi ta là Thiên Minh đi. Ta gọi
ngươi tới đây là để ngươi phái người mang bọn A Quốc đi điều tra một chút về
chuyện Tỉnh Điền gia tộc.”

“Các ngươi muốn đi điều tra? Trần tiên sinh, các ngươi thật sự không về nước?”
Điền Cát cao hứng kêu lên.”Chuyện này tốt lắm, không cần tiểu thư phiền não
nữa rồi.”

“Ừm, ta đã cùng Lương Tử nói qua, chờ chúng ta giết chết Tỉnh Điền Đại Lang,
rồi sẽ mua vé may bay trở về” Trần Thiên Minh nói.

“Tốt” Điền Cát nói.

Trần Thiên Minh nói “A Quốc, ngươi mang theo Tiểu Kiệt, Tiểu Ỷ, Ngạn Thanh
cùng Tiểu Tô chia nhau làm việc. Đem một ít chuyện tra xét rõ ràng rồi nói cho
ta biết.” Nói xong Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói bên tai Lâm Quốc và Trương
Ngạn Thanh.

“Chúng ta biết rồi.” Lâm Quốc cùng Trương Ngạn Thanh gật đầu nói.

“Trần tiên sinh, ta vẫn gọi ngươi như vậy đi. Hiện tại liền phái người dẫn bọn
hắn đi, mặc dù chúng ta không có cao thủ gì nhưng hạ nhẫn thì rất nhiều.” Điền
Cát hưng phấn nói. Hắn đã đem Trần Thiên Minh thành đệ nhất cao thủ trong lòng
mình. Hiện tại có Trần Thiên Minh gia nhập, hắn cũng không sợ bọn Tỉnh Điền
Đại Lang nữa.

“Tốt lắm, các ngươi cũng đi nhanh đi. Ta mệt mỏi một buổi sáng rồi, ta muốn đi
ngủ.” Trần Thiên Minh khoát khoát tay nói với bọn họ. Hắn mới ngủ được bốn giờ
đã bị Trinh Tử cuồng bạo đánh thức. Sau đó lại cùng Lương Tử đại chiến mê
người ba trăm hiệp, hắn có thể không mệt mỏi sao?

“Mệt mỏi một buổi sáng?” Trương Ngạn Thanh cùng Ngô Tổ Kiệt mập mờ liếc nhau.

“Ta….vừa rồi ta cùng Lương Tử thương lượng cách đối phó Tỉnh Điền gia tộc cho
nên mới mệt mỏi. Ánh mắt của các ngươi như vậy là sao? Các ngươi cho là lão
Đại ta giống như các ngươi sao? Các ngươi đi mau, nếu không ta một cước đá
chết các ngươi đó.” Trần Thiên Minh giơ chân của mình lên uy hiếp bọn họ.

Trần Thiên Minh đuổi bọn họ đi, sau đó nằm trên giường đắp chăn lại, làm một
giấc xuân thu mộng đẹp. Phải ngủ bù mới được bằng không ta sẽ không còn đẹp
trai mất. Trần Thiên Minh âm thầm nghĩ tới.

Ngay khi Trần Thiên Minh mới vừa nhắm mắt thì hắn liền cảm giác cửa phòng nhẹ
nhàng bị kéo ra.

“Người nào?” Trần Thiên Minh kêu lên. Chân khí của hắn lập tức lưu chuyển khắp
toàn thân. Nếu như có sự tình gì hắn lập tức đánh chân khí ra.

“Trần Thiên Minh, tên lưu manh này!” Thanh âm của Trinh Tử vang lên bên cạnh
cửa.

“Uy, là Trinh Tử. Ngươi có thể cho ta ngủ một chút hay không? Nếu không thì
như vậy đi, ngươi trước hết để cho ta ngủ đủ rồi sau đó ngươi hãy mắng chửi,
có được không?” Trần Thiên Minh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đầy oán khí của Trinh
Tử. Nữ nhân này, làm sao lại giống như Âm Hồn Bất Tán vậy. Lúc mình cùng Lương
Tử vận động thì nàng cũng xuất hiện. Hiện tại mình sắp ngủ thì nàng cũng xuất
hiện.

Chẳng lẽ đúng như lời của Lương Tử, nàng thích mình cho nên thời thời khắc
khắc đều theo sát mình. Muốn biểu lộ yêu thương với mình? Bất quá nàng tại sao
không đợi cho mình ngủ một chút rồi đến, chẳng lẽ nàng thật sự biểu lộ bây giờ
sao? Nhưng như vậy thì không tốt a, mình chưa chuẩn bị tâm lý, không biết nên
đáp ứng nàng hay là cự tuyệt nàng nữa.

“Ngủ? Ta cho ngươi ngủ.” Trinh Tử vừa nói vừa đá một cước vào bụng Trần Thiên
Minh. Mới vừa rồi nàng vẫn theo sau Trần Thiên Minh, nhưng không nghĩ tới gian
phòng của Trần Thiên Minh có nhiều người như vậy. Nên không có cách nào, nàng
không thể làm gì khác là chờ bọn hắn đi hết rồi nàng mới tiến vào tìm Trần Đại
Minh báo thù.

Trần Thiên Minh vốn định dùng chân khí đem Trinh Tử bắn ngược ra ngoài. Nhưng
nghĩ đến Lương Tử nói Trinh Tử là trợ thủ tốt nhất của nàng nên hắn không dám
nặng tay. Chỉ tung mình tránh một cước của Trinh Tử, sau đó ngồi dậy nói
“Trinh Tử, ta nói lần cuối. Ta không muốn giao thủ với ngươi là vì nể mặt
Lương Tử.”

Không nói Lương Tử thì thôi, Trinh Tử vừa nghe nhắc đến Lương Tử thì nàng nghĩ
đến chuyện vừa rồi Trần Thiên Minh ở trên giường “Khi dễ” Lương Tử liền đáp
lễ:”Trần Thiên Minh, ngươi có bản lãnh thì đánh với ta.” Nói xong Trinh Tử
hướng về phía Trần Thiên Minh hung hăng đá ra một cước. Nàng biết võ công của
Trần Thiên Minh trên nàng xa xa. Bây giờ không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi
đá.

Tốt, cọp không ra oai còn bị tưởng là mèo bệnh. Trần Thiên Minh cũng nổi giận,
xem ra mình không để Trinh Tử biết chút màu sắc thì không được nữa. Cho nên
hai tay Trần Thiên Minh hợp lại, hai cổ nội lực dồn trên tay đem một cước chứa
kình phong kia của Trinh Tử chặn lại.

Trinh Tử muốn đem chân kéo về, nhưng hiện chân của nàng giống như bị thứ gì
vững vàng kẹp lại, muốn kéo cũng kéo không ra.”Trần Thiên Minh, ngươi buông
chân của ta ra”

“Ngươi cho ta là mèo bệnh a. Đá ta một cước rồi bảo ta buông ra, sau đó lại đá
ta tiếp đúng không?” Trần Thiên Minh vừa nói vừa lấy tay kéo chân của Trinh
Tử. “Ba ” một tiếng Trinh Tử mềm nhũn té trên giường hắn.

“Hừ, hôm nay ta cho ngươi biết ai là đại gia!” Nói xong Trần Thiên Minh đem
Trinh Tử đẩy xuống. Hắn trực tiếp ngồi ở trên lưng Trinh Tử.

“Trần Thiên Minh, ngươi đứng lên cho ta.” Trinh Tử hiện tại ở trên giường làm
nàng nhớ tới chuyện kia. Nhưng phát hiện mình bị Trần Thiên Minh điểm không
nhúc nhích được.

“Ta hiện tại muốn cho ngươi biết đắc tội với Trần Thiên Minh ta thì có kết quả
gì. Bất quá ngươi là muội muội Lương Tử, ta cũng như là tỷ phu của ngươi. Cho
nên ta hiện tại phải giúp Lương Tử dạy dỗ ngươi.” Nói xong Trần Thiên Minh
đánh lên cặp mông đằy đặn của Trinh Tử.

“Ba ” Trần Thiên Minh đánh một cái làm hắn cảm giác vô cùng thoải mái. Trinh
Tử mặc quần jean co giãn làm cái mông của nàng vẽ lên một đường cong lồi lõm.
Khiến Trần Thiên Minh muốn sờ thử. Bất quá hắn nghĩ tới mình đã nói chỉ cần
một mình Lương Tử ở bên là được nên hắn không thể đổi ý nữa.

“Trần Thiên Minh, ta hận ngươi.” Trần Thiên Minh hạ thủ rất nặng, Trinh Tử cảm
giác cái mông của mình rát lên. Nàng xấu hổ nhưng không có cách nào nhúc nhích
được.

Trần Thiên Minh tức giận nói “Ngươi còn không biết xấu hổ. Ta đã nhẫn nhịn
ngươi lâu rồi mà ngươi vẫn tay đấm chân đá, ta không có thiện lương như Bồ
Tát. Hôm nay ta không dạy dỗ ngươi thì ta không còn gọi là Trần Thiên Minh
nữa.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa tiếp tục đánh lên cặp mông của Trịnh Tử

“Chát….Chát….Chát” thanh âm không ngừng vang lên.

Trinh Tử cắn răng không phát ra tiếng để Trần Thiên Minh đánh. Nước mắt của
nàng từng giọt từng giọt rơi xuống đất. Bình thời nàng chỉ nghe lời Liễu Sanh
Lương Tử, còn lời của những người khác thì nàng không để trong mắt. Nhưng kể
từ khi Trần Thiên Minh tới, hắn đã mạnh hơn so với nàng, bây giờ còn bắt được
mình, đánh cái mông của mình nữa. Nàng vừa thẹn vừa giận, hận không thể chết
tại chỗ .

“Thiên Minh, anh đừng đánh nữa được không?” Thanh âm của Liễu Sanh Lương Tử từ
bên ngoài truyền vào. Sau khi nàng tỉnh giấc, muốn tìm Trần Thiên Minh thương
lượng cách đối phó Tỉnh Điền Đại Lang nhưng không nghĩ tới lại thấy một màn
như vậy.

Trần Thiên Minh vội vàng ngừng tay. Vung tay lên dùng một đạo chân khí giải
khai cho Trinh Tử. Hắn đứng lên xấu hổ nhìn Liễu Sanh Lương Tử nói “Lương Tử,
tại anh không tốt, vừa rồi anh ngủ ở chỗ này thì nàng ta tìm anh gây sự cho
nên…”

Liễu Sanh Lương Tử nhìn Trần Thiên Minh cười cười nói “Cái này em biết. Chuyện
này để cho em xử lý đi! Anh hãy nghỉ ngơi một chút, lát nữa em sẽ tới tìm anh
thương lượng cách đối phó Tỉnh Điền Đại Lang.”

“Tiểu thư…ta…” Trinh Tử vừa nghe Trần Thiên Minh cũng muốn đối phó Tỉnh Điền
Đại Lang. Nàng liền chột dạ.

“Trinh Tử ngươi theo ta trở về.” Nói xong Liễu Sanh Lương Tử cũng không quay
đầu lại liền đi ra ngoài.

“Vâng” Trinh Tử cúi đầu đi ra theo.

Trời ạ, ta mới vừa rồi sao lại đánh Trinh Tử vậy? Đó còn là bộ vị trọng yếu
của con gái nữa chứ! Sớm biết vậy, ta đã đánh chân của nàng hoặc là tay của
nàng rồi! Chuyện này thảm rồi, bị Lương Tử thấy, nhất định nàng tưởng là ta
lưu manh với Trinh Tử nữa. Trong lòng của Trần Thiên Minh kêu thảm.

Liễu Sanh Lương Tử mang theo Trinh Tử trở lại gian phòng của mình, nàng không
nói gì chẳng qua là nhìn Trinh Tử.

Trinh Tử lập tức quỳ xuống cúi đầu nói “Tiểu thư, ta sai rồi. Tại ta khống chế
mình không được, muốn tìm Trần Thiên Minh gây sự, ngươi xử phạt ta đi!”

Liễu Sanh Lương Tử nhẹ nhàng thở dài một hơi nói “Trinh Tử, ta luôn luôn coi
ngươi là muội muội của ta, ta làm sao phạt ngươi được?” Nói xong Liễu Sanh
Lương Tử đi tới bên người Trinh Tử, đở Trinh Tử dậy đi tới trên giường của
mình. Sau đó hai người ngồi xuống.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.