Lưu Manh Lão Sư

Chương 683: Dọa dọa bọn chó Nhật kia


“Tiểu thư, cô có sao không?” Điền Cát cùng Trinh Tử quan tâm hỏi.

“Tôi không sao, chúng ta mau rời khỏi đây thôi.” Liễu Sinh Lương Tử nhìn Điền
Cát bọn họ, cũng thầm thở ra một hơi, đặc biệt khi chứng kiến đám thủ hạ của
Trần Thiên Minh, trong nội tâm của nàng cảm thấy vô cùng ôn nhu, đám người kia
đều là thủ hạ đắc lực của Trần Thiên Minh, Trần Thiên Minh hắn vì cứu mình mà
đem tất cả tinh anh tới đây.

“A Quốc, Ngạn Thanh, Tiểu Tô các cậu hãy lùi về phía sau.” Trần Thiên Minh lớn
tiếng kêu lên. Lâm Quốc ba người võ công so với Điền Cát bọn họ còn cao hơn,
mà khi ba người phối hợp uy lực lại tăng gấp bội.

Sau khi nói xong, Trần Thiên Minh liền xông về bên phải, đám Ninja kia lúc nãy
bị thương nặng, hiện tại hắn vừa vặn xông vào giết vài tên chơi.

Bọn Lâm Quốc cũng phối hợp với Trần Thiên Minh, khi Trần Thiên Minh xông lên
bọn họ lại lùi lại, dường như không để ý tới an nguy của Trần Thiên Minh vậy.

Liễu Sinh Lương Tử chứng kiến tình cảnh như vậy lập tức kêu lên: “Trần Thiên
Minh, anh mau trở lại, không cần phải đi chịu chết như vậy.” Tuy đám người của
Tỉnh Điền gia tộc đều bi bọn họ giết một ít thế nhưng vẫn còn vài chục người,
bởi sợ không phải là đối thủ của bọn chúng cho nên Liễu Sinh Lương Tử mới để
cho đám người mình lùi lại. Nhưng hiện tại Trần Thiên Minh ngược lại một mình
lao lên giết đám người kia, dường như là muốn tìm chết vậy.

“Liễu Sinh Lương Tử tiểu thư, cô không cần phải lo lắng cho lão đại, võ công
của anh ấy rất cao, một hồi sau sẽ trở lại thôi. Lão đại làm như vậy là để kéo
dài thời giai cho chúng ta lùi lại đó.” Lâm Quốc vừa đánh vừa lùi về phía sau.
Lâm Quốc biết với khinh công hiện tại của Trần Thiên Minh, không tới một hồi
là có thể bay về trận địa của mình, người giết được lão đại còn chưa có ra đời
a!

“Anh ấy có sao không?” Liễu Sinh Lương Tử vẫn có chút lo lắng, nếu như Trần
Thiên Minh thật sự có chuyên, nàng cũng tình nguyện không quay về.

“Cô tin tôi đi, không có việc gì đâu.” Trương Ngạn Thanh cũng ngắt lời nói.
Chính mình không có võ công như lão đại chứ nếu không thì, nhìn lão đại giết
đã nghiên như vậy thực là thích, chỉ chốc lát đã giết được vài tên Ninja của
Tỉnh Điền gia tộc.

Điền Cát cũng nói: “Tiểu thư, hiện tại võ công của Trần tiên sinh rất cao, hắn
an bài như vậy là có đạo lý của hắn, chúng ta hay là cứ theo kế hoạch của hắn
rút lui thôi!”

Liễu Sinh Lương Tử thấy bọn Lâm Quốc đều nói như vậy, nàng khẽ cắn môi nói:
“Được, chúng ta mau đi thôi.” Nói xong bọn họ lập tức hướng tới phía cánh cổng
mà phi, đám cao thủ của Tỉnh Điền gia tộc đều ở phía sau, một vài tên đang mon
men ở phía trước muốn ngăn cản đều bị Điền Cát cùng Trinh Tử giết chết.

Trần Thiên Minh thấy mình đã giết được ba tên Ninja, hắn cũng không dám ham
chiến, hiện tại hắn chỉ ỷ vào khinh công để tránh né đám người này vây khốn,
nếu như đám Ninja kia hoàn toàn vây tới mà nói, bản thân đối mặt với hơn mấy
chục người vô luận là thế nào cũng không thoát được.

Thế cho nên hắn lập tức xoay người bay trở lại…Đám Ninja muốn vây lấy Trần
Thiên Minh nhìn thấy hắn bay đi, cả đám vội vàng đuổi theo phía sau.

“Giết cái tên Cổ Minh kia cho ta.” Tỉnh Điền Đại Lang ở phía sau hét lớn. Tên
Cổ Minh này thực quá ghê tởm, ỷ vào một thân võ công cao cường đã giết không
ít thủ hạ của hắn, đặc biệt là cao thủ như Thạch Căn cũng bị giết chết khiến
hắn rất đau lòng!

“Ha ha người nào ngăn được lão tử.” Toàn thân Trần Thiên Minh bắn ra chân khí
cường đại khiến đám Ninja đều bị bức lùi lại phía sau, vài tên còn rút ám khí
ra ném về phía Trần Thiên Minh thế nhưng Trần Thiên Minh đều đánh bật trở lại.
Nhưng mà Trần Thiên Minh vẫn có chút hối hận vì lần này mình lại không có mang
theo Đoạt Mệnh Phi Đinh tới, bằng không có thể giết thêm vài tên Mộc Nhật quốc
nữa.

Khí thế của Trần Thiên Minh giống như gặp thần sát thần gặp quỷ giết quỷ, đám
Ninja muốn vây hắn lại lúc này không phải chết cũng bị hắn đánh hộc máu. Trước
kia Trần Thiên Minh còn chưa có bao giờ giết qua nhiều người Mộc Nhật quốc như
vậy, trong lòng hắn quả là thống khoái không cách nào hình dung.

“Lão đại, chúng ta mau đi thôi.” Lâm Quốc thấy Trần Thiên Minh đã giết tới
đây, hắn vội vàng hô to.

“Ta kháo, các cậu sao lại không bắn nữa, có phải là súng hết đạn hay không?”
Trần Thiên Minh mắng. Đám người phía sau càng đuổi càng nhiều, dường như giết
mãi không hết vậy.

“Ha ha, vừa rồi đánh đã tay quá cho nên súng trong tay cũng quên mất.” Lâm
Quốc vừa nói vừa nổ súng bắn tên Ninja ở bên cạnh.

Tên Ninja vừa thấy Lâm Quốc giơ súng về phía mình, hắn vội vàng bay đi tránh
viên đạn.

“Lão đại, xấu hổ quá, bọn em vừa rồi đánh rất đã nghiền, cho nên khi dùng súng
cũng đã đánh xong rồi.” Trương Ngạn Thanh xấu hổ nói.

Trần Thiên Minh nói: “Tại thời điểm mấu chốt các cậu hãy lấy súng ra, cho dù
không bắn cũng dọa đám chó Nhật kia một trận.”

Trương Ngạn Thanh hưng phấn nói: 'Lão đại đánh đám chó Mộc Nhật này thực đã
nghiền.'

'Vậy cậu xông lên đi, tôi phải chạy đây. Cậu không thấy có một đống người đang
đuổi theo à. Cậu không nghe Điền Cát nói Tỉnh Điền gia tộc có tới hơn trăm cao
thủ à.' Trần Thiên Minh vừa chạy vừa nói.

“Trời ạ, lão đại lão đại chờ em với, em cũng muốn chạy nè.” Trương Ngạn Thanh
vội vàng kêu lên. Cho nên bốn người vội vàng bay ra ngoài. Do khinh công của
bọn họ cao hơn một chút so với mấy tên Trung Nhẫn kia, cho nên khoảng cách
giữa hai đám người càng lúc càng xa. Chỉ có mấy tên Đại Nhẫn đuổi theo, ở phía
sau lại không còn người đuổi theo, bọn chúng lại sợ hãi không dám đuổi quá
gần. Bởi vì bọn chúng đều nghĩ người ta một đánh mười còn chiếm thượng phong,
huống chi mà nói chỉ mấy người mình.

Mà cuối cùng Trần Thiên Minh thỉnh thoảng lại tung ta một chưởng mang theo
cuồng phong cường đại, khiến đám người đuổi theo phải thoáng dừng lại. Sau khi
Trần Thiên Minh bọn họ ra khỏi Tỉnh Điền gia tộc, Điền Cát đã đứng ở phía
trước chờ bọn họ, Trinh Tử cùng Liễu Sinh Lương Tử lại không thấy đâu nữa.

“Trần tiên sinh các cậu đi theo tôi gặp tiểu thư, tiểu thư đã trở về Liễu Sinh
gia tộc rồi.” Điền Cát nói.

“Được chúng ta đi thôi.” Trần Thiên Minh gật đầu nói. Ra khỏi Tỉnh Điền gia
tộc, Tỉnh Điền Đại Lang bọn chúng muốn đuổi theo bọn họ cũng khó khăn, mà nếu
như làm quá lớn sẽ dẫn cảnh sát tới.

Tỉnh Điền Đại Lang mang người đuổi theo tới cổng trang viên, thấy mấy tên thủ
hạ đang đứng đó Tỉnh Điền Đại Lang tức giận nói: “Các ngươi sao lại không đuổi
theo nữa?”

“Tông chủ, bọn chúng có nhiều người, lại chạy rất nhanh chúng tôi không dám
đuổi theo.” Một tên Ninja trong đó cúi đầu nói.

“Một đám gia hỏa vô dụng.” Tỉnh Điền Đại Lang tức giận nói. Nhưng mà Tỉnh Điền
Đại Lang cũng biết đám người ngày hôm nay tới đây đều là kẻ võ công rất cao,
đặc biệt là cái tên gia hỏa tên gọi Cổ Minh kia, võ công của hắn cao tới mức
đáng sợ, ngay cả mười người vây công cũng không giết được hắn, còn bị hắn giết
mất mấy người. Z quốc từ lúc nào lại có cao thủ như vậy, mà nhìn tuổi của hắn
cũng không lớn hơn mình, lại còn nói là nam nhân của Liễu Sinh Lương Tử nữa.

Nếu như hắn thật sự là nam nhân của Liễu Sinh Lương Tử, vậy sau này mình sẽ
sống không yên rồi. Nghĩ tới đây Tỉnh Điền Đại Lang không khỏi lạnh rung. Vừa
rồi võ công của tên Cổ Minh kia quả là quá dọa người, chính mình rõ ràng đã
phong bế huyệt đạo của hắn còn không sao, lại có thể đánh bại vài tên cao thủ
mà ngay cả một người trong số đó mình cũng không thể đánh lại.

“Nhanh truyền mệnh lệnh của ta, đem cao thủ của chúng ta từ các nơi khác triệu
tập về tổng bộ.” Tỉnh Điền Đại Lang sợ hãi nói. Liễu Sinh Lương Tử đã đào
thoát, nhất định nàng ta sẽ tới trả thù. Nếu như đám cao thủ của Liễu Sinh gia
tộc kia tới hắn cũng không sợ, hắn sợ hãi chính là đám người tới từ Z quốc
kia, cũng không biết là tên kia có địa vị gì mà võ công lại đánh sợ như vậy.
Hiện tại Tỉnh Điền Đại Lang không dám đi gây chuyện với Liễu Sinh Lương Tử
nữa, hắn nghĩ mình nên bảo vệ bản thân như thế nào mới là việc quan trọng lúc
này.

“Vâng.” Tùng Tỉnh ở bên người Tỉnh Điền Đại Lang, cúi đầu nói.

“Tùng Tỉnh ngươi lập tức mời thầy của ta là Đạo Chân lão sư tới, nói ta có
việc gấp muốn nói với người.” Tỉnh Điền Đại Lang đột nhiên nhớ tới người có võ
công cao nhất chính là thầy của hắn, võ công của bọn hắn đều do vị thầy này
chỉ dạy. Đã nhiều năm lão không có xuống núi, hiện tại Tỉnh Điền gia tộc đang
lúc sinh tử tồn vong, cũng chỉ còn cách mời lão rời núi mà thôi.

Bởi vì sự xuất hiện của Trần Thiên Minh cùng võ công lợi hại của hắn khiến
Tỉnh Điền Đại Lang sợ hãi. Tâm kế cùng võ công của Trần Thiên Minh khiến cho
hắn bây giờ vẫn còn tim đập chân run, nếu như Trần Thiên Minh muốn trực tiếp
lấy tính mệnh của hắn mà nói vậy hắn tuyệt đối không thể nào thoát được.

“Vâng.” Ánh mắt của Tùng Tỉnh cũng đột nhiên sáng ngời, Đạo Chân lão sư chính
là một vị thần trong lòng đám người Đạo Chân lão sư, tất cả mọi người nghe vậy
tinh thần đều trở nên phấn chấn.

Trần Thiên Minh bọn họ lần này là có thể đi tới Liễu Sinh gia tộc là bởi vì
Liễu Sinh gia tộc cần Liễu Sinh Lương Tử xuất hiện. Phụ thân của Liễu Sinh
Lương Tử trúng độc bỏ mình mà Liễu Sinh Lương Tử lại mất tích nhiều ngày, điều
này làm cho đám đổng sự duy trì Liễu Sinh có điểm giao động.

“Điền Cát, anh phụ trách an bài chỗ ở cho mấy người Trần tiên sinh đi.” Liễu
Sinh Lương Tử tiến vào trong trang viên của Liễu Sinh của sau đó nói với Điền
Cát. Lần này để thành công bọn họ để một đội Ninja hạ nhẫn ở lại trang viên,
còn tất cả Ninja Trung Nhẫn đều dẫn đi cứu Liễu Sinh Lương Tử, chiến công đêm
hôm nay quả thực là huy hoàng, khiến đám người ở nhà nghe xong đều hưng phấn
không thôi.

Bởi vì lần này phe Điền Cát không có người nào bị giết, mà bọn họ lại giết
được hơn ba mươi người của bọn Tỉnh Điền gia tộc, đây chính là một chuyện phấn
chấn nhân tâm. Liễu Sinh Lương Tử bọn họ cũng đang muốn dùng tin tức này để
kích khởi ý chí chiến đấu của mọi người, bởi vì không lâu nữa bọn họ sẽ giao
chiến với Tỉnh Điền gia tộc. Đặc biệt là khi nghe được chuyện Trần Thiên Minh
đơn thương độc mã đi cứu Liễu Sinh Lương Tử, một mình địch mười mấy cao thủ,
thật làm cho mọi người sợ hãi than thở.

“Trần tiên sinh, xấu hổ quá, bởi vì tiểu thư chúng tôi vửa trở về còn rất
nhiều chuyện cần giải quyết, cho nên nàng không có thời gian nói chuyện với
các anh.” Điền Cát dẫn bọn người Trần Thiên Minh vào một gian phòng, sau đó
xấu hổ nói. Đây là một gian phòng giống như kiểu nhà tứ hợp, bọn Lâm Quốc sẽ ở
bên cạnh, mà trang viên của Liễu Sinh gia tộc này cũng rất lớn dù không có lớn
bằng Tỉnh Điền gia tộc thế nhưng Trần Thiên Minh ước chừng cũng phải tới mấy
ngàn mẫu.

“Không có việc gì, Điền Cát các anh nếu bận thì cứ đi làm đi, tôi đã cứu tiểu
thư của các anh về rồi, có khả năng ngày mai chúng tôi phải về rồi.” Trần
Thiên Minh cười cười nói.

Điền Cát kinh ngạc hỏi: “Gì? Trần tiên sinh, sao anh lại vội vàng trở về như
vậy?”

Trần Thiên Minh nói: “Đây là phỏng chừng nếu như không có gì ngoài ý muốn, hai
ngày nữa chúng tôi sẽ trở về.” Thật ra Trần Thiên Minh cũng không muốn trở về
gấp như vậy, tính toán của hắn là muốn tìm Liễu Sinh Lương Tử hảo hảo nói
chuyện, thân cận nàng một chút. Nghe Điền Cát nói hiện tại Liễu Sinh gia tộc
chỉ có một mình nàng làm chủ, nàng thực sự phải chịu khổ không ít. Nhưng Liễu
Sinh Lương Tử người ta cũng không thấy đến, chẳng qua chỉ phái Điền Cát tới
thoáng xem tình hình của mình mà thôi, có lẽ làng vẫn còn hận mình. Cho nên
hắn nghĩ hay là về nước thôi, mình ở chỗ này càng khiến người ta chán ghét.

Điền Cát không nói gì, hắn biết chuyện tình của Trần Thiên Minh với tiểu thư
không phải là chuyện mà hắn có thể nói. Hắn hơi khom người nói: “Nếu như các
anh có gì dặn dò vậy cứ nói với đám hạ nhân là được, các nàng ở bên ngoài chờ
đó.”

“Được, anh có việc bận thì cứ đi đi, tôi biết các anh có rất nhiều chuyện phải
làm, đi nhanh đi.” Trần Thiên Minh nói.

“Đêm đã khuya, mầy người Trần tiên sinh cũng đã mệt nhọc cả buổi rồi, nên nghỉ
sớm đi thôi.” Điền Cát nói lời cáo biệt với Trần Thiên Minh.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.