Lưu Manh Lão Sư

Chương 596: Nhận giặc làm con


Thái cơ cầm một cái túi, bên trong chứa hai trăm vạn, đây là vào buổi tối lúc
hắn vừa mới ngủ thì Diệp Đại Vĩ gọi điện thoại tới, nói ma môn ở thành thị M
bị quốc an diệt, hiện tại cần gấp 200 vạn cùng Ma Vương rời đi.

Sau khi Diệp Đại Vĩ chạy đi, liền cùng Ma vương liên lạc. Ma Vương bảo hắn đi
tìm Thái Cơ lấy tiền chuẩn bị đi. Vì vậy Diệp Đại Vĩ lén lút đến mái nhà Thái
Cơ chờ Thái Cơ. Thái Cơ cho thuộc hạ dưới tay chuẩn bị tiền cho mình, thoát
khỏi sự giám sát của quốc an, liền mang theo tiền đi lên mái nhà.

“Cha nuôi, ngươi đã đến rồi.” Diệp Đại Vĩ nhìn thấy Thái Cơ mang theo cái túi
liền cao hứng nói. Có số tiền này rồi, hắn có thể tiếp tục ẩn núp tại thành
thị M, chờ Ma Vương triệu tập người trờ về báo thù cho Ma Môn.

“Đại Vĩ, các ngươi tại sao không cẩn thận như vậy, để cho quốc an tiêu diệt
hang ổ.” Thái Cơ oán giận nhìn Diệp Đại Vĩ, hiện tại hắn bị người ta giám thị,
mà MA Vương bọn họ lại gặp chuyện không may, chuyện này là sao đây?

Diệp Đại Vĩ thở dài một hơi nói:” Cha nuôi, người của Quốc An quá lợi hại,
chúng ta cũng không có cách nào khác, hiện tại chỉ còn có ta với sư phụ, những
người khác đều bị giết.” Diệp Đại Vĩ đương nhiên sẽ không noi là do bản thân
ám sát thất bại, còn bị người ta theo dõi tiết lộ hành tung.

Thái Cơ khó xử nói:” Ta hiện tại cũng bị người ta nhìn chằm chằm, không có
cách nào giúp các ngươi được, đặc biệt là chuyện người ám sát Hà Liên, cấp
trên đang điều tra, ta cũng phải lên tỉnh làm việc mới được.”

“Cha nuôi, người đưa tiền cho ta đi, hiện tại khắp nơi đều có người truy lùng
ta.” Diệp Đại Vĩ vừa nói vừa cầm lấy túi tiền trong tay Thái Cơ, trực tiếp
nhìn vào, nhìn thấy tiến mặt màu hồng, Diệp Đại Vĩ không tự chủ được mà cười.

“Đại Vĩ, các ngươi phải cẩn thận một chút, chỉ cần lưu lại núi xanh sợ gì
không có củi đốt. Đây là chi phiếu, mật mã là XXXX, đây là ta cho ngươi, bên
trong có 100 vạn, ngươi phải cẩn thận chú ý bảo vệ bản thân, cừu của Đông
Phong còn chờ ngươi báo!” Nói xong, Thái Cơ đưa cho Diệp Đại Vĩ một tờ chi
phiếu.

Diệp Đại Vĩ thấy Thái Cơ còn cho mình một tấm chi phiếu, cao hứng tiếp tục
nói:” Cha nuôi, cảm ơn ngươi nhiều, ngươi hiện tại có thể lên đường rồi.”

“Gì? Ngươi nói cái gì?” Thái Cơ có chút hòai nghi mình nghe nhầm, Diệp Đại Vĩ
làm sao có thể bảo mình “lên đường”? Chắc là hắn bảo mình xuồng lầu nghỉ ngơi.

“Ngươi không nghe thấy sao? Lão già kia, ngươi hiện tại có thể lên đường rồi,
con trai ngươi Thái Đông Phong đang ở dưới chờ ngươi, ngươi không phải rất
muốn gặp con mình sao? Ngươi hiện tại có thể đi tìm hắn.” Diệp Đại Vĩ cười âm
hiểm.

“Đại Vĩ, ngươi điên rồi?” Thái Cơ không thể tin được vào tai mình.

Diệp Đại Vĩ cười gian nói:” Thái Cơ, ta thấy ngươi cho ta thêm 100 vạn, ta
liền nói thật cho ngươi biết, con ngươi không phải bị Trần Thiên Minh giết, mà
là ta giết. Còn nữa, không phải ta muốn giết ngươi, là tiên sinh muốn giết
ngươi. Tiên sinh nói, ngươi hiện tại đã bại lộ, nếu như ngươi không chết, có
rất nhiều người ngủ không yên.”

“Gì? Là ngươi giết Đông Phong?” Thái Cơ cực kỳ hoảng sợ, hắn thật không ngờ là
Diệp Đại Vĩ giết con mình, đã vậy bản thân còn nhận hắn làm con nuội, hiện tại
còn cho hắn một trăm vạn.

“Đúng vậy, muốn trách thì trách thằng con bảo bối của người, con mẹ nó cắt JJ
của ta, ta không chỉnh hắn ta còn là người sao?” Diệp Đại Vĩ nhỏ giọng kêu
lên. Theo như tiên sinh nói, Thái Cơ đang bị người ta giám sát, hắn không dám
nói lớn quá. Nói xong, Diệp Đại Vĩ đưa tay ra bóp lấy cổ họng của Thái Cơ.

“Diệp Đại Vĩ, ngươi là cầm thú.” Thái Cơ nói không ra lời, miệng của hắn vừa
mở ra liền đi tìm Đông Phong.

Diệp Đại Vĩ sợ Thái Cơ chưa chết, lại điểm vào tử huyệt của hắn, tiếp theo
mang theo tui lén lút bay xuống lầu.

Sáng sớm hôm sau, bọn Trần Thiên Minh liền xuất phát, bọn họ đi hai xe bánh
mì, người đi có, Chung Hướng Lương, tiểu Hạ, Lâm Quốc, Trương Ngạn Thanh, tiểu
Tô, tiểu Ny, Lý Quân, Thành Mộc, Ngô Tổ Kiệt, Chiêm Ỷ. Vì bảo trì thể lực, lái
xe chính là hai huynh đệ khác của Trần Thiên Minh.

Tới dưới chân núi, bọn họ trước hết tìm một lữ điếm dừng chân, sau khi ăn uống
no say liền chuẩn bị để buổi tối lên núi, nghe nói Ma Vương đã kêu không ít võ
lâm ác nhân vào Huyền Môn, Trí Thâm cũng nhận bọn họ vào làm đệ tử Huyền Môn.
Hiện tại có thể nói, Huyền Môn là một bang phái tà ác trong võ lâm. Mà đại tẩu
lần trước cho tiểu Ny mượn tiền, hiện tại được trả gấp đôi, đây là ý của Trần
Thiên Minh, còn nói là muốn trả gấp bội, nếu như không có đại tẩu giúp đỡ,
tiểu Ny đã không tới được thành thị M.

Màn đêm vừa buông xuống, bọn người Trần Thiên Minh liền xuất phát. Bọn họ đều
dùng đèn pin nhỏ, còn có tai nghe, những trang bị này mọi người đều đợi tới
lúc vào Huyền Môn mà dùng, những trang bị này đều là của Quốc An.

“Thiên Minh, nghe nói 12 đại ác nhân trong võ lâm đang ở trên núi, mọi người
phải cẩn thận một chút. Hiện tại Trí Thâm đã đem Huyền Môn trở thành nơi lưu
giữ ác nhân, một số ác nhân cùng đường đều chạy vào Huyền Môn.” Chung Hướng
Lượng ở bên cạnh nói với Trần Thiên Minh.

“Sư huynh, ta biết rồi.” Trần Thiên Minh trước kia cũng nghe qua thập nhị đại
ác nhân, bọn họ lấy tên mười hai con giáp, lão đại gọi là Tử Thử, những người
khác theo bài danh gọi là Sửu Ngưu, Dần Hổ, Mão Thỏ, Thìn Long, Tị Xà, Ngọ Mã,
Vị Dương, Thân Hầu, Dậu Kê, Tuất Cẩu, Hợi Trư, võ công của bọn họ vô cùng cao,
nghe nói công lực của bọn chúng tương đương với Trí Thâm. Bất quá bởi vì bọn
họ thường làm nhiều chuyện ác, người trong võ lâm đều không dễ dàng tha thứ,
nếu như không phải Ma Vương vì bọn họ mà ra mặt nói vài câu, bọn họ có thể đã
bị người trong võ lâm đuổi giết.

Trần Thiên Minh vừa đi vừa nói chuyện:” Sư huynh, bọn họ nhiều người, ta chuẩn
bị dùng phương pháp đánh lén giết bọn họ.” Trí Thâm ỷ vào việc có nhiều cao
thủ như vậy trong Huyền Môn, cho nên cũng không sợ bọn Trần Thiên Minh lại đây
trả thù.

Chung Hướng Lượng gật đầu nói:” Chỉ có thể làm như vậy thôi, Quốc An biết
chúng ta muốn đi báo thù cho Huyền Môn, cũng đồng ý cho ta mang theo một ít
nhân thủ, nhưng ngươi nói không cần, cho nên ta liền cự tuyệt.”

“Sư huynh, kỳ thật thực lực chúng ta cũng chỉ là kém hơn bọn chúng một chút mà
thôi, ta lén lút giết một hai người, vậy thì có để đem toàn bộ bọn chúng giết
chết.” Trần Thiên Minh tự tin nói. Hắn trước kia cho tới bây giờ đều là quang
minh chính đại cùng người khác giao chiến, mà hiện tại địch nhân có nhiều cao
thủ, hắn chỉ có thể dùng phương pháp đánh lén:” Chuyện của Huyền Môn chúng ta,
nếu như ngay cả một chút chuyện như vậy cũng không làm được, ta tốt hơn hết là
không quản.”

“Thiên Minh, ta nghe lời đệ.” Chung Hướng Lượng nói, hiện tại Trần Thiên Minh
là chưởng môn Huyền Môn, cho nên tất cả mọi người đều nghe lệnh của Trần Thiên
Minh.

“Sư huynh, một lát nữa khi tới bên ngoài Huyền Môn, các người không cần đi
vào, một tiếng sau, các ngươi hãy xông vào, khi đó ta hẳn là đã giết được mấy
tên ác nhân.” Trần Thiên Minh nói với Chung Hướng Lượng.

Chung Hướng Lượng lắc đầu nói:” Thiên Minh, như vậy rất nguy hiểm, ta cùng đi
mới ngươi.”

Trần Thiên Minh cười nói:” Huynh cũng biết võ công của ta, ta có thể lén lút
đi vào mà không bị người ta phát hiện, nhưng các ngươi không làm được, cho nên
các ngươi tốt nhất là ở bên ngoài chờ tin của ta, nếu như ta có nguy hiểm, ta
sẽ phát tín hiệu đạn cho các ngươi xông vào.” Lần này vì giết chết Trí Thâm,
Lâm Quốc đã sử dụng toàn bộ trang bị mà bộ Quốc An cho mang theo.

“Được rồi, chúng ta ở bên ngoài cho người, ngươi nhất định phải cẩn thận.”
Chung Hướng Lượng nghĩ một chút, cảm giác được phương pháp của Trần Thiên Minh
có thể làm, trước tiên cho hắn đi vào giết 1-2 ác nhân, đến lúc đó phần thắng
của bọn họ lớn hơn nhiều.

Sau khi Trần Thiên Minh hướng mọi người gật đầu, liền thi triển kinh công như
một con chim nhỏ lén lút bay vào. Khi hắn bay đến vách tường, liền nghi được
có hai người đang ở tường bên kia nói chuyện. “Mẹ kiếp, khí trời như vậy mà
bảo chúng ta ra bên ngoài tuần tra, còn bọn chúng thì lại ở bên trong uống
rượu chơi đùa đàn bà.” Một người nói.

“Ôi, không có cách nào, ai bảo thân phận của chúng ta thấp kém, cho dù là chơi
đùa đàn bà, chúng ta cũng chỉ có thể một tuần mới có thể làm một lần.” Một
người khác nói.

“Con mẹ nó, chưởng môn từ phía dưới gọi tới hơn mười tiểu thư, bọn họ có thể
mỗi ngày chơi đùa, chúng ta thì chỉ có thể một tuần mới chơi đùa được một lần
thật không công bằng. Đặc biệt là đệ tử chưởng môn Bàng Trí Dũng, hắn mỗi ngày
đều chơi gái, một ngày một người, thật là sảng khoái muốn chết.”

“Ngươi có từng nghe nói qua về ba người phụ nữ trong mười hai ác nhân không,
nghe nói cũng rất xinh đẹp, bất quá các nàng lại thể không cùng chúng ta lên
giường, các nàng chỉ cùng với mấy tên đẹp trai, hoặc là người có thân phận cao
quý cùng lên giường mà thôi. Chưởng môn cùng đệ tử Bàng Trí Dũng đều thường
xuyên cùng ba nữ nhân kia chơi đùa.”

“Cũng đúng, ngươi xấu như vậy, người ta làm sao có thể để ý người. Bất quá,
nói thật, Mão Thỏ kia mặc dù có chút lớn tuổi, nhưng vóc người rất đầy đặn,
đặc biệt là bộ ngực sữa kia, làm cho người ta sánh khoái đến tột cùng. Dáng
người của Tị Xà cũng rất được, nhất là hai trong mắt long lanh kia như phát
điện vậy. Dậu Kê là tr3 tuổi nhất, làn da lại trắng, mẹ kiếp, ba người phụ nữ
tại sao đều đẹp như vậy, nếu như cho ta làm bà lão thì tốt rồi.” Người kia
hình như đang chảy nước miếng.

“Huynh đệ, ta nghe nói ba người phụ nữ kia là thái âm bổ dương, ngươi phải cẩn
thận, nếu không ngươi sẽ bị các nàng hấp chết. Ta nghe nói Mão Thỏ đã bốn mươi
tuổi tuổi rồi, mẹ kiếp, thoạt nhìn như là hai ba mươi tuổi vậy. Ôi, người phụ
nữ như vậy cho ta mỗi ngày chơi đùa, ta cũng tình nguyện, chết dưới hoa mẫu
đơn, thành quỷ cũng phong lưu!” Một người khác nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Nghe đến đó, Trần Thiên Minh liền bay vào, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh
hai đệ tử Huyền Môn. Mà hai để tử Huyền Môn kia có thể là bởi vì hơi lạnh, cho
nên hai người mặc quần áo che kín đầu nói chuyện phiến, hoàn tòan không nhìn
thấy Trần Thiên Minh đang ở bên người.

“Hai người các ngươi dám cùng Trí Thâm khi sư diệt tổ, ta hiện tại phế bỏ võ
công các ngươi.” Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói. Hắn thấy hai người này là đệ
tử đồng môn, vì vậy không có giết bọn họ, chỉ phế bỏ võ công hai người đi mà
thôi.

Hai người thấy đột nhiên bên cạnh có người, vội vàng muốn mở miệng kêu to,
nhưng Trần Thiên Minh so với bọn hắn còn nhanh hơn, lao nhanh tới điểm huyệt
làm cho bọn chúng ngất đi, sau đó phế võ công của bọn họ.

Trần Thiên Minh sau khi chế phục bọn họ, tiếp theo liền thay trang phục của
bọn họ, sau đó lập tức phi thân nhảy vào bên trong. Hằn từng sống trong Huyền
Môn một tháng, cho nên đối với hòan cảnh bên trong rất quen thuộc, hắn hiện
tại muốn xuống tay với những phòng hẻo lánh trước, như vậy sẽ không bị người
ta chú ý.

Vì vậy, hắn liền bay đến địa phương mà hắn từng ở, khắp ngõ ngách trong Huyền
Môn, không có một người đi lại, cho nên cũng rất thanh tĩnh, hắn đến một phòng
có ánh đèn, khẳng định là có người ở, Trần Thiên Minh nhẹ nhàng bay đến gần
cửa phòng, muốn nghe xem một chút bên trong là ai, đây là phòng khác, mười hai
ác nhân chắc là có người ở đây.

“Thất ca, chúng ta mỗi ngày ở chỗ này buồn bực muốn chết, lão đại lại không
cho xuống núi chơi đùa, cho dù là trấn nhỏ dưới chân núi chơi đùa cũng được!”
Một người giọng nói có chút khàn khàn nói.

“Thập nhi đệ, ta nói ngươi như thế nào, đại ca không phải đã nói trong khoảng
thời gian này sẽ có người tới Huyền Môn báo thù sao, chúng ta phải ở chổ này,
đem những người đó tiêu diệt hoàn toàn, mới có thể phong lưu khoái hoạt được.”
Thất ca kia nói, Thất ca này là Ngọ Mã, thập nhị đệ Hợi Trư.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.