Lưu Manh Lão Sư

Chương 567: Đáp ứng giúp chuyện của tôi


Đặc biệt, vì đây là lần thứ hai chứng kiến bãi cỏ âm u của Ích Tây Dát Mã nên
Trần Thiên Minh có cảm giác như đã từng quen biết. 'Đẹp quá!' Trần Thiên Minh
cảm thán kêu lên.

Ích Tây Dát Mã nghe Trần Thiên Minh nói như vậy thì trừng mắt liếc nhìn hắn
một cái, tiếp theo điểm khẽ vào á huyệt khiến hắn không nói được gì nữa. Sau
đó Ích Tây Dát Mã trầm tư suy nghĩ một lát rồi cởi hết cả phần áo phía trên
của mình.

Lúc này, một đôi vú căng mọng, cao vút nhún nhảy trước mắt Trần Thiên Minh
khiến hắn khó khăn mà nuốt nước miếng ừng ực. Đáng tiếc là chính mình không
thể động thủ được, nếu không nhất định phải hảo hảo sờ nắn một chút. Kỳ quái
chính là phía dưới của Trần Thiên Minh lại rất năng động, nó đã hướng thẳng
lên trời từ bao giờ.

Điều này khiến cho Ích Tây Dát Mã mặt đỏ muốn chết. Nàng dừng lại một lát rồi
khẽ cắn răng ngọc, chậm rãi tiến gần lại chỗ đó, rồi dùng bàn tay nhỏ bé xoa
xoa phía dưới cho Trần Thiên Minh.

Lúc này Trần Thiên Minh chẳng biết phải nói sao nữa, hắn cảm giác mình giống
như bị cưỡng dâm. Bất quá, hắn lại có chút cảm giác thích thú khác lạ. Đang
tiếc chính là hắn không có khả năng nói chuyện, cũng không làm được gì, chỉ
phó mặc tất cả cho Ích Tây Dát Mã.

Hắn đã ăn xuân dược, giờ lại bị Ích Tây Dát Mã nghịch ngợm vuốt ve như vậy thì
trong lòng cảm thấy nóng như lửa đốt. Bây giờ hắn không suy nghĩ gì hơn ngoài
việc mong muốn Ích Tây Dát Mã nhanh nhanh ngồi xuống, làm vài động tác trên
thân thể hắn để nhanh chóng giải độc tính trong người.

Ích Tây Dát Mã sờ soạng Trần Thiên Minh một lúc, cảm giác được phía dưới của
hắn đã phi thường cường hãn. Nàng đỏ mặt khẽ nhổm dậy rồi chậm rãi hướng phía
dưới của Trần Thiên Minh ngồi xuống. Mặc dù nàng chưa từng trải việc đời,
nhưng loại chuyện này nàng đã được chứng kiến qua sách vở nên có chút thông
hiểu.

'Ai!' Ích Tây Dát Mã mạnh mẽ ngồi xuống, đột nhiên cảm giác phía dưới của mình
đau vô cùng. Vốn nàng vẫn là một tấm thân xử nữ, lần đầu tiên đương nhiên sẽ
rất đau, hơn nữa chỗ đó của nàng lại không được ướt át, nên lại càng đau đớn.
Nàng hít một hơi thật sau, không khỏi dừng lại chịu đựng một phen. 'Ôi, đúng
là một nha đầu ngốc, hình như so với tôi cô còn cấp bách hơn.' Trần Thiên Minh
thầm nghĩ trong lòng. Hắn thật không ngờ Ích Tây Dát Mã lại mạnh mẽ ngồi phịch
xuống như vậy, xem ra nàng đây là lần đầu tiên, lại nhanh và mạnh như vậy thì
khẳng định sẽ rất đau. Nàng ta sao lại không để mình sờ vuốt một chút, giúp
nàng ẩm ướt hơn có phải tốt không?

Ích Tây Dát Mã cắn răng mạnh mẽ chịu đựng. Giống như nàng biết thì lần đầu sẽ
rất đau, nhưng nàng thật sự không nghĩ nó đau đến như vậy, đau tới mức nàng
không chịu được phải rút của Trần Thiên Minh ra. Nàng len lén nhìn Trần Thiên
Minh một cái, phát hiện ánh mắt hắn đang nhìn mình, khuôn mặt của nàng lại
càng đỏ hơn.

Qua không lâu, Ích Tây Dát Mã cảm giác đã bớt đau đi nhiều, nàng lại chậm rãi
ngồi xuống, giữ nguyên một lúc rồi mới từ từ chuyện động lên xuống. Động tác
của nàng vô cùng chậm chạp, khoảng cách dao động lên xuống cũng rất nhỏ.

Trần Thiên Minh nhìn bộ dáng của Ích Tây Dát Mã thì có chút buồn cười, ha ha,
làm như vậy thì nàng sẽ không bao giờ khiến cho mình đạt tới đỉnh điểm được.
Chẳng hiểu sao lại tự làm khổ mình như vậy chứ?

Một lúc sau, Ích Tây Dát Mã bắt đầu cảm giác không còn đau nữa mà đã có chút
ngứa ngứa dễ chịu, nàng liền tăng tốc thêm một chút.

Ngược lại Trần Thiên Minh thì vô cùng khó chịu. Lúc đầu Ích Tây Dát Mã ngồi
xuống được một cái thì dừng lại, rút ra nghỉ, rồi lại cho vào, nhưng động tác
thì vô cùng chậm chạp và nhẹ nhàng. Giờ thì có nhanh hơn chút ít nhưng căn bản
vẫn là rất chậm, không đủ giải tỏa nhiệt trong người hắn.

Lúc này, Ích Tây Dát Mã cũng đã cảm giác được trong cơ thể mình có một loại
hơi nóng đang thiêu đốt. Nàng thật không ngờ loại chuyện này dĩ nhiên lại như
vậy, khiến nàng không tự kìm hãm, không tự khống chế được bản thân.

Theo sự hưng phấn gia tăng ở phía dưới, Ích Tây Dát Mã gia tăng động tác, nàng
một tay ấn vào bụng Trần Thiên Minh, một tay đặt trên đùi mình, liên tục nhấp
nhô. Nàng cũng biết, phải cho Trần Thiên Minh bắn ra tinh hoa vào trong người
người mình thì mới có thể mang thai được.

Trần Thiên Minh thì tức muốn nổ đom đóm mắt, nhìn hai khối cầu ngọc ngà chớp
lên chớp xuống trước mắt mà mình lại không thể cử động gì được.

'Hả?' Trần Thiên Minh thầm kêu lên khi thấy Ích Tây Dát Mã vô lực ngả trên
người mình, thân thể nàng không ngừng run rẩy. Nàng đã lên tới thiên đường,
nhưng cảm giác từ phía dưới của Trần Thiên Minh lại chưa cho thấy một chút dấu
hiệu gì là muốn xuất cả.

Bị đôi viên cầu mềm mại đè lên ngực, Trần Thiên Minh cảm thấy vô cùng thích
thú. Nghĩ không ra Ích Tây Dát Mã chẳng những dung mạo mỹ miều mà cơ thể chỗ
nào cũng đẹp vô cùng.

Nghỉ ngơi một lát, Ích Tây Dát Mã lại chống hai tay vào ngực Trần Thiên Minh,
ngồi dậy. Nếu như Trần Thiên Minh không bắn tinh hoa vào người mình, không
phải tất cả công sức bỏ ra đều đã uổng phí sao?

Vì vậy, nàng lại tiếp tục dùng sức để cử động lên xuống. Lúc này đây, động tác
của nàng vô cùng nhanh, lực cũng vô cùng mạnh. Mặc dù khí trời rất lạnh nhưng
với động tác nhanh mạnh liên tục như vậy, Ích Tây Dát Mã cảm giác được có chút
nóng nực.

'Thế, phải thế chứ.' Trần Thiên Minh cao hứng thầm nghĩ trong đầu. Nhân gia có
nói lần thứ nhất sinh, lần thứ hai thục, động tác của nàng lần này so với lần
trước thành thục hơn rất nhiều. Hơn nữa Ích Tây Dát Mã còn không ngừng rên rỉ
ư ư. Nàng cứ làm như vậy không biết bao lâu, chỉ biết rằng Trần Thiên Minh còn
chưa có tiết thân, bộ dáng vẫn phi thường dũng mãnh. Nàng sợ, nghĩ không ra
Trần Thiên Minh lại cường hãn như vậy. Nếu cứ thế này, chính mình cũng không
biết đến lúc nào mới có thể khiến hắn đầu hàng đây?

Nghĩ vậy, Ích Tây Dát Mã lại hạ quyết tâm, bình tĩnh quyết định tiếp tục tăng
tốc. Tại lúc sắp tới thiên đường lần thứ hai, nàng rất nhanh dùng ngón trỏ
điểm vào xúc tinh huyệt của Trần Thiên Minh.

'Không hay.' Trần Thiên Minh trong lòng kêu to. Nhưng là Ích Tây Dát Mã đã
điểm trúng vào huyệt rồi. Trần Thiên Minh giật mình thật mạnh một cái, dưới sự
kích động của Ích Tây Dát Mã, hắn thật sự không thể trụ thêm được nữa, toàn bộ
bắt ra hết.

Ích Tây Dát Mã thoải mái và mềm nhũn cả người gục lên thân thể Trần Thiên
Minh. Dù gì thì Trần Thiên Minh đã tiết thân rồi, nếu không nàng chắc chắn
nuốt không trôi.

Một lát sau, Ích Tây Dát Mã chậm rãi đứng lên, tiếp theo lấy một chiếc khăn
tay trắng noãn cẩn thận lau chùi phía dưới thân thể mình, sau đó lại lau cho
phía dưới của Trần Thiên Minh. Cuối cùng nàng đem cái khăn gấp lại rất gọn
gàng.

Trần Thiên Minh nhìn vết máu trên khăn tay của Ích Tây Dát Mã, hắn rõ ràng
nàng ta có ý tứ gì, đương nhiên là muốn cất giữ những dấu ấn của tấm thân xử
nữ của mình. Nhưng là, Ích Tây Dát Mã có thể như vậy sao? Chỉ cùng mình có một
lần, sau đó là từ biệt mãi mãi, đây là chuyện tình gì vậy?

Ích Tây Dát Mã đứng lên, mặc quần áo của mình vào, tiếp theo điểm nhẹ vài cái
lên người Trần Thiên Minh rồi lấy một cái chăn mềm đắp lên người hắn. 'Anh bây
giờ có thể nói được rồi, sau nửa giờ nữa huyệt vị sẽ tự giải khai, cả thuốc
nữa. Đến lúc đó hãy tự mình đi ra ngoài theo cái cửa nhỏ kia, bạch bà đợi anh
ở bên đó.' Ích Tây Dát Mã lạnh lùng nói, tay chỉ chỉ sang bên phải.

'Dát Mã, em có thể như vậy sao? Cho dù ngày mai anh phải đi, em tốt xấu gì
cũng nên theo anh chứ!' Trần Thiên Minh cầu khẩn Ích Tây Dát Mã, dù sao thì
mình vẫn chưa được hảo hảo mà sờ qua thân thể nàng.

'Không được. Trần tiên sinh, mong anh tự trọng, chúng ta sau này không có quan
hệ gì. Hết thảy những chuyện đã diễn ra ở đây, anh phải quên ngay đi. Nửa giờ
nữa anh phải lập tức rời khỏi nơi này, nếu không hậu quả như thế nào tự anh
phải chịu đó.' Ích Tây Dát Mã hung hăng nói.

'Em không thể tuyệt tình như vậy được.' Trần Thiên Minh vẫn cố níu kéo.

Ích Tây Dát Mã lạnh lùng nói: 'Tôi chính là như vậy đó, bản chất tôi từ trước
tới nay vẫn là tuyệt tình. Trước đây anh đáp ứng giúp tôi một việc, chính là
việc này. Bây giờ hai ta không ai thiếu nợ ai, anh có thể đi. Hy vọng sau này
anh không tới quấy rầy tôi, nếu không, tôi sẽ không khách khí với anh đâu.
Nhiệm vụ quan trọng nhất của tôi lúc này chính là bồi dưỡng thánh nữ đời tiếp
theo, chờ đến khi nàng ta đủ khả năng trở thành thánh nữ, tooic ó thể công
thành lui thân.'

'Đến lúc đó em tới tìm ta, được không?' Trần Thiên Minh biết rõ đây là quy củ
của cái thần đường thối này, Ích Tây Dát Mã phải chấp hành.

'Chuyện đó đến lúc đó hãy nói đi! Trần tiên sinh, xin anh nhớ kỹ lời tôi vừa
nói, không được mang chuyện ngày hôm nay nói cho người khác, nếu không, bản
thân tôi sẽ bị thần đường trừng phạt rất nghiêm khắc, anh cũng không thoát
khỏi sự đuổi giết. Mặc dù võ công của thần đường không cao bằng anh, nhưng nói
đến hạ độc cùng các thủ đoạn bố trí cơ quan, anh không trốn thoát được đâu!
Nhớ lấy!' Ích Tây Dát Mã nói xong liền khoát tay quay đầu chậm rãi đi ra. Có
thể vì phía dưới của nàng quá đau vì lần đầu mà làm việc quá nhiều, cũng có
thể trong lòng nàng đang vô cùng chua xót, nên bước đi có chút không được
thoải mái. Hơn nữa, hai hàng lệ rõ ràng đang chảy ra từ đôi mắt của nàng, bất
quá Trần Thiên Minh ở phía sau lưng không thể nhìn thấy.

Nửa giờ sau, các huyệt vị của Trần Thiên Minh được giải khai, hắn lập tức nhảy
dựng lên, mặc quần áo của chính mình vào. Sau đó hắn hướng tới phía cửa mà lúc
trước Ích Tây Dát Mã dời đi, nhưng hắn phát hiện ở nơi này không hề có một cái
cửa nào, cũng không có dấu vết gì. Không còn cách nào khác, Trần Thiên Minh
đành phải đi theo hướng cánh cửa nhỏ mà Ích Tây Dát Mã đã chỉ.

Vừa ra tới cửa, Trần Thiên Minh phát hiện Bạch thần bà đã chờ ở đó từ lúc nào.
Xem ra, Bạch thần bà biết rõ hết tất cả mọi chuyện nên mới ở đây chờ tiễn Trần
Thiên Minh.

'Trần tiên sinh, ta tiễn anh ra ngoài.' Bạch thần bà nhìn thấy Trần Thiên Minh
thì lên tiếng.

'Không, tôi muốn gặp thánh nữ.' Trần Thiên Minh lắc đầu nói.

'Không được, đây là quy củ của thần đường, Trần tiên sinh, tốt nhất là anh nên
đi thôi, lúc này toàn bộ cơ quan của thần đường đã được kích hoạt, nếu không
có ta dẫn ra ngoài, anh chết chắc.' Bạch thần bà từ chối.

'Tôi không sợ chết, tôi muốn tìm thánh nữ.' Trần Thiên Minh kiên định nói.

'Cho dù anh không sợ chết, nhưng anh có biết làm như vậy chính là hại thánh nữ
không?' Bạch thần bà nhẹ nhàng thở dài một hơi. Bà cũng biết Ích Tây Dát Mã
không nỡ xa Trần Thiên Minh, nhưng đây là quy củ đã truyền thừa mấy trăm năm
nay, làm sao có thể sửa đây?

Trần Thiên Minh nghe vậy cũng tỉnh táo lại, trầm tư một lát rồi theo Bạch thần
bà đi ra khỏi thần đường.

Bạch thần bà nhìn bộ dáng buồn bã của Trần Thiên Minh, an ủi hắn: 'Trần tiên
sinh, đây là số mệnh, bất quá, nếu hai người có duyên phận, chắc chắn sau này
sẽ gặp lại thôi.' Nói xong, Bạch thần bà chậm rãi đóng cửa lại.

Trần Thiên Minh cúi đầu ủ rũ hướng khách sạn lúc trước đi tới, hắn thật không
ngờ lúc trước đáp ứng đưa cho Ích Tây Dát Mã một kiện đồ vật, không ngờ lại
chính là cái kia. Ôi, tạo hóa thật biết trêu người a!

'Lão Đại, anh là sao vậy?' Khi Trần Thiên Minh trở lại khách sạn, Lâm Quốc
phát hiện ánh mắt hắn có chút không đúng.

'Không có việc gì.' Trần Thiên Minh lắc đầu, mạnh mẽ giả bộ giữ khuôn mặt tươi
cười, 'Ồ, đại bá đâu rồi?' Hắn đột nhiên phát hiện đại bá không có ở đây.

'Đại bá sợ Hắc thần bà quấn quít lấy mình, nên đã về Trung Nguyên trước rồi,
người nói khi về tới đó sẽ có cơ hội gặp lại.' Trương Ngạn Thanh giải thích.

'Vậy thì chúng ta cũng thu dọn đi, ngày mai trở về thôi!'

Sáng sớm hôm sau, Ngật Tang Đạt Kiệt mang theo mấy vị lạt ma đệ tử tới từ biệt
Trần Thiên Minh. A Thi Tái cũng cho xe tới đưa bọn họ đi. Cả mấy người nhóm
Trần Thiên Minh ngồi xe đi ra phi trường. Trên xe, Trần Thiên Minh đưa mười
vạn tiền mặt trả lại cho A Tái.

A Tái khoát khoát tay nói: 'Thiên Minh, đây là tiền Quốc An cho mọi người, mọi
người cũng đã khổ cực nhiều rồi, cái này coi như là một chút ghi nhận đi.'

Trần Thiên Minh thấy A Tái nói vậy thì cũng không nhiều lời, nói Lâm Quốc thu
tiền lại.

Trở lại thành phố M thì cũng đã tối. Trần Thiên Minh nói mọi người tìm chỗ
nghỉ ngơi, còn hắn thì gọi điện cho Chung Hướng Lượng thông báo cả bọn đã trở
về.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.