Lưu Manh Lão Sư

Chương 565: Mày là một tên tiểu nhân đê tiện


Ra khỏi thần phật điện, Phương Minh Ngọc chạy vào rừng cây, cùng Diệu Tây đến
thôn A Bá, ở nhà thôn trưởng A Bá thôn là chú họ của nàng.

“Diệu Tây, thôn trưởng sẽ không nghi ngờ chứ?” Phương Minh Ngọc ôm Diệu Tây ở
trên giường nhỏ giọng nói, bởi nhà thôn trưởng rất rộng, nên Phương Minh Ngọc
một mình một phòng, còn Lôi Điện Ma ở một phòng, Diệu Tây cùng San Lạp ở một
phòng, hiện tại Diệu Tây đang ở phòng Phương Minh Ngọc.

''Không đâu, em nói anh là bạn trai em, đến đây buôn bán, người buôn bán ở đây
thường thích con gái nơi này, hẳn là chú họ sẽ không hoài nghi.” Diệu Tây lắc
đầu nói.

Phương Minh Ngọc vui vẻ nói: “Vậy là tốt rồi, bảo bối, lại đây, chúng ta chơi
đùa” Phương Minh Ngọc vui vẻ vuốt tô phòng đầy áp của Diệu Tây nói.

“Không nên, Ngọc ca, chúng ta rời khỏi đây hẵng làm, sáng mai chúng ta phải
rời đi.” Diệu Tây cầm lấy tay Phương Minh Ngọc không chịu nói.

“Hay là cho anh chơi một chút đi.” Phương Minh Ngọc nói, hắn không mang theo
Diệu Tây rời đi, hắn và Lôi Điện Ma võ công cao, rời khỏi tây bộ rất dễ, nhưng
thêm Diệu Tây, sẽ gặp khó khăn, vì vậy, Phương Minh Ngọc quyết định không mang
theo Diệu Tây.

“Ngọc ca, anh nói mang em khỏi tây bộ sẽ cưới em đó.” Diệu Tây ôm tay Phương
Minh Ngọc si tình nói.

Phương Minh Ngọc cười nói: “Đó là đương nhiên, em giúp anh làm nhiều chuyện
như vậy, anh không cưới em thì cưới ai? Diệu Tây, hay là bây giờ chúng ta vui
vẻ một chút, hiện tại đã muộn, chơi xong em lại về phòng San Lạp, ngày mai
chúng ta đi.”

“Không được, Ngọc Ca, em nghe người ta nói, đệ tử Hoàng giáo bàn luận, đệ tử
Hồng giáo đều đã quy thuận Hoàng giáo.” Diệu Tây kiên quyết không cho Phương
Minh Ngọc, hắn bất đắc dĩ đành để Diệu Tây đi. Diệu Tây đi rồi, hắn nâng cằm
ngồi nghĩ một hồi, sau đó ngẩng đầu cười âm hiểm.

Tối 12h Phương Minh Ngọc vào gian phòng của vợ chồng thôn trưởng, điểm váo tử
huyệt của họ, sau đó tiến vào phòng San Lạp, hắn trước đây đã làm một lần,
tương đối quen thuộc.

Hắn vào phòng San Lạp, phát hiện Diệu Tây ngủ trên giường với San Lạp, hắn đã
quyết, một là không làm, hai là giết chết Diệu Tây trừ hậu hoạn, hơn nữa Diệu
Tây không còn giá trị lợi dụng với hắn nữa. Vì vậy hắn giật chăn trên giường,
nhanh như chớp xuất thủ điểm huyệt đạo của hai nàng.

“Ai?” Võ công bị phong bế, Diệu Tây tỉnh lại, nàng vội kêu lên.

“Ha ha, là anh.” Phương Minh Ngọc cười dâm, lần trước chơi San Lạp, nàng đang
ngủ, khiến hắn không tận hứng, hiện tại một tiễn trúng hai chim.

“Ngọc ca, anh làm gì thế? Mau giải huyệt đạo cho em.”Diệu Tây thấy Phương Minh
Ngọc, tâm tình thả lỏng nói.

“San Lạp thấy người vào là bạn trai của chị họ thì thấy kì quái.

“Diệu Tây, anh hiện tại điểm huyệt em và San Lạp là ma huyệt, chỉ cho các em
không động đậy được thôi, còn em chỉ phong bế võ công, lát nữa anh sẽ từ từ
chơi đùa hai chị em em.he he” Phương Minh Ngọc cười nói. Bởi các nàng đang
ngủ, trên người không mặc quần áo nhiều, Phương Minh Ngọc nhìn vóc người lồi
lõm của các nàng không khỏi nuốt nước bọt.

“Ngọc ca, anh có phải hồ đồ hay không? Nói bậy bạ như vậy?” Diệu Tây có chút
không tin vào con mắt mình.

Phương Minh Ngọc cười nói: “Diệu Tây, anh nói thật cho em biết, lần trước
người cưỡng gian San Lạp là anh, mà em, không còn giá trị lợi dụng nữa, anh
dẫn em đi khỏi tây bộ làm gì? vì vậy, lát nữa em cùng San Lạp đều phải chết,
vợ chồng thôn trưởng cũng ở dưới đó chờ các em.”

“Anh, mày…..” Diệu Tây không ngờ Phương Minh Ngọc là người như thế, không
chỉ cưỡng gian em họ mình là San Lạp đổ oan cho Trần Thiên Minh, còn muốn giết
cả mình.

“Ha ha, Diệu Tây, em có đầu óc không đó? Đàn bà ai cũng có thể cưỡi như cô mà
tôi lấy làm vợ sao? Tôi chỉ lợi dụng cô thôi, lát nữa chơi đùa hai cô xong tôi
sẽ giết hết.” Phương Minh Ngọc nói.

“Phương Minh Ngọc, mày là tên tiểu nhân đê tiện.” Diệu Tây căm hận mắng.

Phương Minh Ngọc vỗ tay nói: “Đúng, tôi là người như vậy, nhưng mà cô giờ mới
phát hiện thì quá muộn, như vậy đi, chơi San Lạp trước, cho cô xem một chút,
sau đó sẽ chơi cô.” Nói xong, Phương Minh Ngọc điểm á huyệt( huyệt câm) của
Diệu Tây, sau đó bắt đầu cởi quần áo San Lạp….

Trời còn chưa sáng, Phương Minh Ngọc đánh thức Lôi Điện ma: “Chúng ta đi
thôi.”

“Sớm như vậy sao?” Lôi Ma hỏi.

“Đúng thế, ta đã giết hết người ở đây, chúng ta mau đi, có khi trời sáng nơi
đây sẽ bị người ta phát hiện.” Phương Minh Ngọc nói.

“Sao lại giết người ở đây?” Điện ma hỏi.

“Ở đây rất loạn khẳng định hấp dẫn sự chú ý của người khác, người của Hoàng
giáo kiểm tra qua thì chúng ta không biết trốn nơi nào, để cho bọn họ quanh
quẩn nơi này vài ngày đi.” Phưng Minh Ngọc cười gian.

Chỉ lát sau, ba đọa thân ảnh biến mất tại A Bá thôn.

Ngày thứ hai, Thản Tạp đưa bọn Trần Thiên Minh đi tham quan. “Trần tiên sinh,
không ngờ võ công anh cao cường như vậy, tôi còn tưởng anh là thương nhân.”
Thản Tạp sùng bái nói.

“Ha ha, không có cách nào, chúng tôi sợ người khác biết thân phận mình.” Trần
Thiên Minh cười nói.

Bọn họ vừa ra khỏi cửa, Hắc thần bà đã tới, bà ta thấy đại bá bên người Trần
Thiên Minh thì hai mắt sáng lên, đại bá thấy Hắc thần bà, vội lỉnh ra chỗ
khác.

“Hắc thần bà, tìm người sao?” Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhìn đại bá, xem ra,
hắc thần bà muốn cùng đại bá nối lại tình xưa.

“Đúng vậy, tôi tới tìm cậu.” Hắc thần bà gật đầu nói.

“Tìm tôi?”Trần Thiên minh ngây người , hắc thần bà sao lại tìm mình?

“Các người không phải ngày mai đi sao?” Hắc thần bà hỏi Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh gật đầu nói: ''Đúng thế.”

“Thánh nữ chúng ta tìm cậu có việc, muốn mời cậu qua.” Hắc thần bà nói.

“Ặc.”Trần Thiên Minh không biết Ích Tây Dát Mã tìm mình làm gì?

Đại bá thấy Hắc thần bà không phải tìm mình, vội vui vẻ nói với Trần Thiên
Minh: “Thiên Minh, nghe chưa, thánh nữ tìm con, con mau đi cùng hắc thần bà
đi, không nên dây dưa chỗ này nữa.”

Trần Thiên Minh nhìn đại bá gật đầu nói: ” Được bây giờ tôi qua.”

Đại bá thấy Trần Thiên Minh đi, Hắc thần bà còn chưa đi, kì quái hỏi: “Hắc bà,
Thiên Minh đã đi, bà sao không đi cùng nó?”

“Không cần, hắn biết thần đường ở đâu, hắn tự đi là được.” Hắc bà lắc đầu nói.

“Trời Thiên Minh chờ một chút, ta đi cùng con, ở đây nhiều người xấu, ta ở một
mình không an toàn.” Đại bá vội vàng đuổi theo Trần Thiên Minh.

“Không Vô, ông muốn đi?” Hắc thần bà chặn trước mặt đại bá nói.

Đại Bá vội cười nói với Hắc thần bà: “Ta theo bồi tiếp Thiên Minh, Lạp Đạt kia
chẳng phải chưa bắt được sao? Người ma môn cũng chưa bắt được, ta sợ nó nguy
hiểm.”

“Ông không nghe tôi nói thánh nữ bảo một mình hắn qua à? Hơn nữa, tôi tìm ông
có chuyện.” Hắc thần bà liếc mắt nhìn Đại bá.

Nghe hắc thần bà nói vậy, đại bá ủ rũ đứng đó, cúi đầu.

Trần Thiên Minh quay lại làm mặt trêu chọc với đại bá sai đó đi tới thần
đường, đến cưa Bạch thần bà đã chờ hắn.

“Trần tiên sinh, cậu đã đến, thánh nữ ở trong chờ cậu.” Bạch thần bà nói với
Trần Thiên Minh. Trần Thiên Minh theo Bạch bà lên lầu, đến lầu ba, Trần Thiên
Minh vào căn phòng lần trước hắn đã vào.

Vào trong phòng, Ích Tây Dát Mã phất tay bảo Bạch thần bà đi ra, Trần Thiên
Minh thấy Ích Tây Dát Mã gọi mình vào phòng nàng, trong lòng nghi hoặc, Ích
Tây Dát Mã có chuyện gì? vì sao gọi mình đến phòng nàng?

“Trần tiên sinh, anh không cần kì quái, đi theo tôi.” Nói xong, Ích Tây Dát Mã
sờ vách tường bên trái một chút, tường bỗng nhiên mở ra, bên trong dường như
là mật thất.

Trần Thiên Minh nhìn Ích Tây Dát mã tiến vào, hắn cũng vào theo.

“Trần tiên sinh anh cũng thấy, thần đường chúng tôi là nơi quan trọng nhất, kẻ
địch tiến vào là vô cùng khó khắn, mật thất này, là nơi chúng tôi tu luyện,
đương nhiên không chỉ phòng tôi mới có cửa vào, phòng khác cũng có.” Ích Tây
Dát Mã nói.

Trần Thiên Minh quan sát gian mật thất, cũng giống như những mật thất khác
được xây cùng với gian phòng, nhưng thần đường làm từ xa xưa, kiên trúc chắc
chắn cùng nơi khác bất đồng. Trong mật thất có một cái ghế tựa, còn một chiếc
giường con, trên mặt đất có một ít đệm, chắc là để luyện công.

“Trần tiên sinh mời ngồi.” Ích Tây Dát Mã chỉ vào cái ghế bên cạnh nói.

“Không cần khách khí, thánh nữ tìm tôi có chuyện gì?” Trần Thiên Minh vừa nói
vừa ngôi xuống cái ghế Ích Tây Dát Mã vừa chỉ, Ích Tây Dát Mã tìm, chắc chắn
có chuyện muốn nói.

“Trần tiên sinh, tôi tìm anh là muốn nhờ anh hỗ trợ, không biết anh có đáp ứng
không.” Ích Tây Dát Mã nhìn Trần Thiên Minh nói. Hiện tại khuôn mặt nhỏ nhắn
của nàng có chút đỏ ửng, khiến trong lòng Trần Thiên Minh ngứa ngáy, đáng tiếc
mĩ nữ như vậy lại là thánh nữ, không biết thánh nữ có giống người xuất gia
không, có được kết hôn hay không?

“Có chuyện gì cô nói đi, thánh nữ, không phải Trần Thiên Minh tôi mạnh miệng,
chỉ cần thánh nữ nói, dù lên núi đao xuống chào dầu tôi cũng không nhíu mày.”
Trần Thiên Minh vỗ ngực nói. Nói mạnh miệng thì cứ nói mạnh miệng, lại nói
hiện tại cũng không có núi đao chảo dầu.

“Anh quá lời rồi, Trần tiên sinh cảm ơn anh cứu tôi, còn đạp nát âm mưu của
Lạp Đạt.” Ích Tây Dát Mã nói.

Trần Thiên Minh khoát tay nói: “Đó là việc nhỏ như que tăm, không cần nhắc
tới.”

“Anh nghĩ con người tôi thế nào?” Ích Tây Dát Mã đột nhiên hỏi Trần Thiên
Minh.

“A?” Trần Thiên Minh nhảy dựng lên, trời ạ, thánh nữ cũng biết nói lời này
sao? Chẳng lẽ là mình nghe nhầm?

“Có phải tôi rất kém cỏi?” Ích Tây Dát Mã cúi đầu nhỏ giọng nói.

“Không, không sao có chuyện đó? Thánh nữ cô xinh đẹp như tiên nữ, tôi lần đầu
thấy cô còn tưởng mình lên thiên đường.” Nhớ đến lần đầu tiên, Trần Thiên Minh
cong nhộn nhạo.

Nghe Trần Thiên Minh nói đến lần đầu gặp, Ích Tây Dát mã mặt càng đỏ đánh yêu
vô cùng, khiến Trần Thiên Minh lén nuốt một ngụm nước miếng. “Anh, anh còn
nói.” Ích Tây Dát Mã quát lên.

“Không nói nữa, không nói nữa, thánh nữ xin tha thứ cho tôi, tôi cũng là kìm
không nổi, ai bảo cô xinh đẹp như vậy, khiến tôi bị hấp dẫn a.” Trần Thiên
Minh thấy Ích Tây Dát Mã giọng nói tức giận, nhưng hình như không phải thực sự
tức giận.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.